Lá Thư Của Mẹ
Trích đoạn: letim
Lệ Tím Chiều Thu
Tay em lần chuỗi tràng kinh
Đọc lời sám hối quỳ xin nhiệm mầu
Xin cho tình được bền lâu
Xin cho em bước qua cầu hôm nay
Mai nầy đời có đổi thay
Xin ai chớ chuốt men cay vào tình !
Kiếp nầy đã lỡ duyên mình
Kiếp sau anh nhé, xin đừng quên nhau
Bao đêm lệ đổ thương đau
Cười thay tiếng khóc pha màu dối gian
Đường trần đã lắm đa mang
Lời kinh sám hối vang trong đêm dài
Em cười thành tiếng bi ai
Anh vui nuốt lệ bên đài " Nghinh phong "
Chiều thu lệ tím pha hồng
Pha màu tim đỏ bên dòng đắng cay !
R
Lệ Tím vdn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 07:01:39 bởi Viet duong nhan >
Cám ơn Chị đã cho em tấm hình có dòng lệ rất đẹp Lệ Tím vdn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2006 22:41:38 bởi letim >
Thơ Em Viết
Thơ em viết
Đến bao giờ khô cạn mực
Như trái tim mình
làm điểm tựa xác thân
Tim trỗi nhịp cho nỗi buồn em ứa lệ
Từng giọt rơi...
Sao đếm được đã...
mấy lần!
Nỗi nhục nhằn trần thế lắm gian truân
Chờ thu sang em bâng khuâng nhặt lá
Viết đôi dòng hòa vỡ của trái tim
Đếm côi cút giữa thềm thu đang tới
Thư em viết...chưa bao giờ dám gửi
Mượn chiếc lá vàng
nhờ cơn gió đưa tin
Trăng nửa vạt
đêm nay tình đừng ngủ
Để chờ sao em đếm những lung linh
Thơ em viết giữa bầu trời thức - tỉnh
Thương thật là thương
màu ánh trăng ngà
Chín tầng mây
mây bay qua vội vã
Chiếc lá vàng nhẹ thả những dòng tin
Anh có nghe bên thềm gió rung rinh?
Lời thi vị vô hình trong lặng lẽ
Rơi khẽ khàng một chiếc lá vàng xinh
Ánh trăng vàng soi tình em nhỏ nhẹ...
Lệ Tím vdn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 07:03:30 bởi Viet duong nhan >
Chớm Thu
Giao mùa nghe lá trở trăn
Nghe heo may đến băn khuoăn nỗi sầu
Xuân em, một thoáng về đâu?
Ngoài hiên chiếc lá pha màu bâng khuâng
Phớt buồn ngọn cỏ rưng rưng
Bóng mây phiêu lãng trên tầng...ươm mơ
Chớm thu hoa lá ngẩn ngơ
Hạ còn vương vấn thu chờ biệt ly
Giao mùa thu đến, hạ đi
Mùi hương nắng cũ còn gì cho nhau?
Lời yêu thương ấy hôm nào...
Có còn bên gối khi vào heo may?
Giao mùa đứng giữa... đổi thay!
Làm sau níu giữ những ngày đã qua?
Những gì em đã trao ra
Cũng xin hiến tặng làm quà cho nhau
Mùa thu sẽ đến phía sau
Mong ai hãy nhớ thuở nào còn xanh
Dầu cho thiên địa vô tình
Rừng xưa...thương mãi bóng hình người xưa !
Lệ Tím
R
Tình Bạn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 07:14:07 bởi Viet duong nhan >
Tìm Trên Bóng Vách
Xoay nghiêng nửa mặt em tìm...
Tìm trên bóng vách ,lặng im bóng mờ..
Ngậm ngùi chăn gối chơ vơ
Môi khô hồn lạnh, nhạt nhòa thu ba
Biển buồn chờ ánh trăng xa
Em buồn chờ đợi "người ta"về gần
Xoay nghiêng nửa mặt ân cần
Vuốt ve làn tóc bềnh bồng cho em
Xoay nghiêng nửa mặt em tìm...
Để nghe tình khóc êm đềm anh ơi !
Mộng hồng thổn thức trên môi
Để nghe chăn gối trỗi niềm mơ hoang
Trăng huyền soi bóng Quỳnh sang
Gió đưa hương lộng bay ngang nỗi sầu
Quỳnh thơm tỏa ngát đêm thâu
Em nghe xao xuyến...tình ngâu ơi... chàng
Tìm trên bóng vách giấc tàn !
Mình em cô lẻ đối ngàn năm canh
Bóng ơi! sao bóng mong manh?
( Cho ta mượn bóng như anh đang về )
Lệ Tím
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2007 01:11:25 bởi Viet duong nhan >
Tình bao la ...sao hạn hẹp khung đời !
Tình rộng lớn bên khung đời chật hẹp
Úp bàn tay quanh quẩn nỗi buồn xưa ...
Mùa lá về ! nghe tiếng rơi vàng úa
Kỷ niệm buồn chồng chất tím hoa mua
Em lạc loài trên dòng sông bão nổi
Xin thời gian hãy bôi xoá bi ai ...
Ngày tháng cũ chất trong tim mòn mỏi
Oan ức nào gắng bó với thơ ngây
Nghe tình khóc trong tiếng cười rộn rã
Trái tim khô sao ướt đẫm linh hồn
Hoàng hôn ửng cuối chân trời vàng, đỏ
Tiếng nhạn kêu xa thẳm bóng chân mây
Tình vẫn sống bên hình hài bé nhỏ
Vùng trời đau chia cách một kiếp người
Trong tàn vắng ánh trăng chừng bỏ ngỏ
Tình bao la ...sao hạn hẹp khung đời !
Lệ Tím
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 07:19:19 bởi Viet duong nhan >
Góc Nhỏ Em Riêng Em
Chưa có nhau sao vội đành giã biệt
Vẫy tay chào đưa tiễn" chữ yêu em"
Khép lại tình, khung cửa của trái tim
Một khung cửa không thể làm chìa khoá
Đường tim anh vẫn còn nhiều ngõ quá
Ai sẽ vào ? để lấp bóng em qua
Nhớ nha anh !
Đường em đi đừng cho ai vào đó
Chớ vội vàng xoá góc nhỏ riêng em
Tình dở dang có phải tình rất đẹp ?
Sao hồn em như địa ngục hoang tàn
Ôm nỗi buồn em nghe nặng hành trang
Con đường cũ bao giờ anh trở lại ?
Em cố quên sao nghe lòng tê tái
Khóc những chiều sương ướt sũng đôi vai
Gửi tình em theo những áng mây bay
Riêng một bóng tim em tràn nỗi nhớ
Anh xa rồi hiu quạnh những vần thơ
Màu mực buồn vì người đọc thờ ơ
Em vẫn viết dù tình xưa vụng vỡ
Cả cõi lòng cho dẫu thật ngu ngơ
Lệ Tím
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 23:50:57 bởi letim >
Nhân Gian Cũng Đến Bạc Đầu Mà Thôi
Thơ em ủ những mùa đông
Thơ anh đắm đuối những dòng tình yêu
Em về một cõi cô liêu
Anh trong chăn ấm dệt thêu giấc nồng
Tàn canh quặn héo cõi lòng
Riêng tư vực vắng tình trong em sầu
Vai anh " hiền nội " gối đầu
Thân em cô lẻ bên lầu nghinh phong
Níu nhau một chút hương lòng
Em nghe lạc lõng má hồng ngả nghiêng
Anh về chăn chiếu bình yên
Em bên lầu vắng thả niềm suy tư
Em còn thân lắm gian truân
Anh vòng bi lụy trĩu oằn đôi vai
Anh, em thế kỷ cùng ngày
Nhưng làm người lạ chia hai nhánh sầu
Thời gian có nghĩa gì đâu
Nhân gian cũng đến bạc đầu mà thôi !
Lệ Tím
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 23:50:24 bởi letim >
Tóc Dài
Tóc dài em chải dưới trăng
Chải dòng trìu mến giữa sông du hà
Chải theo làn gió nhạt nhoà
Chải mùa xuân mới, chải qua thu sầu
Tóc dài chải những sợi đau
Chẻ đôi dòng tóc nghe rầu cơn mưa
Vuốt ve những sợi còn thừa
Cho thêm nỗi nhớ, cho vừa nỗi thương
Tóc dài chải những sợi buông
Chải về bến cũ, chải hồn dấu yêu
Tóc xưa em chải thật đều
Bây giờ tóc rối chuốt nhiều ưu tư
Ngược dòng tóc phủ nghiêng bờ
Vai em nghe nặng từng giờ nhớ thương
Tóc dài chải rớt giọt sương ...
Chải cho sợi bạc tình không đổi màu
Lệ Tím
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 23:49:56 bởi letim >
Anh Nơi Xa Có Bao Giờ Tư Lự?
Chợt thức giấc ôm nỗi buồn bật khóc
Trăng đêm nầy vừa hé ở đầu cây
Nghe hoang vắng về đong đầy giấc ngủ
Nghĩa gì đâu trong kiếp sống những ngày...
Thâu đêm buồn xói mòn hồn ân ái
Xót xa đời sợ đói giấc cô đơn
Anh hẹn em kiếp sau mình nối lại
Ôm gối chăn em nghe những dỗi hờn
Soi bóng khổ trăng lặng im không nói
Nửa mảnh đời sao nghe nặng từ ly
Đêm về sương nghe tim bừng đau nhói
Khóc thật nhiều cho một mối tình si
Cùng má hồng sao trời cao thiên vị
Hay vì em chậm bước buổi ra đi
Đường trần gian anh phân ly ngã khác
Hai mươi năm anh sai lạc lối về
Nên bây giờ hai thế hệ não nề
Gọi bằng Cha không đúng với lời thề
Gọi bằng anh sợ người chê kẻ ghét
Gọi mình ơi ! chậm trể với thời gian
Đêm thức giấc hoang mang vùng tâm sự
Anh nơi xa có phút nào tư lự
Nhớ về em người con gái yêu anh
Giấc năm canh ôm nức nỡ một mình
Lệ Tím
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 23:49:18 bởi letim >
Giả Làm Người Lạ Chưa Quen
Giả làm người lạ chưa quen
Anh, em hai đứa đều mang nỗi lòng
Anh đi có thấy yên không?
Có nghe tê tái như lòng của em?
Môi em nửa nhạt nửa hờn
Nửa thương nửa giận, giả vờ...người dưng
Tế bào còn những bâng khuâng
Sao làm người lạ chưa từng quen nhau
Úa tàn một giấc chiêm bao
Giữa hai bờ bến làm sao chung đường
Đã từng có những yêu thương
Giờ đành ngoảnh mặt nghe buồn thiên thu
Thủy tinh vỡ hạt trai huyền
Em như bọt bể giữa miền sóng xô
Cuồng phong chợt đến bất ngờ
Mây xanh cũng phải ửng màu tối đen
Anh, em người lạ không quen
Buồn như lịch sữ viết thiên tình sầu
Đất ơi! xoay tận phương nào?
Tim nghe dị ứng, mắt nhòa dòng châu
Lệ Tím
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2006 23:48:21 bởi letim >
Anh giờ đông, bắc, nam, tây???
Vẫn hay trăng ở trên đầu
Nhưng em còn mãi nỗi sầu gối tay
Đêm nằm nghiêng nửa bờ vai
Chạm vào cánh gió thêm dài nhớ nhung
Gió đưa sợi tóc rối bung
Chăn vươn hơi thở thơm mùi cỏ lau
Mượt mà từ thuở xanh màu
Mà nay vẫn cứ trái sầu y nguyên
Khuy cài còn kín hương duyên
Cho em gửi chút thuyền quyên đến chàng
Biển xanh sóng vỗ miên man
Trăng treo trên đỉnh soi ngàn đêm thâu
Câu thơ em gửi từ lâu
Thoảng nghe trong gió hương sầu vỡ loang
Hay là gió đã lạc đường
Nên thơ em gửi bốn phương chưa dừng
Vẫn hay trăng vẫn như chừng...
Trên cao vời vợi mấy tầng biển mây
Anh giờ đông, bắc, nam, tây???
Trái sầu em ở nơi nầy còn mang
Lệ Tím R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2007 01:14:26 bởi Viet duong nhan >
Chuyến Tàu
Bỗng nhiên em thấy quá buồn
Sân ga chiều cuối người luôn vội vàng
Mình em đếm bước hoang mang
Biết ai nương tựa khi màn đêm buông
Chuyến tàu chở khách bốn phương
Người xa người lấn ngập ngừng bước chân
Tàu đêm khói thuốc tỏa rân
Vàng tay những ngón bâng khuâng nảo nề
Thân em một bóng đi về
Bụi mờ hoen áo ủ ê dáng sầu
Nhìn ra bốn bể trời ngâu
Mong anh hiện đến tựa đầu vai anh
Lẻ loi một bóng năm canh
Sáng sương chiều vắng nhớ anh từng giờ
Chuyến tàu lên xuống người chờ...
Riêng em một cõi hoang sơ nỗi buồn
Lệ Tím
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2007 05:31:31 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: