Lời thương gởi gió ( Cho NTH )
Đêm khuya vắng, gió lùa qua song cửa
Thoáng mơ màng, em ngỡ bước chân ai
Canh thâu dòng ấm lăn dài
Bẩy năm ngăn cách… vẫn hai lối đường.
Đêm nay nỗi nhớ người thương
Vân vê hoài niệm dư hương tình nồng
Người ta, cũng con gái, cũng có chồng
Phận em
Duyên bạc
Bên song ngóng chờ.
Anh yêu hỡi, bài thơ ly biệt
Luôn nhuộm màu mắt biếc đỏ au
Lòng em sóng vỗ dâng trào
Quay lưng hoảng hốt…niềm đau cô phòng.
Anh cuối bể
Em đầu sông
Mây thu bàng bạc, tuổi hồng phôi pha…
Gian nan, anh kiếp không nhà
Truân chuyên một gánh quan hà trĩu vai.
Tình em trao trọn người trai
Nguyện lòng chung thủy, trang đài lãng quên
Em giờ giữa mông mênh choáng váng
Thời gian ơi
Năm tháng u sầu
Đêm nay, gió hỡi về đâu?
Cho ta gởi nốt ngàn câu ân tình.
Nguyên Thạch R Đã đưa vào Trang Thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2012 09:28:28 bởi Nguyên Đỗ >
Bài thơ gởi vợ Bài thơ cũ trong ngăn tim lặng lẻ
Ru lòng em những ngày tháng cô đơn
Tôi phiêu lãng
Bước đường trần hồ hải
Mong cảm thông
Xin em chớ dỗi hờn
Bài thơ ấy
Lời đơn sơ chân thật
Không màu mè
Không sáo ngữ rỗng không
Từng chữ thơ như nói được nỗi lòng
Và thẫm thấu vào trong từng mạch máu.
Thơ của tôi
Không bạc tiền
Không cơm gạo
Chỉ đơn thuần có đôi nét giao duyên
Em cũng nghĩ
Nơi đây là cõi tạm
Nên sá chi giàu có lắm bạc tiền.
Con tim ấy
Dễ tình nào rung động
Dẫu chuốt trau o bế lắm mỹ miều
Dòng mật ngọt như tơ tằm cuồn cuộn
Tơ không ra được dải lụa tình yêu.
Tôi chẳng hiểu vì sao tim em đọng
Yêu thiết tha như vỡ cả mạch nguồn
Hay có lẽ do ông Tơ bà Nguyệt
Đã se rồi nên duyên được tròn vuông. Nguyên Thạch r đã đưa vào Trang Thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2012 09:32:09 bởi Nguyên Đỗ >
Có nhiều lúc, lòng nhủ lòng tự hỏi
Nhiệm mầu chăng?
Nên hồn mãi đăm chiêu
Và như thế, từng mạch tim vang vọng
Ấy phải là hình bóng của tình yêu?
Nguyên Thạch
LÀ VỊ ĐẮNG
Cuộc tình lặng lẽ qua cuộc đời
Giấc mộng ái ân chẳng phai phôi
Thời gian lắng trầm vào ký ức
Bốn mùa thương nhớ cứ dần trôi
Hiu hắt mùa đông trong giá băng
Mùa xuân mong đợi cánh mai vàng
Hạ tàn xác ve trên lối củ
Cuối đường thu trải ngập lá bàng
Bước đời ai qua được cuộc tình ?
Thượng Đế ban cho kiếp nhân sinh
Hương vị tình yêu - là vị đắng
Phần thưởng cho ai - khách đa tình.
Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2012 00:27:55 bởi nghinhnguyen >
Ba mươi năm tình đợi Thuở xa xôi…
Những ngày xưa cũ
Tuổi học trò
Hương nụ đơm bông
Bóng me xanh, phượng đỏ, nắng hồng
Tà áo trắng…
Tôi đợi trông... tình nhớ…
Ngày biệt ly, vào đời, tôi cưới vợ
Tròn mắt nhung, em nào ngỡ…xót xa!
Dài tháng năm biền biệt quê nhà
Tình vẫn đợi…
Dẫu người xa muôn thẳm.
Em ở lại miền Trung, thuỳ dương nắng ấm
Rợp bóng dừa cát trắng quê hương
Mỗi mùa trăng là mỗi mùa nhớ người thương
Đời thoáng chốc
Ba mươi năm trường đằng đẳng.
Rong rủi đẩy đưa, gặp lại nhau một chiều thu vắng
Cũng đôi mắt huyền nhung
Cũng nét xinh xắn ngày xưa
Ba mươi năm dài thấm ướt thu mưa
Đã phai nhạt màu xưa mắt biếc!
Ba mươi năm!
Ôi ba mươi năm, gặp lại nhau, chỉ nói lời từ biệt…
Người thủy chung ơi
Thương tiếc ngập đời đau
Nụ hôn xưa
Ba mươi năm hôn lại vẫn ngọt ngào
Em ghì chặt…nỗi đau lần cuối. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2012 20:46:51 bởi Nguyên Thạch >
Courtersy tranh thêu XQ - Đà Lạt
Suy tư Xót xa từ buổi phân kỳ
Em về bên ấy
Có gì vui không?
Chiều thu, mưa ở bên chồng
Có làm dáng ngọc chạnh lòng nhớ ai?
Phố người
Những buổi mưa dài
Còn ai dìu bước trang đài ngắm thu…
Bây giờ, hai cõi hoang vu
Hai con đường rẽ, mịt mù xa xăm.
Rừng thu, đêm quyện trăng Rằm
Hồn còn dâng cảm…nguyệt cầm dệt thơ?
Gót son, ai đợi, ai chờ?
Dáng tiên, ai tặng tình thơ bềnh bồng.
Dòng đời
Một thoáng mênh mông
Bao giờ mới cạn nỗi lòng suy tư!. Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 23:50:49 bởi Ct.Ly >
( Ảnh minh hoạ )
Phi trường chiều biệt ly ( Cho NTH )
Chiều nơi phi trường, nghe hụt hẫng
Tình xa mù thẳm…chắp cánh bay
Anh đi xứ lạ
Buồn da diếc
Em đếm đơn côi ở chốn này.
Ôi kiếp nhân sinh!
Đầy ly biệt
Cô quạnh, gian truân…phận má hồng.
Trong cõi trăm năm, vui mấy bận?
Ái ân ngắn ngủi…cũng là chồng.
Hò ơ….
Chiều buông tím thẫm góc sân ga
Ta tiễn người đi
Ai tiễn ta?
Thạch sùng tặc lưỡi canh thâu
Ai đi xứ lạ, bỏ sầu cho ai. Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 23:52:34 bởi Ct.Ly >
Nụ hôn xưa
Ba mươi năm hôn lại vẫn ngọt ngào
Em ghì chặt…nỗi đau lần cuối.
Nguyên Thạch
ĐƯỜNG TÌNH XƯA
Em
Người bạn tình tôi ơi !
Đã đi qua nửa đường đời có nhau
Buồn vui cùng với khổ đau
Ba mưpi năm vẫn sắc màu yêu xưa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Tình trong trắc trở nắng mưa qua rồi
Tháng năm còn lại trong đời
Mãi còn ghi dấu một thời yêu thương
Nghĩa tình sâu nặng vấn vương
Ba mươi năm vẫn khoảng đường tình xưa.
Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2012 03:27:04 bởi nghinhnguyen >
Thu tím chiều buông
Nói chi thêm nhũng lời tha thiết
Cuối dòng trôi là ly biệt thương đau
Khóc chi em thêm lệ muối mặn trào
Chỉ cay đắng xót đau màu mắt biếc
Tôi vẫn hiểu, sẽ một ngày ly biệt
Lời trăm năm chẳng được phút tương phùng
Không phận duyên nên đường chẳng đi chung
Dẫu tầm với vói cùng một hướng
Xưa tạm biệt cũng vào mùa hoa phượng
Nay xa nhau bởi mùa chướng rộ đầy
Cuộc đời nào tránh được cảnh chia tay?
Thôi em nhé, mong chi ngày tái ngộ.
Thu chiều buông
Đượm màu loang lổ
Mặc cho nhau màu trắng cỗ áo quan
Mai về sau, đâu đó dặm ngàn
Lời tâm sự còn dở dang chuyện kể…
Ta van em, thôi rơi dòng ngấn lệ
Dẫu niềm đau …mấy dễ ai quên
Đường nhân gian lắm thác ải gập ghềnh
Tôi nguyện chúc... cầu ơn trên phò hộ...
Đôi tay héo vẫy chào nhau cuối phố. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2012 11:21:25 bởi Nguyên Thạch >
Gởi huynh Dzuylynh
Cảm ơn ghé nhà chơi và tặng nhạc.
Chúc sư huynh luôn khỏe cùngdòng nhạc tuôn tràn.
Đa tạ Nguyên Thạch
Hoài niệm Tôi trở về đây
bến sông tương
tìm dư âm cũ
dáng người thương
mây vẫn đường mây theo giông bão
cuốn hút người xưa lạc cuối đường.
Giờ đây mù thẳm
chiều heo hút
lác đác bên sông cụm lá vàng
dòng thơ ghi vội... bài thơ cũ
tặng người con gái lúc sang ngang.
Ngày ấy dòng sông một hướng đời
bây giờ dòng chảy rẽ đôi nơi!
Bến lở, bến bồi, con nước đục
Thuyền quyên lơ lững bến chơi vơi.
Xa tít, bao mùa thu lá đổ
thoáng chốc ưu tư nhuộm tuổi già
lang thang bến cũ nguồn dư ảnh
hư ảo dần theo bóng xế tà. Nguyên Thạch
Bài thương ca mùa thu ( Cho NTH, người vợ thuỷ chung )
Mùa thu nắng nhẹ
lá vàng bay
có gió heo mây, rũ thu gầy
có người thiếu phụ mòn mắt biếc
trông vời chinh phụ
hồn ngất ngây.
Bao mùa nhặt lá
cảm thu vàng
bao mùa hoang vắng
tiễn đông sang
mây vẫn đường mây
bạt lối ngàn.
Mây bay
mây bay
giọt thu cay…
Mưa rơi
mưa rơi
mùa thu ơi!
Vọng phu hóa đá
buồn tượng đá
đẫm lệ mòn trông…
Cõi xa vời. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2012 18:03:17 bởi Nguyên Thạch >
Sang ngang ( Minh hoạ )
Vội lên em
Vu qui màu áo cưới
dáng thiên thần trong màu trắng kiêu sa…
Mau lên em
đón nhận những phần quà
nhanh bước ngọc, xe hoa về bên ấy.
Hãy quên tôi
sóng trùng khơi sóng dậy
và lờ đi như không thấy còn nhau!
Tôi tiễn người đi
ngàn cơn sóng vỡ gào
sóng cuồng cuộn trong niềm đau ly biệt.
Em bềnh bồng, tóc mây, mắt biếc…
sánh vai người, tựa hào kiệt giai nhân!
Kỷ niệm tưởng xa
ngoảnh lại hiện gần
ngày xưa cũ…
ái ân chưa phai nhạt.
Chiều tiễn người
thu vút cao tiếng hát
gởi vi vu, khúc nhạc thu buồn
góc phố chiều nay mây thấp mưa tuôn
bão lòng điêu đứng, hồn muôn sóng bạc.
Em thân ngọc, dáng son đài cát
xót mà chi, chua chát đắng cay.
Mai người xa
ta vẫn nơi đây
nhìn cảnh cũ, ngất ngây kỷ niệm…
Mất nhau thật ư?
Lạc cung chùng phím… Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2012 08:15:06 bởi Nguyên Thạch >
Thơ yêu ngày cũ Ôi ngày xưa
ngày của thuở mênh mông
ngày rực con tim, ngập ánh hồng
tình dâng cảm…
bềnh bồng thơ em tặng…
Cuộc bể dâu!
trầm tư
cay đắng.
Luyến bâng khuâng…một thưở nắng hồng…
Giá ngày xưa
Chị cùng em, nên vợ nên chồng
thì có lẽ tập thơ nồng rũ chết.
…
Chị già nua theo đời trôi mỏi mệt!
Suối nguồn vui?
Lần vết kỷ niệm xưa...
Dòng cuộn trôi đi
giờ chỉ còn lại âm thừa!
Tình chỉ đẹp khi tình chưa tỉnh ngộ…
Hôm nay, tình cờ gặp lại nhau nơi góc phố
nét diễm xưa, giờ loang lổ tàn phai
còn chi đâu em, dáng ngọc trang đài
nhưng thơ cũ, chưa phai mực nhạt.
Tập thơ ấy, tựa đại dương trùng ngát
Mà mai sau, thành khúc hát tình ru
nơi góc trời xa vắng thiên thu
thơ sống mãi
cho dù ta miên viễn. Nguyên Thạch
Gió lay chiếc lá Trâm Bầu ( Ngân nga điệu hò Nam bộ )
Gió ơi gió, lao xao ngọn lá
Thấy thương anh, nên Má gật đầu
Tình quê như ngọn Trâm Bầu
Bốn mùa lá trổ dầy câu ân tình.
Tơ duyên đôi lứa chúng mình
Răng long đầu bạc, trọn tình nghĩa sâu.
Gió ơi gió…Trâm Bầu trổ úa
Nét ngọc hoa, ngọn cỏ gió đùa…
Cuối thu, đông đến giao mùa
Người sang tiền của, bỏ bùa ép hoa!
Mất nhau, tim héo lệ nhòa
Người ta bỏ mặc cánh hoa u sầu.
Gió ơi gió…
Về đâu lá trúc?
Tưởng cuộc đời hạnh phúc, ngờ đâu…
Tình quê, thương ngọn Trâm Bầu
Dẫu xa
Anh vẫn giữ câu ân tình
Trúc giờ lặng lẻ cuối đình
Trâm Bầu nghẹn lá, bởi mình mất ta.
Gió ơi gió…
Thôi xao ngọn lá
Gió ơi gió…
Thôi trêu ngọn lá
Rặng Trâm Bầu nghiêng ngả tình quê. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2012 18:16:44 bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: