Thân phận Buổi biệt ly phân kỳ đôi ngã. Tiễn đưa người với cả niềm đau. Thôi thì đời chẳng có nhau. Lòng ta chờ đợi kiếp sau trùng phùng. Buổi trùng phùng kiếp sau nếu có. Giờ thẩn thờ trăng gió niềm yêu Em đi có kẻ nâng niu. Ta về cuối phố điu hiu nổi buồn. Nổi buồn tím dâng lê ánh mắt. Ta bồi hồi tim thắt niềm đau. Niềm đau em để cho nhau. Ta đi viễn xứ nhói đau phận mình. Nguyên Thạch. 19/03/07.
Mõi mòn. Mẹ tuôn ánh mắt trông ra. Thằng con viễn xứ. Hôm qua mới về. Đường về. Một dãi tái tê... Đồng khô cọng rạ. Đàn bê trơ sườn. Rảo qua con suối bên đường. Nhớ khi thơ dại. Con thường tắm sông. Sông nay. Con đứng giữa dòng. Nước đâu còn Nước. Rêu phong trơ màu. Qua khu phố nhỏ thưở nào. Phố chung âm hưởng giọng Tàu trong phim. Dừa khô. Không một tiếng chim. Bóng tà chưa khuất đã chìm bóng đêm. Đón con. Mẹ đứng trước thềm. Dáng im như lúc êm đềm trong mơ. Con đi mẹ ngóng con thơ. Sức tàn mẹ gắng vật vờ đợi con. Môi mẹ giờ chẳng còn son. Mắt mờ má lõm trông con chín chiều. Con đi. Mẹ khóc thương nhiều. Những khi sương gió tiêu điều gầy thân. Mẹ đây. Con đứng thật gần. Để mẹ ấp ủ vuốt lần đầu con. Chiều nay sương phủ đỉnh non. Mẹ khô nước mắt. Chỉ còn sương rơi... Đêm nay đứng giữa Đất Trời. Mà sao thân mẹ bỗng rời tay con. Mẹ cười gượng chút héo hon. Ừ. Thằng viễn xứ nay con mới về. Mẹ mong con giữ lời thề. Làm trai. Vận Nước... Mẹ quê viễn từ. Nguyên Thạch.
Thơ tình ơi...Thiệt tình. Trang thơ một khối thơ tình. Đọc mãi rồi cũng thấy mình muốn yêu. Ừ yêu thì vẫn cứ yêu. Biết rằng tình cũng quá nhiều khổ đau. Đời sao làm khổ cho nhau. Thu tàn lá úa lá nào chẳng rơi?. Có tình nào mãi không vơi. Thôi thì chấp nhận người ơi chớ buồn. Nguyên Thạch.
Về đâu. Biết về đâu... Hồn tôi như lục bình trôi. Ngoài xanh trong úa giòng trôi hững hờ. Về đâu bến đợi bến chờ. Thà viên đá cuội nằm trơ với đời. Nguyên Thạch 25/03/07.
Rừng xưa xin khép. (Tặng ni cô:Diệu Hạnh) Tôi trót sinh ra giữa cuộc đời Trầm luân bể khổ thế nhân ơi. Mẹ tôi mất sớm khi còn trẻ. Để lại thân tôi nổi chơi vơi. Ba mất mẹ rồi cũng ra đi. Vài năm sau đó khóc phân kỳ. Tôi khô dòng lệ đời bất hạnh. Những chuyến xe buồn cảnh biệt ly. Tôi về với ngoại sống âm thầm. Đưa tiễn thời gian với tháng năm. Dì tôi gian khổ nuôi đi học. Nhưng phải vào đời tuổi mười lăm. Tôi xin ở đợ một nhà giàu. Phận kiếp tôi đầy tủi niềm đau. Người lòng thương hại nhưng phân biệt. Tôi dấu tủi hờn nổi thương đau. Người ta mười tám tuổi tình yêu. Phận tôi hoang vắng dạo những chiều. Mong Cha cùng Mẹ về tâm sự. Rừng vắng sương chiều bóng cô liêu. Có một chàng trai ngõ tình tôi. Thường nắm tay tôi dạo ven đồi. Người ấp ủ tôi lời thỏ thẻ. Liệm cả hồn tôi ngọt bờ môi. Thoáng ấy thời gian tuổi hăm ba. Anh thưa Ba mẹ để qua nhà. Tôi chẳng có nhà thân côi cút. Đâu dám đèo bồng với người ta. Nghèo là cái tội phải không Anh.? Quay lưng nghoảnh mặt nở sao đành. Anh vui sánh gót cùng duyên mới. Tôi thầm rơi lệ bước thật nhanh. Tôi sống lạnh lùng tuổi ba mươi. Dây oan tình luỵ dứt với đời. Lòng tôi đã chết câu tình ái. Rừng xưa xin khép mãi người ơi. Nguyên Thạch. Mùa tình ngâu. r
Chìm trong nỗi nhớ. Trăng khuya lơ lững lạnh lùng. Tơ duyên đôi bến nghìn trùng nhớ nhau. Vầng khuya toả khuya toả khắp trên cao. Thuyền theo con nước dạt dào ý thơ. Mây đêm cô đọng bơ vơ. Ngủ yên đôi cánh đợi chờ gió sang. Rừng mơ lặng lẻ ngút ngút ngàn. Lá thu thầm rụng cánh vàng nào hay. Trăng buồn dần khuất vùng tây. Đêm thâu nhung nhớ chuyển ngày nhớ thương. Gởi người phiêu bạt tha hương. Nhớ đem ấp ủ thay hương tình nồng. Nguyên Thạch.
Chốn hồng trần. Ai nâng em ngã. Cõi nhân gian nghiệt ngã em ơi. Đêm nay vầng tỏa không vơi. Ngút ngàn thương nhớ người ơi. Lạnh lùng.