THƠ CỦA TÁC GIẢ CZESŁAW MIŁOSZ
meocon_thongminh93 04.09.2006 15:14:14 (permalink)
Caffé Greco


Vào những năm tám mươi của thế kỷ 20, ở Roma, phố Condotti
Chúng tôi ngồi với Turowicz[1] trong tiệm Caffé Greco
Và tôi đã nói những lời, đại khái, như sau:

– Chúng ta đã thấy nhiều, đã hiểu nhiều.
Những quốc gia sụp đổ, những đất nước mất hẳn.
Những ảo tưởng của trí óc con người bủa vây chúng ta
Và làm cho con người hủy diệt hoặc chìm vào nô lệ.
Những con én thành Roma đánh thức tôi dậy vào lúc bình minh
Và bây giờ tôi cảm thấy sự nhất thời, nhanh nhẹn
Tách riêng mình ra. Tôi là ai, tôi đã là ai
Không phải là điều quan trọng. Bởi lẽ những người khác,
Những người hào hiệp, cao quí, vẫn hỗ trợ cho tôi
Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến họ. Đến đẳng cấp những con người.
Những người đã cho thấy sự thủy chung của mình,
Những người mà tên tuổi bị xoá mất hoặc bị chà đạp dưới đất
Tiếp tục thăm viếng chúng tôi. Từ họ chúng tôi có thể đánh giá,
Về mặt thẩm mỹ, tôi phải nói thế, những công việc, những mong đợi,
những dự kiến.
Bằng cái gì văn học có thể tự cứu mình
Nếu không phải là bằng một khúc ngợi ca, một bài tôn vinh
Dù là không định trước? Và tôi quả ngưỡng mộ các anh,
Bởi các anh đã hoàn thành nhiều việc hơn những bạn đồng hành của tôi
Là những người có lần đã ngồi đây, những thiên tài kiêu hãnh.
Tại sao họ đau lòng vì thấy mình thiếu đức hạnh,
Tại sao họ cảm thấy ray rứt lương tâm, bây giờ tôi đã hiểu.
Với tuổi tác và với sự suy yếu của tuổi tác ấy
Người ta học được cách đánh giá sự khôn ngoan, và sự hào hiệp giản đơn.
Maritain là người trước đây lâu lắm chúng ta đã có đọc
Hẳn đã có lý khi vui mừng. Và với tôi: sự kinh ngạc
Thấy thành Roma vẫn đứng, và chúng tôi lại gặp nhau,
Thấy tôi vẫn còn hiện hữu được một lúc, tôi và những con én.

Rome, 1986

NGUỒN :TIENVE.ORG/
#1
    meocon_thongminh93 04.09.2006 15:15:27 (permalink)
    Chân dung thế kỷ XX


    Đàng sau một nụ cười ân cần anh em,
    Hắn khinh bỉ người đọc báo, nạn nhân của phép biện chứng quyền uy.
    Gọi tên “dân chủ” với một cái nháy mắt.
    Căm ghét những thú vui sinh lý của con người,
    Nhớ hết những kẻ từng ăn, uống và giao hợp
    Nhưng một lúc sau cổ họng kết cuộc đã quặn thắt.
    Chỉ thị tổ chức những buổi múa hát tiệc tùng trong vườn để dập tắt
    cơn giận của quần chúng.

    Miệng nói “văn hoá!” và “nghệ thuật!” nhưng thực tế là nhìn thấy ở đó
    những trò xiếc.

    Hoàn toàn kiệt sức.
    Trong giấc ngủ hay trong gây mê. miệng thì thầm “Chúa, ôi Chúa!”
    Tự cho mình là một tên La mã đã liên kết chuyện thờ Jésus và
    thờ Mithra[2].
    Vẫn gắn bó với những tín ngưỡng xưa, có khi cảm thấy mình
    bị quỷ ám.
    Tấn công quá khứ, nhưng nếu quá khứ bị hủy diệt,
    Lại e rằng phần hồn mình sẽ không còn nơi nương tựa.
    Thích nhất là chơi bài hay chơi cờ, và hơn thế còn muốn tranh cãi
    với chính mình.

    Một tay đặt yên lên những trang viết của Marx, kín đáo đọc Kinh thánh.
    Đưa con mắt giễu cợt dõi theo những dòng người ra khỏi các nhà thờ
    đã bị cháy rụi.
    Tấm màn phông của hắn: một thành phố hoang tàn, màu da ngựa.
    Trong tay hắn: cuốn sổ của một chú bé “phát xít” bị giết trong vụ Nổi dậy[3].

    Kraków, 1945


    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9