CAFE VÀ LÃNG ĐÃNG
Bên tách cafe tôi với tôi
Thẫn thờ ngồi đếm giọt mưa rơi
Nghe tim lạnh giá dù đông đã
Xa vắng từ lâu khuất chân trời
Tôi nghe trong gió tiếng thì thào
Bên thềm mưa đọng những hư hao
Bao nhiêu bụi kiếp trên đời thực
Đã phủ tràn rồi mảnh lao xao
Chợt lắng tai nghe sầu dạ khúc
Vút vào hoang vắng tiếng đơn côi
Hồn ươm ảo vọng đang rong ruổi
Theo chút yêu thương phủ kín đồi
Vu vơ như để lòng phiêu lãng
Trôi bồng bềnh nhẹ tựa mây bay
Cafe không đắng bằng men rượu
Mà đã khiến hồn chất ngất say
Mưa thôi tí tách mà vẫn lạnh
Vẫn chìm trong trí óc nhớ nhung
Hồn say vẫn đắm chìm mộng tưởng
Vẫn cứ dại khờ vẫn mông lung
Cạn tách cafe, cạn trầm luân
Cạn phăng cay đắng đã bao tuần
Ngày mai, sẽ khác...chân trời rộng
Bình minh sẽ lại đẹp muôn phần!
HuongTuyet274