Gió thổi bên thềm sương rơi trên chiếc lá 
  Đêm mơn man vỗ về trong xa lạ 
  Ánh lửa hồng hoang nhợt nhạt một góc trời 
  Tôi âm thầm ngồi đếm những sao rơi 
  Sợ vô tình sợi băng hà níu lại 
  Trong không gian giữa mênh mông trống trải 
  Trái tim khờ rộn đập tiếng yêu đương 
  Bởi điên cuồng nên mê dại vấn vương 
  Rồi tự khiến cho timmình rỉ máu 
  Biết bao phen tâm hồn luôn đau đáu 
  Nỗi niềm yêu không bật tiếng buông thanh 
  Nên giờ đây vô vạn sự bất thành 
  Khi người nghĩ tôi lả lơi ong bướm 
  Hay do chăng ân tình chưa thấm đượm 
  Khi duyên kia đơn lẻ chỉ một người 
  Tôi vô tư nên đâu nghĩ tiếng cười 
  Người phát ra làm xoá đi tất cả 
  Bao đam mê những đắp vun hối hả 
  Đã theo người phai nhạt lẫn rời xa 
  Để quá khứ buồn như một khúc bi ca 
  Vừa sâu lắng và lại trầm sâu lắng 
  Thực tại ơi một chuỗi ngày xa vắng 
  Biết tìm gì trong kỉ niệm xa xưa 
  Đàn lỡ cung sầu dây đứt nặng tiếng mưa 
  Trời rơi lệ và tim mình hoen lệ 
  Mưa ơi mưa xin xoá sầu nhân thế 
  Xoá kỉ niệm xưa buồn xoá vương vấn những đê mê 
  Xoá Tâm hồn xoá sạch những tỉ tê 
  Và hãy xoá hết đi những gì khi có thể