KÍNH CHÀO VĨNH BIỆT NGUYỄN MAI tháisan
thaisan 01.09.2006 14:55:28 (permalink)
KÍNH CHÀO TIỄN BIỆT NGUYỄN MAI,
NAY ANH MAI TÔI.
thái san

Những câu nói đùa vô tri: VĂN NGHỆ SỠI CON ĐỌI thời VNCH (VĂN NGHỆ SỸ QUÂN ĐỘI)

Nhận được giấy mời do Đại tá TRẦN VĂN TRỌNG cảm thấy sung sướng vì được thoát ra khỏi vòng kẽm gai được lúc nào hay nấy. Tôi cùng NGUYỄN QUANG BẰNG, DƯƠNG HÙNG CƯỜNG (dê húc càn), HOÀNG NGỌC HIỂN (Quê hương lưu đày), HOÀNG LỘC (trái tim còn lại), VŨ THẾ KỶ, NGUYỄN ĐÌNH THIỀU (KQ) (đã mất) được lệnh tập trung trong hội trường. Chợt một tiếng nói sang sảng:
-Yêu cầu ai gửi vũ khí ngoài cổng. Nhưng thực tế chỉ là cái gậy chống vì chân bị gẫy. Lúc đó NGUYỄN CAO KỲ (tướng võ biền) làm chủ tịch danh dự, tôi bước theo CUNG TÍCH BIỀN xem hàng quán bên lề căn nhà của hội thì chẳng thấy ma nào cả. NGUYỄN ĐÌNH TOÀN đi bên cạnh bà TƯỜNG LINH hỏi tôi, tôi cố tìm NGUYỄN HOÀNG HOANH HỌA SƯ kiêm trưởng ban gốm sứ Biên Hòa, ngay ngã ba có vòi nước nhà ở ngã ba thành cũng đoạt giải tem của NGUYỄN VĂN THIỆU.
Hồi đó đa số chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về văn nghệ mà chỉ có cảm tưởng thoát ra khỏi lồng được lúc nào hay nấy.
NGUYỄN MAI nhỏ thó nhưng có người giới thiệu:
-Chuyên gia uống đế (ba si đế)

Chuyện đó qua đi sau biến cố bảy lăm, tôi và NQB nói nhỏ rồi về khi hoạ sỹ Kim tức (KIM NGỌC THUẬN, nay cũng qua đời vì xì ke cùng với “điêu khắc gia Gáo”) sau những ngày trác táng khi Hồ ông, Tú kếu đến nhà vào ăn dầm ở dề xì ke lắm khi mời tôi. Tôi cũng không từ chối nhưng tôi chỉ nói:
-Chúng mày có lòng thì cho tao riêng một điếu.
Đến hôm chia tay tôi nói:
-Thôi vậy để một bó mà tôi sưu tập trên góc chạn (gar de manger) và nói:
-Chúng mày làm hết cái này đi rồi đi đâu thì đi chứ để cho ai nữa khi đó chính bản thân tôi cũng biết chúng sắp hết đời và hết thuốc chữa, nhưng không biết cách nào bảo vệ được bạn bè.

Nay qua đi chúng chẳng thể nào ra khỏi tiềm thức tôi. Khi về Giang điền cùng dậy sửa chữa điện tử cùng với Kim tôi tha thiết cho những anh em chung chí hướng văn nghệ văn gừng nên bỏ sớm những (ba zớ) không cần thiết. Tôi chỉ nhớ một lần Kim cũng chẳng khác chi khi quá chén đã cắn thằng bạn rượu mất một miếng thịt, lúc đó Kim đang vẽ nốt bức tranh người yêu cổ dài và ký tên Kim ngọc Triều Khê để tặng cô bạn gái cho nhờ nhà để trốn lính ba, bốn năm với tên (Mùa đông của anh) làm thêm bài thơ trên đó nhưng tôi quên chẳng thể nhớ ra là những câu gì dù chỉ một tý.


Khi nghe Mai về làm trên Việt ảnh tôi vội vàng bay đến, dù bản thân mình vừa qua một cơn bạo bệnh (tai biến mạch máu não bị liệt mất hai năm)
Đến nơi tôi nói với Mai:
-Cho tôi nằm đã rồi nói gì thì sau. Thấy chỗ nằm của mình nói với tôi:
-Thì anh nằm xuống đây. Nói là chỗ nằm, tôi đoán là chỗ để nghỉ trưa nào chăng vì chỉ có tiệm tặn một cái thùng giấy hình như thùng mỳ gói. Tôi lặng thinh nằm vừa hỏi thăm vừa kể lể không kịp nói vì còn mải thở cho kịp hồi sinh qua một chặng đường xa. Tôi nói:
-Nay anh ra sao. Mai nói nhiều lắm nhưng tôi ngược lại thì không có sức để nghe, một lúc tôi nhắm mắt thì Mai đi chỗ khác cho tôi nằm yên. Mặc Huynh ngồi chờ. Một lúc sau tôi mới gọi Huynh vào nói phiếm dăm ba câu. Cuối cùng:
-Cho tôi gửi lời thăm hỏi đến gia đình anh và cầu chúc anh chị và các cháu mạnh khỏe.
Rồi bỗng dưng một ngày đẹp trời VU và MAI cùng đến thăm.
Đi vào PHAN VỊNH (3 tập hồi ký) cùng kéo theo những cái đói khổ do người tạo dựng do tập quyền kinh tế tạo ra.
Đó là thời kỳ PHAN AN mở VIỆT ẢNH và cùng kêu Mai về làm với giá bèo mỗi tháng cũng được một triệu đồng, đúng ra với tuổi này kiếm được một việc làm khó nên cũng phải cám ơn AN rất nhiều MAI thường nói với tôi như vậy, cùng trôi theo những thiếu hiểu biết.
Ai thời đại này lại gửi thư tay đem truyện ngắn viết được đi hàng ngàn triệu cây số. MAI làm vì chưa biết cách gửi mail, có nhờ được thằng cháu AN tập tễnh gửi được chăng hay chớ chẳng làm gì được hơn nữa. Tuy nhiên cũng có địa chỉ đàng hoàng:
-nguyenvanmai_1944@yahoo.com.
Sau nhiều ngày thư qua lại, mỗi lần quá khó khăn lại nữa chưa sử dụng nhuần nhuyễn gửi mail nên lại phải nhờ qua tôi. Thấy quá vất vả tôi bèn lấy mua một card phon đời mới, nghĩa là gọi điện thoại quốc tế rẻ nhất bèn gửi số account qua phôn thường như sau.
-Anh nhớ đến tiệm nhờ quán net với account như sau:
account=200012705906 PIN=561972.
Nhờ thế MAI liên lạc lại với VU nhưng một số việc theo thời thế không theo ý muốn được bền phải chờ đợi. Chịu đựng thêm một thời gian nữa.
Tuy nhiên Vu cũng đã xếp sắp nhiều chuyện cũng chưa đến đâu. MAI buồn ảo não mang bộ mặt đó về đến nhà, cả nhà đều buồn lây. Mai nói với tôi như vậy.
Thực lòng chẳng ai muốn nhưng làm sao đây? Những câu hỏi được đặt ra, những câu trả lời không bù đắp.
Tôi tự nhiên chẳng nghe gì hơn rồi đành đánh một giấc ngay tại tấm giấy thùng mỳ, cũng chẳng nói hơn được chi nữa.
Khoảng tháng sau tôi lại đến thăm lần này đi cùng với Trần Huynh không quần.
Lần này tôi thấy trên tường nhà chủ nhà đã bầy và đã có những phù điêu được làm. Mai nói:
-Cái công ty nay làm ăn không được nên bắt đầu thay đổi, hợp tác với người khác.
Tôi nghĩ cũng như VU chúng tôi mà có hằng ấy tiền thì làm ăn phất ngay chứ đâu để luộm thuộm như thế này. Bên cạnh đó là Mai nên càng suy nghĩ mà buồn thêm.
Lần đến thăm này tôi cùng Mai được đi ăn bún Huế khu gần đấy. Có lẽ là lần đầu tiên và là lần cuối cùng, sau lần xuống gia đình chúng tôi tại quê hương. Mai nói:
-Cái thằng Hậu rồi nó sẽ chết vì rượu cũng như lời bạn gái cùng xuống thăm:
-Làm thì chẳng ra sao, chỉ rượu và rượu làm phiền gia đình và bà vợ.
Hôm đó rồi cũng được một mẻ gọi điện thoại lên lớp của Dị, đúng ra tôi không làm vậy.
Đây là câu nói và viết để nhắc nhở bạn thơ yêu mến của chúng tôi lấy Mai làm gương đấy nhé.
Tôi ngượng ngùng mấy lần hắn làm phiền tôi mấy lần xuống chơi.
Lúc nào cũng rượu đến nỗi quên cả tập thơ đã viết trên xe đò, khi người thiếu phụ lơ xe mập mạp bốc hắn đang trong trạng thái lơ mơ lên xe khi đón về cầu Thái thiện.

Ôi Mai, cuộc sống đi qua đẹp quá sao anh lại ra đi trong lúc này.
Đất nước chúng mình đang trăn trở rồi xoay mình cho phù hợp với dân tộc.
Những gì đã làm cho là làm cho dân tộc đấy.
Chí ít thì mình cũng tự hào đôi chút nhé, bên cạnh còn bạn bè, còn gia đình và còn bao ước mơ của các con, và những gì còn lại là những trăn trở của đất nước. Tôi xin nhắc nhở bạn:
-Đừng trốn tránh trách nhiệm đó nhé. Dù sao chúng mình cũng đã leo cau sắp tới buồng rồi, chí ít chúng mình cố rán ngồi lại để hưởng đôi chút, ta chưa nói thành quả mà chỉ nói kết quả đôi chút vì, và với thế hệ sau mà thôi. Tôi và cũng đều biết chó mực vẫn hoàn chó mực mà đâu có sai nào, bạn và tôi cùng cãi hôm chúng ta cùng ngồi nhà Phan Vịnh.
Nay bạn đã xa nhau rồi. Việc của bạn dù gì cũng đã góp một bàn tay trong sạch và cao thượng. Không như tôi một thằng ăn nói bừa bãi để có người phê phán là văn búa. Tôi cũng chẳng ngán họ nhưng tôi lại ngán chính bản thân mình, Mai ạ.
Mai anh nay trở thành người thiên cổ đã để lại nơi anh em chúng tôi bao nỗi buồn bủa vây mà những ngày tháng có nhau, bên nhau, Hậu nó cũng hứa sẽ chừa rượu nhưng chưa biết là thế nào. Hy vọng sau sự mất mát lớn này may ra nhắc nhở cho bản thân hắn biết thế nào và phải như thế nào.
Chúng mình dù gì cũng đã có và sống bao gồm “bẩy tình" buồn, giận, lo, vui, ghét, thương, sợ. Lại kèm bên sáu dục nữa. Tôi mong đang được như bạn mà chưa. Số trời bắt chịu đành nhắm mắt “coi như chị đã sang sông đắm đò”.

Nay Anh đã qua đi để lại nơi chúng tôi nói chung, và trang newvietart niềm ray rứt khó quên, xin nhớ cầu bầu cùng Thiên hoàng cho gia đình chúng mình và bạn bè cầu xin:
-An mạnh để còn đi nốt con đường mà cả đời anh đã chọn.
Riêng chúng tôi mong ước hương hồn anh vĩnh viễn được mát mẻ nơi vĩnh hằng. Và xin nhớ cầu bầu cùng ơn trên cho gia đình anh mọi sự bình an.



thái san
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2007 14:43:40 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9