Vết nứt
tomodachi 03.09.2006 14:06:19 (permalink)
Vết nứt.

Bạn đang cùng cô ấy yên bình đi trên bờ đê. Con đê phải không quá thấp để bạn đỡ có cảm giác tầm thường nhưng cũng đừng cao quá để bạn còn nhìn thấy những thân mạ non mơn mởn dưới cánh đồng đang hồn nhiên phô bày sức xuân hơn hớn. Và gió. Gió làm tóc cô ấy xổ tung ra, hững hờ che đi một nửa khuôn mặt. Nhưng cũng đừng mạnh quá, đừng tốc váy cô ấy lên. Bạn biết cô có một hình thể đẹp. Tuy nhiên hình ảnh một người đàn bà tốc váy giữa khung cảnh như thế này xem ra hơi phản cảm.

Bạn đưa tay gỡ vài sợi tóc quấn quít bên má cô và nói ra suy nghĩ vừa rồi.

Cô ấy bảo bạn là người thiếu lãng mạn, là kẻ âm lịch hủ nho.

Bạn nói bạn ưa tính thống nhất giữa con người và cảnh vật. Rằng điều đó an ủi, làm dịu đi những rạn vỡ, đứt gãy trong tâm hồn bạn.

Cô ấy bảo cần gì phải giả dối như thế.

Và cô dùng hai tay tự kéo cao váy lên. “Oa! Tự do biết bao” – cô kêu lên say sưa.

Thế là cơn gió giống như bàn tay của những gã đàn ông sàm sỡ.

Bạn đưa mắt nhìn quanh. Dòng sông đục ngàu và cánh đồng trải dài tít tắp.

Cô cười tinh nghịch, nói rằng ngoài bạn và lũ bò cái đang gặm cỏ dưới chân đê thì chẳng còn ai nhìn thấy nữa đâu.

Bạn ấm ức cãi là trong đàn bò kia còn có cả bò đực nữa.

Cô ấy bảo rất thích bò, chúng thật dễ thương, cô có cảm giác bình yên khi nhìn vào mắt chúng.

Bạn nhớ tới một câu lặp đi lặp lại trong thần thoại Hy Lạp: “Nàng Hera có cánh tay trắng muốt và đôi mắt bò cái…”. Nhưng chúng ngu ngốc. Mọi thứ ngu ngốc đều có khuynh hướng trở nên dễ thương.

Cô cho rằng bạn quá ích kỉ và tự phụ.

Bạn bảo không thích thua kém ai trước mắt cô.

Cô nói sẽ quay mặt đi để bạn được tự nhiên. Cô thề sẽ không nhìn trộm vào những thất bại của bạn.

Bạn gân cổ bảo chưa hề biết tới thất bại.

Cô chẩu môi, nói bạn thật cứng đầu, hết khả năng cải tạo.



Kề vai nhau trên thảm cỏ xanh mượt mà, bạn và cô im lặng như hai kẻ mông muội. Màu xanh bát ngát tràn qua mắt thấm mãi vào trong, cả trí óc ngập tràn cái xanh ngắt. Rồi sẫm lại, đặc quánh, nhận chìm tất cả các ý nghĩ. Lí trí bị vón thành từng cục nhỏ, lặn ngụp ngoi ngóp trong khối đặc quánh đó, lục bục sôi lên, bốc hơi rồi tan biến không dấu vết. Từ hư vô mù mịt, một điểm sáng bất thần lóe lên, loang to đột ngột, sau đó thu nhỏ lại. Không gian loãng ra, nhạt màu dần, xanh trở lại và lùi mãi ra xa.

Cô hỏi cánh cò trắng kia từ đâu đến vậy. Rồi bảo bạn thôi đừng trả lời. Cô ngắt mọt cọng cỏ đưa lên miệng, khép mi lại dường như đang thưởng thức vị ngọt ngai ngái lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Bạn nhìn cô. Quanh cơ thể cô hình như có những điểm nhòe vô hướng.

Mặt đất chợt rung nhè nhẹ. Rồi chao đảo. Những điểm nhòe dần dần xâm chiếm cô, nhập vào nhau, khiến hình dáng cô mờ dần mờ dần…

....


Tôi thấy mình đang ngồi trong lớp học của trường ngoại ngữ Kanda, trước mặt là ông thầy Watanabe cởi mở và hơi nhắng. Vừa xảy ra một trận động đất làm tòa nhà khẽ rung lên. Lúc đó tôi đang tranh thủ viết nghịch một chữ Hán vào tập nháp.

Trận động đất nhỏ và không gây ra hậu quả gì cho Tokyo. Nhưng đâu đó trong địa tầng sâu thẳm đã xuất hiện vết nứt.

Và chữ Hán hay những gì tôi viết đã trở nên nguệch ngoạc, không còn mang đúng hình dáng của nó nữa.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9