Những vần thơ cho em
Thơ con cóc khóc em
Đường về nhà anh
Có hàng dừa xanh
Lối về nhà anh
Quẹo quẹo quanh quanh
Mời về nhà anh
Ăn một bát canh
Uống ly nước chanh
Tối ngủ với anh
Dưới túp lều tranh
Trên chiếc chiếu manh
Đừng chê giường anh
Nhiều rệp bu quanh.
Quê anh, ngày nóng đêm hanh
Hãy no giấc ngủ, anh canh quạt nè
Nhà anh nhiều muỗi vo ve
Mền nên đắp kín để che trùm người.
Sáng ra em đã chết tươi
Anh khóc quá sá...hỡi người tôi thương
Em chết ngay ở trên giường
Bởi vì ngộp thở, thấy thương quá chừng
Thương em, tôi khóc rưng rưng
Mai mốt xuất hiện, xin đừng nhát tôi.
Nguyên Thạch
------------------------------------
Bài thơ sầu thẳm quá thôi
Có phải là chuyện qua rồi không anh
Nếu như ngày ấy chẳng đành
Thì anh hãy giấu chòng chành ấy đi
Để khi anh họa vần thi
Cho tươi nét bút xuân thì bến mơ.
Uyên
------------------------------
Yêu em... một mối tình thơ
Mất em nên mới khờ khờ ngây ngây
Em về cực lạc phương Tây
Bỏ tôi ở lại nơi nầy tiếc thương...
Thăm tôi, em chết trên giường
Vì bị nghẹt thở, thấy thương quá chừng!
Tương tư... nên mới lừng khừng
Em chết, tôi bỗng nửa mừng nửa lo!.
Nửa lo, em chết, nạn to!
Nửa mừng vì hết ốm o gầy mòn
Yêu nhau tình hãy còn son
Nên cứ ám ảnh...em còn nhát tôi...
-------
Vườn tôi chào ngừ đẹp
Nhà nghèo nên chật hẹp
Bùn đất xình ọp ẹp
Nên ngại nàng bẩn dép.
Đón nàng, tôi khép nép
Bởi phận mình...con tép!
Rồng thương đến ban phép
Bỗng nhà trở nên đẹp.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2014 19:16:32 bởi Nguyên Thạch >
Gầy guộc nỗi niềm! Cô liêu ru giấc nhọc nhằn
Nửa đêm choàng tỉnh, cung hằng ghẹo ta
Không trung vầng tỏa ánh ngà
Tiếng thơ trỗi dậy, cùng ta thì thầm...
Dang tay vốc ánh trăng Rằm
Pha bầu thi tửu, nguyệt cầm ta say
Bâng khuâng...trở giấc mộng cay!
Nỗi niềm diệu vợi bủa vây...ta buồn. ... Em ở đâu? Hỡi nàng tiên áo trắng Để vườn thơ trong trống vắng ngậm ngùi Đời vắng em, hỏi gì vui? Nửa đêm thức giấc bùi ngùi ru ta... Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2014 18:56:54 bởi Nguyên Thạch >
Vườn tôi chào ngừ đẹp
Nhà nghèo nên chật hẹp
Bùn đất xình ọp ẹp
Nên ngại nàng bẩn dép.
Đón nàng, tôi khép nép
Bởi phận mình...con tép!
Rồng thương đến ban phép
Bỗng nhà trở nên đẹp.
Nguyên Thạch Dẫu nhà nghèo chật hẹp Nhưng tấm lòng người đẹp Nên rất quý anh ơi! Anh cho Uyên ghé chơi Trong ngôi nhà anh nhé!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2014 00:30:50 bởi thuykhuc >
Cho tôi xin Cho tôi xin Hơi ấm cuộc đời Cho tôi xin Ngày tháng thảnh thơi Cho tôi xin Đôi lời nồng ấm. Tôi vẫn còn đây trong cuộc đời Tôi vẫn lang thang, ngày tháng rong chơi Thế nhân ơi Sáu mươi năm là mấy! Thì tại sao, ta phải đọa đày?. Em có biết? Dòng thời gian dài vô tận Mai ngàn năm, ta miên viễn hư vô Nơi hoang vắng, có bao giờ trở lại? Dài nỗi ưu tư...trong cõi vô thường!. Em hãy sống như nụ thơm hương ngát Vì ngày sau hoa sẽ phai tàn Em hãy đến khi tim mình rung động Bởi một mai cuộc sống hóa mông lung Ngày sau nữa, xin em đừng nuối tiếc Vì hôm qua, tim đã trao đời. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2014 03:51:36 bởi Nguyên Thạch >
Vũng sầu
Tôi đã thấy
Em trầm ngâm bên góc phố
Niềm ưu tư...khắc khoải...u sầu...
Ôi mắt biếc
Nét nhìn xa xăm quá
Như mùa thu mây tím trĩu lưng trời
Này em hỡi
Thấy gì trong đôi mắt?
Diệu vợi xa xăm...em vẽ cuộc đời?
Em có thấy
Thâm sâu vùng hoang vắng?
Tìm được gì chăng niềm hạnh phúc cuối trời?.
Em đứng ngắm, mông lung...chiều hoang vắng
Sóng ngàn khơi bạc trắng mái đầu
Hồn đi hoang
Xa rời vùng nhân thế
Bỏ lại nơi đây, ta với vũng sầu...
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2014 15:21:53 bởi Nguyên Thạch >
Chuyện Hoa Xương Rồng (30-4, ghi lại những tang thương của đất nước) Ngày ấy...tang thương buổi biệt ly
Một người ở lại, một người đi
Lưỡi liềm trăng muộn soi ghềnh đá
Hai mảnh hồn đau...buổi chia ly
Từ cuộc tang thương, dạo bảy lăm
Con nước lạc nguồn, nước xa xăm
Chia đôi tình mộng...duyên không hẹn
Dòng trôi nghiệt ngả...buồn tháng năm.
Em ở lại quê, chốn ngục tù
Nơi vùng kinh tế, vùng hoang vu
Rừng thiêng nước độc đêm hoang lạnh
Rờn rợn vọng về tiếng ma tru.
Buồn lắm...nơi đây những chiều về
Nhung nhớ người xưa dạ tái tê
Ai đi biền biệt tình không hẹn
Xa cả người yêu, biệt đường quê.
Cha nơi tù ngục tận rừng xa
Lam lũ hình hài, em thay cha
Chăm mẹ, nuôi em lo đồng áng
Chỉ ba năm thôi, em đã già!.
Một ngày Đông đến mây giăng mắc
Còn chút tàn hơi, em nguyện cầu
Gởi đến người xưa xa xăm ấy
Hẹn ngày hạnh ngộ ở kiếp sau.
Em nguyện được chôn bên ghềnh đá
Nơi dải mịn màn cát thùy dương
Để đêm còn được nghe sóng vỗ
Hòa theo âm điệu tiếng người thương. Hơn nửa đời xuân tôi trở lại
Ôm vòng cát trắng, dậy đau thương...
Bên nấm mồ con, xương rồng trổ
Môi hôn...tươm máu giọt bên đường. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2014 06:17:37 bởi Nguyên Thạch >
Cảm ơn em
Cho NTH Cảm ơn em, ơi nàng tiên nương bé nhỏ Người yêu thương tôi và luôn có bên đời Em ơi Em ơi Những ngày buồn chới với Em âm thầm là bến đợi Ấm vòng tay như nắng mới đón tôi về. Cảm ơn em Đã chia cùng tôi dòng ngấn lệ Ngọt bùi sẻ chia trong cuộc sống này Tôi là mây, bay theo gió thổi Đi ngàn phương lạc lối chưa về! Ôi nàng tiên, vẫn vẹn câu thề. Xin cảm ơn em Cho tôi một lối về Đường nhân gian...sa ngã ê chề... Em đưa tôi thoát xa vùng trần thế Và dìu tôi chung vui bước hẹn thề. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2014 08:50:26 bởi Nguyên Thạch >
Khắc khoải! (Cho NTH) Chủ Nhật buồn...
Nơi đây, ta muốn khóc
Còn đâu những ngày bưóc ngọc dìu nhau!
Ta nơi này, ngày tháng xanh xao
Dòng định mệnh... hư hao gầy guộc.
Có những đông, hòa theo giá buốt
Niềm cô đơn...não nuột kiếp người...
Đời vắng em!
Đời thiếu hẳn nụ tươi...
Ta vắng cả nụ cười thanh thản.
Bước viễn du, mãi dài theo năm tháng
Tưởng chừng như quên lãng con tim
Nhưng khối tâm tư vẫn trỗi dậy...tiềm thức ngập chìm
Vùng ký ức đi tìm ngày tháng cũ.
Em phương xa, như hương hoa héo nụ
Cung u hoài, cũng tàn rũ tháng năm
Ta khóc cho ta...số kiếp thăng trầm!.
Thương em quá, lời trăm năm đã hẹn.
Ta ở đây, dài nỗi niềm dao bén
Cắt tâm tư... tình chưa vẹn câu thề
Lời nguyện cầu... sớm thoát cơn mê
Và sớm được chung bước thề ước nguyện.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2014 08:58:58 bởi Nguyên Thạch >
Người ơi đừng đi
(Cho NTH)
Người ở lại đêm nay
Đừng đi nhé
Đừng để ta buồn lặng lẻ suốt canh thâu
Vầng tỏa đêm nay
Trăng trĩu giang đầu
Tiêu tương khúc.. ta ngâm câu tri ngộ.
Vắng người ư?
Đêm nay trăng sẽ đượm màu loang lổ
Bước độc hành, góc phố cũng buồn theo
Nếu vắng người thì còn đâu ý nghĩa áng trăng treo
Và tất cả sẽ chìm theo giá lạnh.
Hãy ở lại cho buồm ta giương cánh
Lặng lờ hồ thu, uống ánh trăng mơ
Đã bao năm, ta luôn đợi luôn chờ
Ngày hạnh ngô... cho tình thơ trỗi dậy.
Đường ngày qua
Bóng nghìn trùng không thấy
Tìm lãng quên
Dáng ấy, dễ nào quên!
Ta gởi tâm tư theo mây cuộn bồng bềnh
Khung trời tím, ta gọi tên em mãi.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2014 09:39:07 bởi Nguyên Thạch >
Mai tôi đưa em
(Cho người vợ dấu yêu)
Mai tôi đưa em lánh xa trần thế
Xa vũng lầy, thoát bể trần gian
Tôi sẽ đưa em về chốn mây ngàn
Ở nơi đó không còn tiếng khóc than nhân loại
Chốn muộn phiền
Tôi em chùn bước mỏi
Đường nhân gian...luôn hỏi có gì vui?
Ly biệt, đớn đau, ai oán, ngậm ngùi
Nào có được an vui thanh thản...
Ôi thế nhân!
Dài nỗi niềm ngao ngán...
Tham sân si...đâu bạn đâu thù?
Đừng luyến tiếc nữa nhé em, hãy chắp cánh viễn du
Miền vĩnh cữu sẽ không thù không hận.
Hãy phủi sạch bụi trần để không còn vương vấn.
Nguyên Thạch
Bến ga buồn
Ơi viễn khách sao chưa quay trở lại?
Để ga buồn mòn mỏi đợi chờ ai!
Nắng cháy bão dông... gầy guộc hình hài
Vẫn chung thủy, chờ nguời trai năm cũ.
Hiu hắt bến ga, canh tàn héo nụ
Biền biệt bao năm, người cũ phương nao?
Thu lại thu, hàng lá rũ màu
Ai có thấu cho nỗi đau bến đợi?.
Tàu khuất xa tầm tay ga với
Bao đông chờ ngày nắng mới cùng ai
Viễn khách ơi
Sao mãi miệt mài?
Dòng ngăn cách, có phôi phai niềm nhớ?.
Trót đợi chờ, khóc mình phận lỡ
Tuổi thanh xuân!
Dang dở
Truân chuyên
Thời gian nơi đây, ngày tháng muộn phiền
Mòn mắt biếc!
Khóc tình duyên lạc lối.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2014 04:25:24 bởi Nguyên Thạch >
Ai có về xứ Việt Mai ai có trở về xứ Việt Mang hộ tôi giọt nước mắt quê hương! Mẹ Việt Nam ơi Con vẫn còn thương Vẫn ghi nhớ từng con đường khi còn bé. Ở nơi đây, có những chiều mưa rơi nhẹ Niềm nhớ nhung dậy xé lòng ai Nơi xa xăm, đôi mắt ngóng suốt canh dài Nguyện cầu cho quê mẹ Cho tương lai nòi giống. Nơi phương xa, chúng con vẫn sống Vẫn vẹn niềm tin cho giòng giống Lạc Hồng Lòng vẫn sắc son lời thề nguyện cho non sông Và ngẩng mặt, giống Tiên Rồng bất khuất. Dưới gót hung tàn, quê hương còn hay mất? Không, triệu lần không, dân tôi vẫn giữ đất kiên cường. Ai có về quê hương Hôn giùm tôi và ôm lấy người thương Chia sẻ nhọc nhằn cho những mảnh đời lang thang trên đường khốn khó... Quê hương ta đó Ôi chiếc thuyền con trong dông gió! Bão táp triền miên.. Ai nỡ bỏ sao đành? Tôi sẽ về Cùng chị cùng anh Đứng vùng dậy dựng cờ đấu tranh dân tộc Người Việt Nam không bao giờ mất gốc. Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2014 06:14:03 bởi Ct.Ly >
Hẹn Nhau Chủ Nhật Chủ Nhật này Anh cùng em xuống phố Rợp đoàn người như lúa trổ đơm bông Dáng em yêu Tuổi trẻ tim nồng Đứng giữa phố như đóa hồng tươi đẹp.
Mỗi Chủ Nhật Ta không cần xin phép Bất cứ ai để được phép xuống đường Phố của ta, giữa lòng mẹ yêu thương Ta góp sức cho Quê Hương rạng rỡ. Ta biểu tình để tỏ thái độ tởm khinh bọn tôi tớ Cúi gục đầu, nâng bợ ngoại bang! Trận chiến qua, chưa đánh chúng đã vội đầu hàng! Thế mới biết cái lá gan của lũ chuột.
Đất nước ta tuy nhỏ, nhưng giặc Tàu đừng tưởng rằng dễ nuốt 90 triệu dân, luôn sẵn sàng... tay tuốt gươm thiêng Dân Việt Nam vốn dĩ nhẫn hiền Nhưng quyết chí đánh bại bọn cuồng điên xâm lược.
Chủ Nhật này Ta dìu nhau tiến bước Dậy còi vang nhịp bước quân hành Ta đứng lên cho Tổ Quốc ngàn xanh... Hẹn nhau nhé Hỡi các anh các chị
Độc Lập Tự Do Dân Chủ...luôn là những điều trân quí.
Nguyên Thạch
Gởi em niềm nhớ Mai tôi sẽ đưa em về khung trời hạnh phúc Bù lại cho nhau những lúc cách xa Dìu em nơi mái ấm căn nhà Bình yên êm ấm...rộn lời ca đàn con nhỏ. Tôi sẽ chăm bón vườn hồng trước ngõ Thắm màu tươi nụ đỏ đón em về Nụ hôn nồng nàn, vạt áo trắng vân vê Hương ươm dịu mái tóc thề óng ả. Xin giã biệt những ngày Đông băng giá Dìu em vào Thu nhặt vàng lá dệt thơ Sẽ không còn những Hè lặng ơ hờ Ngày Xuân đến, ngập lời mơ nhân ái. Tình cho tôi, cả đời con gái Nguyện thủy chung...dẫu ngang trái cách ngăn Mắt dõi trùng dương... mòn đợi cánh chim bằng Buồn mắt biếc, tím giăng niềm nhớ. Cố lên nhé, hỡi người yêu muôn thuở. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2014 11:41:18 bởi Nguyên Thạch >
Dòng sữa ngọt (Cho chị Trần Thị Nga bị côn an đánh gãy tay chân và những người mẹ với tấm lòng cao cả)
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào.
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào* Tình của mẹ thương con dào dạt
Dòng sữa thiêng... hương ngát người ơi
Mẹ hy sinh
Mẹ cao cả một đời
Núp bóng mẹ, tiếng à ơi... ngọt dịu.
Nay khôn lớn, lòng con mới hiểu
Mẹ hy sinh dẫu sức yếu thân gầy
Dẫu côn đồ đã đánh mẹ gãy chân tay
Nhưng sữa mẹ vẫn đong đầy tình mẹ.
Có những cảnh, người mẹ nằm lặng lẽ
Xác cứng đơ bên đứa bé khóc gào
Một tuổi đời, nào biết nhận nỗi đau
Bé ngậm vú, vú nào còn sữa!.
Có những bà mẹ thân nghèo kiếm bữa
Sức đã tàn, tìm đâu sữa nuôi con
Sáng sắp hàng bán máu trong tấm thân mòn
Để mua sữa cho con qua cơn đói.
Những người đánh mẹ!
Có bao giờ chợt hỏi?
Có bao giờ nghe tiếng gọi lương tâm?
Nếu người đó là mẹ ta trên thân thể tím bầm
Có trỗi dậy nỗi hận căm hung bạo?.
Dẫu biết rằng đời là gạo tiền cơm áo!
Nhưng có gì cao cả bằng những giọt máu tình thương?
Phải hiểu sâu rằng:
Mẹ là Tổ Quốc
Mẹ là Quê Hương
Là dòng sữa ngọt nuôi ta bước vào con đường danh toại.
Lòng mẹ bao la như trùng dương im tiếng nói
Tình mẹ thâm sâu như cõi nhiệm mầu
Ta về đâu?
Mai sẽ về đâu?
Nếu khởi điểm những bước đầu không mẹ. Nguyên Thạch -----------------------
Ghi chú:* Lòng Mẹ - Y Vân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2014 06:43:31 bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: