NỬA KIẾP HÁT CA
Tàn buồn rơi rớt đâu đây
Giữa cơn say chẵn giữa đầy lẻ loi
Những mồ, những mả, những tôi
Ra đi đâu biết mồ côi giữa đời
Tôi già khi tuổi đôi mươi
Em cầm hoa trắng phủ đồi hoang vu
Chiều buông tôi bỗng hoá mù
Con tim tê dại nhà tù bóng ma
Ừ thì nửa kiếp hát ca
Đi từ ngàn kiếp mẹ cha thiếu thừa
Từ đâu tôi hoá say sưa
Từ đâu hiu quạnh cầu mưa mùa hè
Giọt giọt rơi...chết tiếng ve
Đầy đầy lắm tôi phải che mảnh tình
Ướt mất rồi... Ôi lặng thinh
Chạy giữa đời tôi hỏi: Mình mất ai???
Bắc Hàn Phong!