Những vần thơ cho em
Vần thơ đưa tiễn Tiễn người. (Về Thu Giang cho tình thơ cao vút
Ghé bến xưa nghe thổn thức ngậm ngùi.) Tiễn người đi Ta tiễn người đi Mặn hương tóc Sóng gầm ghì sóng vỗ. Chiều xa người, giận hờn trăng loang lổ. Dạt trùng khơi, xua nước bỗ bạc đầu. Ta tiễn người, nào ai tiễn ta đâu! Đừng nghoảnh lại cho vạn sầu trỗi dậy. Đường người đi? Nẻo nghìn trùng không thấy Cố lãng quên Dáng ấy dễ nào quên!. Hương tóc mây Mây cuộn bồng bềnh Thuyền xa bến giăng buồm về bến mới. Thôi còn chi nữa mà trông mà đợi Lần xa xăm vời vợi khuất nẻo về Từ biệt ly Ta cô lẻ đường quê Canh thâu buốt câu hẹn thề...dang dở. Kiếp sống này Ta với người, không nhân duyên, không chồng vợ Lúc mặn nồng, ta nào ngỡ xót xa!. Buồn lên non Lấy núi làm nhà Mai xuống biển ngân nga lời đơn độc. Trở lại rừng, cội già rưng rưng khóc Gió vi vu bạt mái tóc vào ngàn. Rừng ru ta, loài dế dại thở than Lẫn tiếng hoảng lạc đàn, lơi cánh Vạc. Mùa xa người Thu vút cao tiếng hát. Ngân về đâu, núi thẳm ngút bể sầu. Ta về đâu? Hỏi về đâu? Lạc bước rừng sâu Tìm nhân ảnh, mênh mông sầu cõi vắng. Rừng ngậm ngùi Cho ta ngàn trái đắng Ai ra đi Để hoang vắng một đời. Thế nhân ơi Vẽ chi lắm cuộc chơi? Ta mong được phút sớm rời bể khổ. Vĩnh biệt nhé Kỷ niệm vàng cuối phố. *
Tiễn một người đi Em đến làm chi?
Để rồi đi!
Mắt thôi ngấn đọng, khép bờ mi
Tôi niềm thống khổ người đưa tiễn
Buồn nào hơn?
Phút biệt ly.
Xác em về lại dải đất nâu
Hồn em phiêu bạt mãi nơi đâu?
Đêm mai căn gác, ôi lạnh buốt
Chỉ một mình tôi vuốt nỗi sầu…
Ta đến làm chi?
Cõi vô thường
Để yêu
Để nhớ
Để vấn vương
Sao không là đá, bờ đá lạnh?
Để lòng không chạnh với tang thương.
Ta tiễn người đi!
Ai tiễn ta?
Mai vào miên viễn… xa nghìn xa!
Xe tang đã khuất lưng đồi
Thu nay vĩnh biệt
Ngàn thu nghìn trùng
Em xuôi về cõi mông lung!
Để người ở lại chập chùng niềm tây. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2014 07:21:24 bởi Nguyên Thạch >
Chỉ còn là hư không! Cầm tay em đêm nay Ngày mai thôi xum vầy Còn nhau trong đêm nay Ngày mai ta chia tay. Thuyền gieo neo bến mới Còn chi đâu mà đợi Ngàn luyến lưu chới với Ngàn nhớ nhung vời vợi. Đời như những cơn dông Như áng mây bềnh bồng Ngày dài chốn hư không Mình ta với nỗi lòng. Em ơi mai về sau Ta còn mãi cơn đau Thiên đường đã lạc nhau Ta mỏi mòn hư hao. Về đâu, ta về đâu? Có những chiều mưa ngâu Dấu xưa hoài kỷ niệm Mình ta với cõi sầu. Thuyền duyên khuất bên sông Chỉ còn là mênh mông Một vùng trời hư không Riêng ta với nỗi lòng... Chỉ còn là hư không
Người xưa đã theo chồng. Nguyên Thạch
Thà như phiến đá! Mưa đông lạnh buốt cõi lòng
Một người xa vắng, người trông một người!
Ngày xưa luôn nụ cười tươi
Bây giờ hiu hắt... tiễn người sang sông.
Đông qua, áo trắng theo chồng
Tình như mấy dải bòng bông mau tàn
Xót lòng...tiễn chuyến đò ngang
Tiễn luôn cả khối mộng vàng ươm mơ.
Còn chi đâu nữa mà chờ!
Thôi đành khép kín lời thơ nghẹn ngào.
Đường trần, tôi với niềm đau
Con tim buốt nhói... em nào có hay!
Hóa thân tượng đá nơi này
Trăm năm đón hạt mưa bay lạnh lùng
Đời không thỏa nguyện bước chung
Thà như phiến đá...nhạt nhòa trăm năm. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2014 08:00:29 bởi Nguyên Thạch >
Bởi yêu em… (Cho người vợ tuyệt vời NTH)
Bởi yêu em nên nghe rừng reo tiếng hát Dòng suối mơ ru khúc nhạc yêu đương Mây trên cao cũng mang dáng người thương Tình ẩn hiện như tơ vương khắp phố. Tình của anh không như cây vàng lá đổ Trơ cành khô, loang lỗ thu về Tình chúng ta, một chuỗi đam mê… Tim chung nhịp, chung hẹn thề mãi mãi. Em thường ước, điều quí nhất của đời người con gái Yêu người và được người yêu trọn trái tim nồng Tiền tài, vật chất? Tất cả rồi sẽ trở thành không! Vô thường, tạm bợ…rồi cũng theo dòng định mệnh. Tình bao la như đại dương vô bờ bến Ấp ủ nhau cho đến ngàn sau Tim ấm ươm mơ…tuyệt dịu dạt dào… Đời vô cùng ý nghĩa khi đôi tim ngọt ngào chung nhịp đập. Người tôi thương yêu ơi Bàng bạc không trung , đượm tình yêu trùng khắp. Nguyên Thạch
Tôi yêu em như thuyền yêu biển (Cho người vợ yêu thương NTH)
Ngày tương giao, đôi con tim réo gọi Tình thiên duyên, se phận tận thuở nào Tôi mãi bận bịu với cuộc đời nên năm tháng qua mau Tuổi tứ thập! Tưởng tình vào quên lãng!. Em đã đến Như vầng trăng tỏa sáng Như rừng sâu trổi vạn lời thơ Ơi nàng tiên mà tận trong tiềm thức, tôi đợi, tôi chờ Người trong mộng với ngàn mơ tuyệt diệu. 10 năm gian nan… 10 năm cách ngăn Là thước đo thời gian để lòng nhau thấu hiểu Và đôi con tim nghe nặng trĩu tiếng yêu. 10 năm thử thách! Dẫu biết không nhiều Nhưng cũng đủ cho đôi tâm hồn tiêu điều nhung nhớ… Tôi vẫn yêu em, cho dẫu đã nên duyên chồng vợ Có 3 con mà cứ ngỡ mới yêu. Em là Nguyệt Nga với nét đẹp diễm kiều Tâm tiên nữ chứa trăm điều phúc thiện… Tôi yêu em Tôi yêu em Như thuyền yêu biển. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2014 04:52:36 bởi Nguyên Thạch >
Dòng sông tình yêu Tình yêu ví như dòng sông con nước Trôi lặng lờ… Ai biết được nông sâu? Mạch từ nguồn, khơi khúc giang đầu Về biển cả, qua bao khúc sâu, khúc xoáy Mặt nước phẳng lặng, nào ai nhìn thấy? Dưới dòng kia, có mấy mạch ngầm Khúc lở khúc bồi, cuồng lũ theo tháng năm Con nước vẫn âm thầm trôi mãi. Trong hương yêu…đượm muôn ngàn dấu ái Cũng có khi trong ngang trái vô vàn Tình đôi khi là vành trắng khăn tang Khi êm ả như động hoa vàng tươi thắm… Tình cho nhau như vườn trong nắng ấm Dạt dào, chứa chan sâu đậm…trao nhau Cũng có khi đầy tiếng kêu gào Đẫm nước mắt… Ôi tình đau uất nghẹn. Có những cuộc tình với nỗi buồn len lén Rồi có khi phải cạn chén ly tao! May mắn hơn thì tình chan chứa ngọt ngào Nhưng có lúc là vết dao rỉ máu… Cuộc đời và tình yêu, lắm khi chỉ là hư ảo Sóng gió, gian nan, dông bão mịt mù… Phải biết hy sinh để tình được đẹp mãi thiên thu Và không đau khổ bởi hận thù duyên kiếp. Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2014 04:32:20 bởi Ct.Ly >
Yêu em… (Cho người vợ thương yêu)
Yêu em… Một mối tình say Biết yêu là chốn đọa đày! Vẫn yêu. Có chi đâu, bỗng một chiều Con tim xao xuyến….tiếng yêu gọi mời Em yêu ơi Tình yêu ơi! Vướng chi? Để phải một đời long đong!. Chưa yêu ai, nắng ấm hồng Tình kia chợt đến, bão dông cuốn chìm! Nào ai cản được con tim? Đường tình muôn vạn nỗi niềm đắng cay! Mai đây, rời khỏi chốn này Mang theo cả nỗi niềm tây ngậm ngùi Vắng tôi, em có gì vui? Hay là năm tháng sụt sùi niềm riêng? Nguyện người ở lại bình yên Hẹn ngày tái ngộ cõi tiên vĩnh hằng. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2014 16:40:57 bởi Nguyên Thạch >
Lên Voi - Xuống Chó Khi lên voi Voi cao Ta cũng chẳng vói được mặt trời! Lúc xuống chó Chó thấp Ta sờ mặt đất. Đứng giữa đời Ta thấy những sự thật… Bon chen Lừa lọc Chém giết Giành giật… Nghe những tiếng khóc ngất Và đời là dòng trôi tất bật Ôi thế nhân, không thiếu những lời đường mật Nhưng chưa hẳn là sự thật!. Người hỏi ta Đời có gì vui? Ta chỉ thấy bể khổ ngậm ngùi… Ngẫm đếm thời gian 60 năm là mấy? 60 năm, ta chẳng thấy gì hơn Đau khổ Trầm luân Buồn tủi Oán hờn Và tất cả sẽ phải trở về với mộ huyệt cô đơn miên viễn. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2014 13:01:33 bởi Nguyên Thạch >
Vần Thơ Tháng Bảy Cho NTH
Tháng Bảy không em, ngã đường soi bóng chiếc Mùa xa nhau thương tiếc dấu hè xa Tù lúc chia tay, tôi biền biệt không nhà Em nhung nhớ… Tháng ngày qua đơn độc! Tháng Bảy mưa ngâu…nhìn mây chiều bật khóc Lặng lẻ âm thầm bước ngọc vắng ai Tháng Bảy nhớ nhung…mái tóc thêm dài Sợi thương nhớ bởi ai xa vắng. Tháng Bảy sầu riêng đơm cành hoa đắng Đâu vạt trắng dài trong nắng ươm mơ? Người mãi phương xa, để ai đợi ai chờ. Đành xin gởi mấy vần thơ tháng Bảy. Nguyên Thạch
Tình yêu là tất cả (Cho NTH)
Tình yêu đến như những làn gió nhẹ Khơi mặt hồ con nước gợn lăn tăn Em dịu êm như vầng tỏa cung hằng Như tia ấm sưởi mùa băng giá lạnh. Từ hạnh ngộ tình dâng cao chắp cánh Đôi uyên ương duyên sánh ngọt ngào Hai tâm hồn gộp lại cho nhau Niềm hạnh phúc dạt dào sâu đậm. Quả tim yêu ủ tình trong nắng ấm Dẫu nhân gian có lắm muộn phiền... Dẫu cuộc đời là bể đắm đảo điên! Vượt tất cả, thiên duyên bền mãi. Nguyên Thạch
Đưa tiễn Mai tôi ghé tiễn thuyền sang bến mới Muối xát lòng…vời vợi xót xa Mai em yêu là vợ của người ta! Niềm chua xót… Tình là oan khổ. Phút tiễn đưa, trầm ngâm góc phố Hàng phượng buồn…vào độ hè sang Đứng tiễn mây tím khuất về ngàn Rừng vang vọng, ve than ngân thẳm. Em xe hoa, tóc bồng, nắng ấm… Nhung lụa giàu sang…người lắm bạc tiền Tôi phận nghèo Chẳng phận Không duyên Tiếp nối lưu lạc muộn phiền giá lạnh. Trách ai đây? Khi tình cao đôi cánh! Đêm đêm vỗ về cùng ánh trăng mơ Cung hằng xa, canh cánh thẩn thờ Người thi sĩ dệt vần thơ gởi lại. Nguyên Thạch
Biết về nơi đâu? Chiều tơ vương Có một người tha phương Lầm lũi trên bước đường vô tận Về đâu? Trời tháng Bảy mưa ngâu! Về đâu? Dòng đời mênh mông bể sầu. Em nơi nao? Tôi chờ tiếng gọi chào Em nơi nao? Cùng tôi chia mảnh hồn đau. Thượng Đế ở đâu? Ban cho tôi chút nhiệm mầu Thượng Đế ở đâu? Chia hộ tôi nỗi buồn thâm sâu. Bước chân người lữ thứ Cùng khối hồn tư lự Về đâu đêm nay? Về đâu những tháng ngày? Đời trôi… Như mây ngàn bay Cô đơn… Người ơi có hay? Thế gian? Ôi thế gian! Một cõi đọa đày! Thế nhân? Ôi thế nhân! Đau nhói... cuộc trần. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2014 16:54:24 bởi Nguyên Thạch >
Niềm đau cuối trời Miền quê trông ngóng âm thầm Thương con... Không biết giam cầm nơi nao? Đêm nay tiếng nấc nghẹn ngào Mẹ tuy khuất núi vẫn đau cuối trời… Mẹ cùng nhịp võng đong đưa Thằng con chúng bắt! Vẫn chưa thấy về Trông xa, lòng mẹ tái tê Ngả nghiêng đất nước! Sơn khê một bầu. Thằng con nay ở nơi đâu? Lầm bầm tự hỏi... Ngục sâu chắc buồn… Đôi dòng lăn đắng... lệ tuôn Như mưa tí tách Giọt buồn hạt sa Con đi trống vắng căn nhà Con đi theo bước ông cha diệt thù... Vai mẹ nặng gánh khối u Mẹ bươi rác vụn, kiếm xu kiếm đồng. Gù gù lưng mẹ cong cong Gánh đi xiêu vẹo lạc trong nắng chiều. Mẹ lo cho đứa con yêu Nuôi con đi học phải liều xác thân Thằng con hiếu nghĩa vô ngần Nó không quản ngại trường gần trường xa Nguyện mong sớm cứu quê nhà Bâng khuâng một chuỗi... sơn hà ngả nghiêng. Mẹ không trách cứ muộn phiền Khi nghe nó xếp bút nghiên giúp đời Quê Hương thống khổ con ơi Mau đem chí dũng đáp lời núi sông Con đi mẹ chín cả lòng Nhưng mẹ vẫn biết non sông đang chờ... Con đi Mong đạt ước mơ Sớm chiều cơm nắm Mẹ chờ tin vui. Năm qua tin dữ bùi ngùi Công an nó bắt con tui bỏ tù!. Đắng cay như ngậm mù u Bóng câu ngã xế mịt mù xa xăm Miền quê trông ngóng âm thầm Thương con không biết giam cầm nơi nao! Đêm nay tiếng nấc nghẹn ngào Mẹ tuy khuất núi, vẫn đau cuối trời… Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2014 08:42:48 bởi Nguyên Thạch >
Em ở đâu?
Ảnh minh họa Đêm thâu, buồn nghe em hát Chơi vơi...hồn theo tiếng nhạc Không trung, sao đêm bàng bạc Lời ai đó, man mát nỗi sầu. Về đâu? Ôi biết về đâu! Về đâu? Chất ngất nỗi sầu. Tiếng ca nào đưa tôi vào thâm sâu Trùng dương gào thét, cơn sóng bạc đầu Tiếng ca dìu tôi vào mênh mông Ơi tha thiết...khơi dậy nỗi lòng... Em ơi Ngày mai dông tố! Em ơi Bao giờ tao ngộ? Từ lúc em đi, góc phố thưa người Còn đâu dáng ấy! Còn đâu nụ cười! Tiếng chuông chiêu hồn, tuổi đời đôi mươi. Canh thâu, mình tôi trống vắng Thu sang, nỗi niềm cay đắng Em ở đâu? Em ở đâu? Đêm nay, thu vắng cung hằng. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2014 08:09:50 bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: