HOA SỮA 
  Hoa sữa rụng trắng ngà trắng ngọc 
  Trời đất nên thơ sao người nỡ hững hờ 
  Hững hờ lạnh với tâm hồn thật 
  Một nửa đa đoan vương lại chút hương thầm    
  Ráng chiều ánh những dát vàng thăm thẳm 
  Cho cõi lòng si ngâm một chén men sầu 
  Đợi hoa sữa thả vào mình nỗi nhớ 
  Chợt thu về mang hạ trắng đi đâu?    
  Suy nghĩ mông lung hay nín lặng thở dài 
  Tâm trạng nhói giữa lưng chừng xa xót 
  Những ngày xưa bao dấu yêu dịu ngọt 
  Nay đi rồi theo hoa sữa tàn hương    
  Thu rên rỉ hay thu bồn chồn nhớ 
  Khoảng thời gian như giọt nước trên cành  
  Một tích tắc rơi vào lòng đất mẹ 
  Để dòng đời trôi vụt hoá mong manh    
  Hương sữa rụng vẫn vương mùi thoang thoảng 
  Và si mê vẫn đâu đó yên bình 
  Thu lại đúc một khối lòng man mác 
  Đợi đông về gom lạnh đóng thời gian!      
HươngTuyêt247