Những vần thơ cho em
Mặc sóng gào trăm năm Em mềm như hạt sương Vướng chân ta bên đường Tuy nhiều khi không thích Nhưng lòng ta vẫn thương. Em như cơn gió nhẹ Mang hương hoa nụ hé Dậy trong tim tình đọng Ta tạ tình em nhé. Em tựa mây mùa thu Đưa ta vào viễn du Bồng bềnh bay khắp nẻo Thoát đời cảnh ngục tù. Em nhẹ như làn tơ Dìu ta vào mộng mơ Mượt mà như dải lụa Yêu em, ta làm thơ. Dẫu ngày sau đời buồn Vì đôi cánh chuồn chuồn Rời xa bay vạn nẻo Em lạc lối về nguồn Ta sẽ không buồn trách Nguyện thân ta hóa thạch Ta em dẫu ngăn cách Mặc sóng gào trăm năm. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2015 15:57:31 bởi Nguyên Thạch >
Giọt mưa thu - 2 Mưa thu tí tách trên cành Mưa chi cho khóm lá xanh hóa vàng Thu xưa, em bước sang ngang Để nay thu cũng chuyển vàng hồn tôi. Thu xa thảm lá bên đồi Bài thơ còn ấm chỗ ngồi hai ta? Thu nay, bóng ngã thu tà Góc đồi năm cũ, người xa muôn trùng. Chiều thu bóng ngã mông lung Mây thu bàng bạc chập chùng niềm riêng Người ơi, nơi ấy bình yên? Hồn tôi như lá, muộn phiền ưu tư. Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2015 20:24:34 bởi Ct.Ly >
Lệ tuôn Nguyên Thạch
Bao giờ gặp lại?
Ta như dòng sông cuộn
Em tựa đám lục bình
Nước trôi tìm nguồn cội
Em cũng đời lênh đênh.
Ta như cơn gió lộng
Em mây trời lang thang
Về đâu ơi cơn gió?
Nên mây cũng bạc ngàn.
Ta thương đời ta lắm
Và ta cũng yêu em
Bao năm thuyền xa bến
Trùng dương vẫn mông mênh.
Thà như ngàn sóng vỗ
Lên ghềnh đá vô tri
Như tên mù không thấy
Trĩu lòng bước em đi
Bao giờ ta thôi hết
Cô đơn trong mộng mị
Để tim không nhức nhối
Khi nhìn lệ trên mi.
Em ơi em ơi
Bao giờ gặp lại?
Nguôi ngoai trong ta
Con tim khờ dại
Đã trót trao nhau
Trao mãi ngàn năm.
Nguyên Thạch
Bao giờ? - Cho NTH
Đông về buốt giá lắm người ơi Tôi ở nơi đây, em phương trời Hai phương cách biệt, hai hồn vỡ Mảnh sầu héo hắt, mảnh tả tơi. Thương nhớ...đêm dài thương nhớ ai Mười năm cô lẻ, đếm canh dài Tôi ở trời Tây mây tím lắm Em chốn thôn Đông lệ bi ai. Bao giờ có được ngày hội ngộ? Tay ấm trong tay, dưới trăng mơ Bao giờ tim được chung nhịp thở? Tôi vẫn hoài mong, em vẫn chờ. Trời hỡi cách ngăn đến bao giờ! Bao giờ chung nhịp khúc tình ca? Bao giờ ta gặp nhau lần nữa? Có lẽ em tôi cũng đã già. Nguyên Thạch
Nỗi buồn người ở lại Phút ly tao, em cưỡi lưng hoàng hạc Về trời xa khuất bóng nẻo cuộc đời Ta ở lại, xót xa dòng đẫm lệ Ngày biệt ly, tim nghẹn tiếng ru hời. Môi màu thắm, mắt huyền, nhưng da lạnh Ngàn nụ hôn, chưa ấm lại đôi môi Ôm em hát dăm lời thơ điệu nhạc Trước khi thân vào huyệt tối bên đồi. Đêm sơn cước nguyệt lâu trăng chênh chếch Ta ước mơ cưỡi tuấn mã lên thăm Chờ hồn em thanh dịu dáng nguyệt cầm Để nối lại lời trăm năm tha thiết. Ngồi bên mộ, ngẫm câu tử biệt Thượng đế ơi, tạo chi ngã nghiệt phân ly? Cõi vô thường ngắn ngủi! Đến mà chi? Để chuốc lấy…sầu bi thống khổ! Rảo chân hoang, tôi về cuối phố Ghé quán xưa, tìm chỗ ta ngồi Rượu đắng xé môi…từng giọt ly bôi Trầm ngâm mãi kiếp đơn côi ở lại!. Nguyên Thạch
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2015 02:55:04 bởi Ct.Ly >
Ru giấc ngàn thu Thôi ngủ đi em Ngủ đi em Yên giấc ngàn thu Mộng êm đềm Nụ hôn lần nữa, lần vĩnh biệt Ấm nồng phút cuối Lạnh ngàn đêm. Em đến rồi đi Một giấc mơ Tơ đàn chùng nhịp đứt duyên tơ Áo quan có ấm viền mi khép? Đời còn ai nữa Tôi dệt thơ?. Mưa đêm, lất phất giọt thu gầy Đưa tiễn em yêu Đau ngất ngây Đôi chim lẽ bạn chiều hoang lạnh Dòng đời đôi ngả Người chân mây. Đậy nắp quan tài Tiễn đưa nhau Nhẹ trôi mây tím Vẫy tay chào Mai về cõi ấy mong gặp lại Sẽ kể em nghe những nỗi đau. Mưa bay Mưa bay Giọt thu cay. Tình xa Tình xa Gió ngàn bay Tôi mơ là đá trơ đá cuội Là đất tiễn đưa Huyệt mộ gầy. Chiều thu hoang vắng tôi nghêu ngao Thinh không, gió thoảng mây ngàn sao Mênh mông vũ trụ tìm hình bóng Hiện hữu trong tôi Dài nỗi đau. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2015 17:09:33 bởi Nguyên Thạch >
Đông ngàn
Mênh mông mênh mông
Những chiếc lá ngủ vùi trong tuyết đông
Mênh mông mênh mông
Mây đen phủ đầy một vùng hư không
Em ở nơi đâu, nhớ nhau không?.
Em chốn phương nào? Tôi ở đây Trăng hoang đi nhặt lá thu gầy Gởi người năm cũ xa xăm ấy Thơ trên lá úa, gởi theo mây. Thương nhớ... bao giờ vơi nhớ mong Tìm trong ký ức nắng thu hồng Ôi mùa trước màu mắt biếc Bóng chiếc bây chừ lạc gió Đông. Nguyệt lâu, trăng trĩu phủ rừng phong Mây tím giăng ngang tím cả lòng Mây ơi chuyển hộ về bên ấy Tôi ở bên này thương nhớ mong... Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2015 08:54:28 bởi Nguyên Thạch >
Thiên thai Lang thang... Đường quan san trĩu trăng vàng Miên man... Nhặt vầng trăng chiếu trên ngàn Bồng lai trần thế Đây thiên đàng chốn nhân gian. Trăng mơ Vạn lời thơ Tơ giăng ánh trăng mơ Dải lụa tơ ôm dáng kiều Lả lơi trăng trĩu Trăng hôn cành liễu Xa xa khúc ngân nga Tiếng vút cao ngân hà. Đượm lên mắt biếc Tình dâng tha thiết Ngọt ánh trăng môi mềm... Mênh mông là lơi Ngàn tiếng yêu không lời Thiên thai là đây Em với ta...hòa đất trời. Quên đi người ơi Những thương đau trong cuộc đời Mênh mông lả lơi Ôi tuyệt vời! Trăng nước ngàn khơi... Nguyên Thạch
Tiếng yêu...không lời Ta xanh lơ dòng chảy Em còm cõi chân cầu Lũ cuồng cuộn dòng xoáy Dải mềm trôi về đâu? Em chôn chân ghềnh đá Mòn mỏi mộng trăm năm Ta miệt mài viễn xứ Mang nhớ thương âm thầm. Tháng ngày rong rêu phủ Nghe nuối tiếc thời gian Dòng trôi, trôi xa mãi Áng mây bạt lối ngàn. Ta lạc bước trùng khơi Thân hóa khối sương rơi Về thăm em lần nữa Phủ ấm tưới thân đời. Mai về thăm lần nữa Ru em tiếng ru hời Mai về thăm lần nữa Ngàn tiếng yêu không lời... Nguyên Thạch
Noel buồn! Đêm Noel, gã đứng nhìn nhân thế Dáng suy tư trĩu nặng những nỗi niềm Đời của gã? Lưu lạc tựa cánh chim! Trong dông bão, bay tìm tổ ấm. Đường tương lai? Ngút ngàn vạn dặm Kiếp nhân sinh còn lắm đau thương... Gã luôn buồn khi nghĩ đến Quê Hương Bởi gã đã gởi trọn tình thương về nơi ấy. Tự Do ơi 40 năm dài chưa thấy! Dân Chủ đâu? 40 năm chìm trong đáy ngục tù sâu Gã lầm bầm...Quê Hương ơi mai về đâu? Khi đất nước phủ một mầu đen thẳm!. Đông băng giá nơi đây, gã mơ về miền nắng ấm Quê Hương nghìn trùng...vẫn còn lắm nhiễu nhương Chìm ngập đọa đày...đầy dẫy tai ươn Vùng đất Mẹ, đâu con đường dân tộc?. Đêm Noel tha hương, lặng buồn...gã khóc Mừng đầu năm? Trà độc ẩm cô đơn Hình bóng cha mẹ, bạn bè, người thân, chiến hữu hiện chập chờn Trong tâm tưởng dầy nỗi hờn vong quốc. Noel trời Tây, dáng liêu xiêu vờ vật Dẫu ở đây là vùng đất hiền hòa Một nơi mà người ta luôn tôn trọng Nhân Quyền Dân Chủ Tự Do Không như Quê Hương của gã lần mò trong tuyệt vọng. Đêm tha phương, trầm tư đôi mắt ngóng Về xa xăm, cô đọng ưu tư... Nỗi buồn Giáng Sinh, xin gởi cho người Niềm khắc khoải...bởi nụ cười đã héo. Nguyên Thạch
Đông buồn Cho NTH
Vườn thu rũ cánh trốn đông sang Áo bay biền biệt hút về ngàn Ai đi, lưu lại nghìn luyến nhớ Tháng Chạp buồn như vành khăn tang. Mưa Đông lất phất hạt mưa buồn Chiều Đông mây thẩm tím chiều buông Áo trắng mênh mông màu trắng xóa Lạc đâu vạt trắng áo người thương. Đông ở nơi đây, gió lạnh lòng Mùa về se buốt dải nhớ mong Bao giờ có được ngày tri ngộ Ấp ủ nguồn hơi ấm bên chồng. Đời trót đong đưa... thương em quá Thuyền yêu xa bến mãi chưa về Bao giờ nguyện giấc trăng thệ hải? Hai mái đầu duyên dưới nguyệt thề. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2015 07:23:49 bởi Nguyên Thạch >
Đêm Noel buồn Đêm Noel, mình ta trên hè phố Đi lang thang, đếm từng bước không nhà Đường khua vắng, không bóng người qua lại Người ấm êm, bên cạnh những gói quà. Mùa Giáng Sinh Chúa có trên trần thế? Ban thánh ân cứu vớt bể ngậm ngùi Đêm Noel Hỏi được mấy người vui? Và bao kẻ bùi ngùi Christmas? Ta bước đi trong cuộc đời mỏi mệt Thân viễn phương Ngày Tết cũng xa nhà Đêm ru lòng bằng những khúc xuân ca Khuya lặng lẻ... bên tách trà độc ẩm. Ta ước mơ Mái tình thương đầm ấm Tiếng trẻ thơ và nụ thắm hương yêu Một giấc mơ đơn giản, không nhiều Chút hơi ấm, sưởi những chiều giá lạnh. Nghĩ về cuộc đời... Hồn luôn canh cánh Kiếp nhân sinh! Nặng gánh trầm luân Những đêm suy tư...vầng trán trĩu buồn Chiếc lá rụng, mai về nguồn miên viễn Trong mênh mông, tìm đâu lời đưa tiễn?. Nguyên Thạch
Thiên Thu Mẹ Buồn! Trăng Đông soi dáng bóng dài Nửa in đất mẹ, nửa cài song thưa Nhớ ai, nhớ mấy cho vừa... Bao Đông cách biệt vẫn chưa thấy về Người đi biền biệt mải mê Buồn lên màu mắt, mẹ quê vẫn chờ. Quê nhà mẹ vẫn ước mơ Đàn con trở lại dựng cờ giữ quê Con đi, khắc một lời thề Con đi chí nguyện vẹn bề nước non Tuổi trai, ngày ấy còn son 40 năm vắng mỏi mòn mẹ trông Sông Hồng hòa nhịp Cửu Long Dậy nên ngàn sóng Lạc Hồng hùng anh. Tiễn con, mắt mẹ còn xanh Vẫn in tiếng nhạc quân hành hôm nao Con đi xây lũy dựng hào Cho ngày đất mẹ xuân tao trùng phùng. https://www.youtube.com/w...page&v=GCANWgxlnTc Dáng con, ngày ấy kiêu hùng Giờ đây còn có vẫy vùng như xưa? Mẹ già như chuối đong đưa Gió lay chuối rụng...con chưa thấy về. Nổi trôi một dải sơn khê Giặc Tàu tràn ngập, tứ bề bủa vây Quê hương một dải đọa đày Đất nước giờ lọt vào tay quân thù!. Dân mình ngậm đắng mù u Xót xa dòng lệ...thiên thu mẹ buồn. Nguyên Thạch
Biệt kinh kỳ
Mai có về, anh dắt em dạo phố Ghé quán xưa mua ổ bánh mì ngon Em nửa ổ, anh nửa ổ, tận hưởng bánh dòn Để ôn lại lúc mình còn khó nhọc. Xưa đi học, nhà nghèo, em thường khóc Khoai lang lùi, ngồi bóc vỏ ăn Ba "cải tạo" phương xa, mẹ chịu cảnh khó khăn Nuôi đàn em nhỏ, nhọc nhằn khốn khó. Kỷ niệm tuổi thơ...nhuộm buồn đôi mắt đỏ Ôi Quê Hương dông gió không ngừng Mái lá chòi tranh, mắt biếc rưng rưng Thê lương lắm, cảnh núi rừng gió hú. Tuổi mười sáu, phượng hè đơm nụ Là lúc xa trường cũ thân yêu Trống vắng, hoang vu, xơ xác, tiêu điều... Tình trong trắng, tiếng yêu giã biệt. Tôi cũng như em, cũng cuộc đời ngả nghiệt Rong rủi gặp nhau, tha thiết tim yêu Lặng lẻ bến sông chờ đợi những chiều Nạn gỗ đưa đón, liêu xiêu bóng ngã. Một ngày ấy mùa thu vàng lá Nụ hôn yêu, lã chã giọt thu rơi Thầm giã biệt em yêu, tôi chạy trốn cuộc đời Thương binh cụt cẳng, em ơi thông cảm. Mây vẫn đen, kéo dài thu tháng Tám Chiều Tây Nguyên ảm đạm thê lương Nỗi nhớ nhung...tôi tìm lại người thương Em trong dáng tựa Quê Hương khắc khổ. Mai em nhé mình rủ nhau lên phố Mua cho nhau một ổ bánh mì Ghé quán cà phê, mời giọt đắng tiễn tôi đi Một lần cuối biệt kinh kỳ xa mãi. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2016 12:34:42 bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: