Những vần thơ cho em
Nguyên Thạch đã xóa. Cáo lỗi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2014 10:34:51 bởi Nguyên Thạch >
Hỏi đá có buồn? Ngàn năm đứng trơ gan cùng nhật nguyệt
Tượng vô tri
Hỏi đá có biết buồn?
Triệu năm trước, đá vẫn vô tư lự
Bỗng hôm nay, tượng nhỏ lệ sầu tuôn.
Con nước cũ
Nước lạc nguồn xa cội
Người về đây, những con lũ bạo cường!
Đá âm thầm ngân sóng dội thùy dương
Trăng soi rõ khối hận thương sầu tủi.
Dòng trăm năm, người về cùng cát bụi
Gieo rắc chi thêm lầm lũi đọa đày
Vay mượn chi thêm thù oán nợ vay?
Gây chi mãi tháng ngày oan nghiệt!.
Đá hôm nay, không còn vô tri nên đá biết
Những dã tâm...muốn tiêu diệt địa cầu
Thế nhân ơi
Về đâu?
Mai sẽ về đâu?
Có ái ngại cho vũng sầu cay đắng?
Đá ngàn xưa, vốn thân trầm lặng
Nhưng hôm nay phải muối mặn giọt rơi
Lòng xót xa, nhói quặn bởi cuộc đời
Nên năm tháng chuỗi lệ rơi sầu hận.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2014 09:31:17 bởi Nguyên Thạch >
Đầu xuân mới thân mến chào Nguyên Thạch cùng các thi hữu
chúc An lành Hạnh phuc
ÁO TRẮNG TÌNH THI Em ơi tình đời khúc bi ca Cõi trần cõi tạm chẳng là nhà Hãy ngăn ngấn lệ - thôi buồn tủi Để ôn mộng đẹp tháng ngày qua Một thời áo trắng đã qua rồi Hoa phượng mấy mùa đã rụng rơi Những trang lưu bút còn lắng đọng Cánh vàng lặng lẽ theo mùa trôi Từ độ thu buồn - thời gian đi Mộng mơ còn lại tuổi xuân thì Còn mãi cuộc tình trong hoài niệm Áo trằng mãi là khúc tình thi.... Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2014 13:43:10 bởi Huyền Băng >
Tình cha gởi lại Ngày nào đó, cha đi vào miên viễn Thì đây lời âu yếm gởi các con Để một mai khi cha đã không còn Mong lưu lại những nét son phụ tử. Mai cha mất, lời thơ... con hãy giữ Như chiếc gối mềm của quá khứ ấm êm Nếu có những canh khuya, cô đơn vắng lặng về đêm Cứ tưởng tượng... cha vẫn ru mềm bên cạnh. Nhìn giấc ngủ ngây thơ…lòng cha canh cánh Nguyện ước cho các con...mai chia gánh giúp đời Tình thiêng liêng sao nói hết con ơi Như biển cả, ngàn khơi trùng ngát Như gió rừng vi vu dào dạt Cuồn cuộn như sóng bạc đại dương Các con của cha, là hy vọng, là nguồn thương... Nối tiếp ý chí bằng con đường thiện nguyện Ngày nào đó, cha đi vào miên viễn Ngàn nụ hôn nồng thay lời đưa tiễn lúc xa nhau Ấp ủ cac con, niềm dịu vợi…ngọt ngào Sáng như tinh tú, như ngàn sao lấp lánh. Ngày nào đó, cha về miền đất lạnh Những nụ hôn giờ sẽ chắp cánh thiên thu Còn lại đây bài thơ thay những lời ru Cha xin gởi lại, cho dù lời mộc mạc Bởi lẽ chúng ta, tất cả đều là bụi cát!. Nguyên Thach
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2014 15:14:50 bởi vuthienkim >
Ngày ấy đâu còn! Dạo ấy xa em, tôi hay sầu nhớ Tâm tư đi hoang…khắc khoải muôn vàn Từ ấy xa nhau, lối đường lạc bước Đêm đêm cô liêu…hay đi lang thang. Ngày ấy có em, thiên đường hạnh phúc Tay luôn trong tay, mắt dịu môi mềm Dạo ấy thương yêu…đại dương trầm lắng Chưa quen đau thương, chẳng ngại bão dông. Em ơi Bây giờ, thời gian trống vắng Xưa bao yêu thương… Nay cay đắng ngập tràn Nên hay lang thang Cả hồn đi hoang… Rồi có một ngày, tôi xa biền biệt Em cũng sẽ già, nào khá gì hơn?!. Hôm nay cô đơn Vô vàn nuối tiếc Ơi màu mắt biếc Biền biệt thiên thu. Nguyên Thạch
Tình hẹn Xưa ca ngợi tình, thi sĩ kết lời yêu bằng hoa bằng bướm Bằng ánh trăng vàng bên hồ vắng có lá thu rơi Khói tỏa chiều lam ấp ủ mái tranh… có tiếng ru hời Dáng cô thôn nữ lả lơi thơ mộng… Thời cuộc đẩy đưa, Người việt Nam rủi xui đã lọt vào tay cộng! Bao đảo điên dối gian và khắc khổ…hằn lên cuộc sống từng giờ! Nửa đêm tiếng chó sủa, có tiếng hoảng la bắt người thay tiếng hát lời thơ Ngàn lần xin thứ lỗi, tôi không thể làm thơ tình tặng riêng em khi triệu triệu người đang vật vờ sống chết. Vả lại, thơ sẽ trở nên lố lăng khi triệu triệu tâm hồn đã mỏi mệt Cờ máu tang thương…lê lết đọa đày Thơ cho em được chăng? Khi chứng kiến bao chiến hữu đã bị khóa miệng, còng tay Và những đứa đã chết tức tức tưởi trong tù đày tra tấn. Vạn lời xin lỗi em vì tôi không thể nói lên được chữ tình khi lòng tôi ngập đầy nỗi hận Khi thân tôi đã dấn vào cuộc trận xung phong Tạm quên tình để chiến đấu bởi nếu không thì Tổ Quốc sẽ suy vong Quê hương đã mất thì tình nồng sẽ trở nên vô nghĩa. Tôi sẽ viết lên ngàn lời thắm thía Nói lên nỗi niềm thương đau của khối dân đã bị biệt giam trong chủ nghĩa hung tàn Sẽ ghi lại chứng tích của những bọn tham quan Đã gây bao tội ác…tạo vô vàn thống khổ. Mai thanh bình, châu sẽ về hợp phố Lời yêu đương…tình hương trổ đơm hoa Đôi lứa giao duyên… nhân bản, thái hòa… Em chờ nhé Ngày hoa thanh bình rộ. Nguyên Thạch
Quê Hương!
(Những tiếng nấc được gởi đi từ đất mẹ) Chiều đi lên Bình Dương Suốt đoạn đường vấn vương nỗi khổ Bước chân qua cuối phố Kìa tả tơi, lố nhố đám công nhân Lòng xót xa… ái ngại vô ngần Thương người lắm, những tấm thân gầy yếu. Đau dân tôi Quê hương nhược tiểu! Phận dân nghèo, ai hiểu cho ai? Về, đêm thao thức…trằn trọc canh dài Dân tôi đó Tương lai nước Việt! Ngoại nhân đánh đập, mạ lỵ, đọa đày ép việc… Bọn doanh nhân nào thương tiếc cho những tấm thân gầy Nam nữ nghèo từ khắp nẻo về đây Từ miền Trung đói rét, hay miền Tây mù thẳm. Đau nước tôi Thương dân tôi lắm Chủ nghĩa oan khiên biến dân tôi thành những nắm thân tàn Từ Bắc chí Nam, vô số thanh niên nam nữ lang thang Chấp nhận nô lệ với mức lương 2 triệu vài trăm ngàn mỗi tháng! Tương lai? Tương lai? Thở dài ngao ngán! Nhọc nhằn lao động 30 ngày cũng chưa trả đủ cữ nhậu ráng của bọn buôn dân! Thế mà họ vẫn luôn lừa mị để tâng bốc lớp công nhân Là giai cấp nồng cốt, là thành phần lãnh đạo. Họ bố láo... mồm luôn gian xảo Kéo dài hơn 70 năm, kể từ khi đất nước xuất hiện loài chồn cáo họ Hồ Một tên điếm đàng đã du nhập thứ chủ nghĩa 'Tam vô' Và từ đó, nước Việt đã trở thành cái hầm mồ vĩ đại!. Đêm trở lại Sài Gòn, nghe hồn tê tái Những mảnh đời tàn, rải khắp phố đông Bên cạnh quán bar, quí tộc đỏ… đèn hồng Lụa là lố nhố… con khoe mông, thằng đổ rượu Môi giới giang sơn… câu giao thề, nhâm nhi điếm tửu Trung Việt gia hòa, một chủ lợi chung Lịch sử bao ngàn năm Ôi đau đớn cho những vua Hùng Cùng hậu duệ, mang nhục chung quốc thể… Hừng sáng ra Vũng Tàu ngắm biển Đông, nghe lời than mẹ kể Một lũ hôn quân Một tập thể đê hèn Bình minh ở Quê Hương? Sao chỉ thấy mặt trời đen! Tim se thắt! Ai phận hèn cúi mặt?. Nguyên Thạch
Thi sĩ ơi Nếu phải viết hằng ngàn bài thơ tình cho em! Thì tôi chỉ có thể dành tình cảm riêng cho một người Dẫu biết rằng tình yêu lứa đôi là muôn thuở Nhưng ta phải biết đặt tình yêu ấy đúng chỗ, đúng nơi.
Thi sĩ ơi Hôm nay Quê Hương tả tơi! Lòng dân đang rối bời... Giá những lời thơ được ưu ái để viết về cuộc đời Về những oan trái... những dòng lệ rơi... Thì hay biết mấy.
Nhà thơ ơi Đành lòng sao? Mãi rong chơi Bằng những lời vu vơ tình ái! Vui vẹn không, khi chung quanh ta đầy dẫy những mảnh đời oan trái? Hãy ví thử những cô đứng đường bán dâm để kiếm sống là những em gái của ta Hoặc những đứa bé thơ, những bà cụ không nhà Lang thang rách rưới kiếm cơm qua cơn đói Thì nhà thơ cũng đớn đau và cần gióng lời kêu gọi.
Thi sĩ ơi Lớp người ấy, họ rất cần tiếng nói Họ là những con người thấp cổ bé họng thì nào vói đâu xa! Tiếng vang vọng của nhà thơ là những tiếng trân quí, có thể làm quà Đâu thua sút tiếng yêu thương? Bởi thiết tha vô hạn.
Chúng ta sẽ ca ngợi tình yêu lứa đôi khi đất nước có sự công bằng, có nền nhân bản… Lời con tim sẽ trút cạn cho nhau Tiếng yêu đương mới thật sự ngọt ngào Bởi khi ấy, không còn nhiều nỗi đau đồng loại.
Lời tâm sự này cho em, tôi muốn nói Thay tình tôi, thay tiếng gọi lương tâm... Hẹn em ngày mai khi Quê Hương thoát khỏi ách cộng sản giam cầm Tôi trở lại... tình thơ... trăm năm ca ngợi. Nguyên Thạch
Lạc loài! Tôi đi góp nhặt gió thu sang Bước chân xào xạc tiếng thu vàng Reo rắc niệm xưa tình ngập lối Một thuở yêu thương…tôi với nàng. Bao năm, tôi đã cách xa người Bao mùa cô lẻ vắng xuân tươi Hạ thẳm ngân nga ve trầm lắng Em cũng phai nhòa tuổi đôi mươi. Diệu vợi ôi chao tiếng tạ từ! Còn buồn nào hơn khi xa người? Bao năm nhung nhớ tim se thắt Vắng nhau, tôi vắng cả nụ cười. Bước hoang trong tuyết trắng mùa Đông Tìm lại hương xưa sưởi chút lòng Người vẫn phương trời xa biền biệt! Tôi vẫn lạc loài cõi hư không. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2014 18:07:03 bởi vuthienkim >
Nỗi buồn người ở lại Phút ly bôi, em cưỡi lưng hoàng hạc Về trời xa khuất bóng nẻo cuộc đời Ta ở lại, xót xa dòng đẫm lệ Ngày biệt ly, tim nghẹn tiếng ru hời. Môi màu thắm, mắt huyền, nhưng da lạnh Ngàn nụ hôn, chưa ấm lại đôi môi Ôm em hát dăm lời thơ điệu nhạc Trước khi thân vào huyệt tối bên đồi. Đêm sơn cước nguyệt lâu trăng chênh chếch Ta ước mơ cưỡi tuấn mã lên thăm Chờ hồn em thanh dịu dáng nguyệt cầm Để nối lại lời trăm năm tha thiết. Ngồi bên mộ, ngẫm câu tử biệt Thượng đế ơi, tạo chi ngã nghiệt phân ly? Cõi vô thường ngắn ngủi! Đến mà chi? Để chuốc lấy…sầu bi thống khổ! Rảo chân hoang, tôi về cuối phố Ghé quán xưa, tìm chỗ ta ngồi Rượu đắng xé môi…từng giọt ly bôi Trầm ngâm mãi kiếp đơn côi ở lại!. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2014 01:32:56 bởi vuthienkim >
Nỗi lòng viễn xứ
Hoàng hôn chìm trong trầm lắng Tiễn chiều đi xa vắng
Bóng đêm về não nề
Bước chân dài lê thê...
Thu sang
Héo hắt lá vàng
Người tình ơi, tôi mãi dặm ngàn sơn khê
Hè về
Ôi buồn lê thê
Tôi vẫn không quên áo trắng xưa, rợp lối về.
Mùa xuân nơi đâu?
Cho tôi chút nhiệm mầu
Ðể đông thâm sâu
Suởi lòng lữ thứ dài lâu
Ai tha hương?
Ai chốn muôn phương?
Xa quê hương
Vô vàn nhớ thương
Ai thấu chăng?
Từng khúc đoạn trường!.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2014 04:59:18 bởi Nguyên Thạch >
Nửa vầng trăng lạc Trăng đêm nay, nửa vầng trăng khuyết! Tôi yêu người biền biệt trời xa Nhớ trăng xưa tơ rũ ánh ngà Đồi thông ngát, đôi ta thơ mộng... Tôi hờn trăng...vì trăng hôn môi em bỏng Tôi giận trăng vì trăng mãi theo bóng em qua Trăng quyện mắt em, màu biếc mặn mà Trách trăng đã làm người ta kiêu hãnh. Mùa trăng nay, em về miền đất lạnh! Nặng nỗi buồn... Trăng trĩu gánh đi hoang Trăng hỡi trăng Người cũ không còn! Cùng ta nhé tiễn tình son miên viễn. Trăng đêm nay, nửa vầng trăng lạc bởi trăng bận đi làm người đưa tiễn. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2014 15:56:18 bởi Nguyên Thạch >
Cho tôi xin
Cho tôi xin, chút hơi ấm sưởi đời
Cho tôi xin, được ngày tháng thảnh thơi
Cho tôi xin đôi lời nồng ấm...
Em có biết, trong tôi nhiều sầu muộn?
Mà dòng trôi, mai biết sẽ về đâu
Trong bóng tối, đêm đen dầy mụ mị
Lời cầu kinh... là hơi thở nhiệm mầu.
Em hãy đến như tơ hồng tuyệt dịu
Như rừng sâu lơ lững ánh trăng thu
Em hãy vớt tôi ra vùng mộng mị
Đưa tôi xa vùng tăm tối ngục tù.
Em xa xăm, phương trời vô hạn
Tôi lang thang, đếm bước phong trần
Tri kỹ đâu? Hoài công tìm mãi! Cuộc đời đau, ngang trái vô vàn.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2014 11:17:10 bởi Nguyên Thạch >
Thơ con cóc khóc em Đường về nhà anh
Có hàng dừa xanh
Lối về nhà anh
Quẹo quẹo quanh quanh
Mời về nhà anh
Ăn một bát canh
Uống ly nước chanh
Tối ngủ với anh
Dưới túp lều tranh
Trên chiếc chiếu manh
Đừng chê giường anh
Nhiều rệp bu quanh. Quê anh, ngày nóng đêm hanh
Hãy no giấc ngủ, anh canh quạt nè
Nhà anh nhiều muỗi vo ve
Mền nên đắp kín để che trùm người.
Sáng ra em đã chết tươi
Anh khóc quá sá...hỡi người tôi thương
Em chết ngay ở trên giường
Bởi vì ngộp thở, thấy thương quá chừng
Thương em, tôi khóc rưng rưng
Mai mốt xuất hiện, xin đừng nhát tôi. Nguyên Thạch
Nguyên Thạch
Thơ con cóc khóc em
Đường về nhà anh
Có hàng dừa xanh
Lối về nhà anh
Quẹo quẹo quanh quanh
Mời về nhà anh
Ăn một bát canh
Uống ly nước chanh
Tối ngủ với anh
Dưới túp lều tranh
Trên chiếc chiếu manh
Đừng chê giường anh
Nhiều rệp bu quanh.
Quê anh, ngày nóng đêm hanh
Hãy no giấc ngủ, anh canh quạt nè
Nhà anh nhiều muỗi vo ve
Mền nên đắp kín để che trùm người.
Sáng ra em đã chết tươi
Anh khóc quá sá...hỡi người tôi thương
Em chết ngay ở trên giường
Bởi vì ngộp thở, thấy thương quá chừng
Thương em, tôi khóc rưng rưng
Mai mốt xuất hiện, xin đừng nhát tôi.
Nguyên Thạch
Bài thơ sầu thẳm quá thôi Có phải là chuyện qua rồi không anh Nếu như ngày ấy chẳng đành Thì anh hãy giấu chòng chành ấy đi Để khi anh họa vần thi Cho tươi nét bút xuân thì bến mơ. Cho Uyên họa vui tí anh nhé! Nếu ko phải xin bỏ qua nghe anh.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: