NHỚ QUÊ HƯƠNG

Tác giả Bài
chiec_la_cuoi_cung
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.05.2006
NHỚ QUÊ HƯƠNG - 30.08.2006 14:32:42

Những ngọn đèn Hà Nội

Đêm đã trùm lên những nóc phố rêu mờ
Hà Nội lặng dần đi từ nghìn con ngõ nhỏ
Những ngả đường xanh xao
Những ngọn đèn mờ tỏ
Vắng đến nao lòng
Vắng đến lạnh sương rơi...
Chỉ mình tôi thức với những ngọn đèn thôi
Chỉ mình tôi ôm vào lòng cái nồng nàn của hương cây hoang dã
Những bóng cây mờ chợt quen thân đến lạ
Tôi nghẹn ngào nhận ra mình sắp phải xa rồi
Những ngọn đèn ơi đừng vội mờ dần trong khoảng trống xa xôi
Hãy cứ sáng cho đêm dài thêm chút nữa
Hãy cứ sáng cho tôi được suy tư chút nữa
Trong lặng lẽ yên bình của phố cổ ngàn năm...
Những ngọn đèn ơi cứ sáng mãi âm thầm
Như ngọn lửa trong tim tôi khi phải xa Hà Nội
Như nỗi nhớ trong tim tôi nhức nhối
Như kỷ niệm vơi đầy tôi sẽ mang theo...

Nguyễn Văn Dũng


VÀNG THẬT KHÔNG SỢ LỬA

chiec_la_cuoi_cung
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.05.2006
RE: QUÊ HƯƠNG-TÌNH YÊU - 30.08.2006 14:38:32
Nhớ lại, đừng quên

Bỗng nhớ lại con đường ta đi dạo
Cây co ro treo lá rét mùa đông
Tay em ấm cớ gì tôi dại dột
Lỡ buông ra sơ ý lá rơi thầm

Bỗng nhớ lại những ngày xuân em ốm
Mới quen nhau tôi chẳng dám thăm nhà
Cứ quanh quẩn bên đường như mất trộm
Trái tim mình ai lấy kiếm chưa ra

Bỗng nhớ lại cơn mưa chiều tháng bảy
Ta chia tay không rõ lý do gì
Chưa thấm thía những dòng mưa lúc ấy
Là những dòng mùa hạ sắp chia ly

Bỗng nhớ lại... Mọi điều sao giản dị
Tôi như em - vụng dại đến đau lòng
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không?


Đoàn Vị Thượng
VÀNG THẬT KHÔNG SỢ LỬA

chiec_la_cuoi_cung
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.05.2006
RE: QUÊ HƯƠNG-TÌNH YÊU - 30.08.2006 14:41:38
Không đề

Lặng lẽ đi về
Phố cô đơn như mùa đông năm cũ
Bàn tay gầy nỗi nhớ
Vòng thời gian quay ngược phải chăng?

Ngày bảo với ta nắng đã nhạt rồi
Đêm len lén vén bức màn cũ kỹ
Hình như có một người đi
Mùa đông vừa về bên phố

Ngồi thật lâu nghe nỗi niềm hoài cổ
Bất giác lòng nhung nhớ mông lung
Người đến - tia nắng ấm lạ lùng
Vội vã đi để mùa đông ở lại

Ta nhận ra trong cuộc đời hoa trái
Đã một lần đi qua nỗi cô đơn
Vô tâm quá nên tình còn thơ dại
Mùa đông về khắc khoải nào hơn?

Ta nhận ra mỗi trang giấy cuộc đời
Thiếu người sẽ không thành thơ được
Phố vẫn phố như mùa đông năm trước
Vòng thời gian có quay ngược được chăng?


Trần Thanh Truyền
VÀNG THẬT KHÔNG SỢ LỬA