Những vần thơ cho em
Vạn lời xin thứ lỗi
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2017 06:12:41 bởi Nguyên Thạch >
Thu sầu
Thu buồn đi lang thang
Bước trên thảm lá vàng
Tưởng đời như chiếc lá
Dòng tâm tư miên man…
Mai về đâu cuộc đời?
Tháng ngày ta rong chơi
Để rồi như chiếc lá
Mỗi thu về vàng rơi.
Ta về đâu, về đâu?
Mai đây rời bể sầu
Tám mươi năm ngắn ngủi
Ngụp lặn chốn bể dâu
Ta về đâu, về đâu?
Tạo hóa đầy nhiệm mầu
Ta mơ mùa xuân thắm
Nơi không có thu sầu.
Nguyên Thạch
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2017 08:07:40 bởi Nguyệt Hạ >
Luyến tiếc! Courtesy internet image Ơi hỡi quê hương chuỗi niềm đau! Về thăm một sớm vội đi mau Khắc khoải tâm tư lòng quặn thắt Quê hương ơi hỡi…bước nghiêng chao. * Luyến tiếc cả đời thương nhớ ai Từ khi giả biệt vạt áo dài Theo chồng về tận đồng Ma Hý Nắng hung vàng cả mớ tóc mai Rừng hoang ai ngắm áo tiểu thư Có nàng tiên nữ tuổi đôi mươi Dầm dãi nắng mưa bên nương rẫy Em đã già khi tuổi còn tươi Một lần rong ruổi ta gặp nhau Đôi trái tim run nỗi nghẹn ngào Tóc bồng mắt biếc ngày xa ấy Bây giờ là chuỗi xót xa đau.
Nước độc rừng sâu nhiều khí ám Con người vờ vật tựa bóng ma Năm năm về sống đời nương rẫy Chỉ năm năm thôi, em đã già Tôi đời viễn xứ trĩu bước đi Nhủ thầm thôi nhé, tiếc mà chi Giá ngày xưa ấy em chờ đợi Thì chắc lệ đời không đẫm mi. Ơi hỡi quê hương chuỗi niềm đau! Về thăm một sớm vội đi mau Khắc khoải tâm tư lòng quặn thắt Quê hương ơi hỡi…bước nghiêng chao. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2017 11:38:29 bởi Nguyên Thạch >
Chiếc lá Bàng rơi - Nhân đọc bài thơ “Chiếc Lá Thu Rơi” của Phượng Trần, gợi nhớ một kỷ niệm xa xưa…
Vàng thu rơi nhẹ chiếc lá bàng Ngỡ hồn trinh nữ gió đưa sang Ngẩn ngơ lãng tử buồn giọt đắng Chợt nhớ tình xưa thoáng ngỡ ngàng. Giọt đắng ngậm ngùi tí tách rơi Giọt cà phê tưởng giọt lệ rơi Hình bóng ai về trong ly đắng Một thoáng miên man dạ rối bời.
Nhặt chiếc bàng ghi vội vần thơ Thơ yêu trên lá chữ đợi chờ Còn bao thu nữa người miên viễn Vàng thu lòng nhớ viết bài thơ.
Quán vắng chiều thu, cảnh u buồn Ngoài hiên tí tách giọt thu tuôn Cô bé bên hiên đôi mắt mộng Xin giữ hộ tôi chứng tích buồn.
Biền biệt bao mùa thu qua đi Chẳng thương chẳng nhớ chẳng nghĩ gì Thu nay trở lại Cây Bàng Quán Bé xưa thoáng ngỡ giọt trên mi.
Thu nay không có lá bàng rơi Để thương để nhớ người phương trời Cô bé năm xưa bài thơ cũ Nở nụ yêu thầm lãng tử ơi.
Tôi gọi tên cô lại tính tiền Có gì lạ lạ đôi mắt duyên Ba năm thu trước thơ trên lá Trong cô chớm nở nỗi muộn phiền.
Cô sợ lần đi biệt phương trời Mắt đen đưa tiễn có giọt rơi Chúc anh vạn nẻo đường may mắn Lá bàng... Xin giữ mãi người ơi.
Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2017 14:07:11 bởi Nguyệt Hạ >
Vẫn còn đó lời thề - Cho bài hát "Đã lạ lời tình tự"
Tự Do hỡi, em nơi đâu biền biệt
Lần chia tay rồi xa mãi không về
Bao nhung nhớ hao gầy con tim héo
Nước cùng non vẫn còn đó lời thề.
Em có biết cả vùng trời sụp đổ
Lời từ ly uất nghẹn cả con tim
Rồi dạo ấy ngỏ hồn đi lưu lạc
Bước chân hoang tôi cố mãi đi tìm
Nơi rừng thẳm, bao hồn oan nức nở
Thời ngu ngơ…dang dở tuổi thanh xuân
Hồn thao thức bao năm chưa nhắm mắt
Nhìn dòng trôi, con nước vẫn lạc nguồn!
Bao xuân héo, bao mùa thu lá úa
Bao canh dài giá lạnh của đêm Đông
Còn đâu nữa một vùng trời thơ mộng
Năm tháng dài vẫn dõi mắt chờ trông
Màn đêm đến nghe đồi thông reo rắc
Tiếng vi vu nghe thắt cả con tim
Ở nơi đây một mình ta một cõi
Vào hư không gởi nhung nhớ xa nhà.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2017 06:22:35 bởi Nguyên Thạch >
Đêm Noel Buồn Đêm Noel, mình ta trên hè phố Đi lang thang, đếm từng bước không nhà Đường khua vắng, không bóng người qua lại Vui ấm êm, bên cạnh những gói quà.
Mùa Giáng Sinh Chúa có trên trần thế? Ban thánh ân cứu vớt bể ngậm ngùi Đêm Noel hỏi được mấy người vui? Và bao kẻ bùi ngùi Christmax?
Ta bước đi trong cuộc đời mỏi mệt Thân viễn phương ngày Tết cũng xa nhà Đêm ru lòng bằng những khúc xuân ca Khuya lặng lẻ... bên tách trà độc ẩm.
Ta ước mơ mái tình thương đầm ấm Tiếng trẻ thơ và nụ thắm hương yêu Một giấc mơ đơn giản, không nhiều Chút hơi ấm, sưởi những chiều giá lạnh.
Nghĩ về cuộc đời... Hồn luôn canh cánh Kiếp nhân sinh! Nặng gánh trầm luân Những đêm suy tư...vầng trán trĩu buồn Chiếc lá rụng, mai về nguồn miên viễn
Trong mênh mông, tìm đâu lời đưa tiễn?. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2017 05:25:51 bởi Nguyên Thạch >
Noel Buồn!
Đêm Noel, gã đứng nhìn nhân thế Dáng suy tư trĩu nặng những nỗi niềm Đời của gã? Lưu lạc tựa cánh chim! Trong dông bão, bay tìm tổ ấm.
Đường tương lai? Ngút ngàn vạn dặm Kiếp nhân sinh còn lắm đau thương... Gã luôn buồn khi nghĩ đến Quê Hương Bởi gã đã gởi trọn tình thương về nơi ấy.
Tự Do ơi 42 năm dài chưa thấy! Dân Chủ đâu? 42 năm chìm trong đáy ngục tù sâu Gã lầm bầm...Quê Hương ơi mai về đâu? Khi đất nước phủ một mầu đen thẳm!.
Đông băng giá nơi đây, gã mơ về miền nắng ấm Quê Hương nghìn trùng...vẫn còn lắm nhiễu nhương Chìm ngập đọa đày...đầy dẫy tai ươn Vùng đất Mẹ, đâu con đường dân tộc?.
Đêm tha hương, lặng buồn...gã khóc Mừng đầu năm? Trà độc ẩm cô đơn Hình bóng cha mẹ, bạn bè, người thân, chiến hữu hiện chập chờn Trong tâm tưởng dầy nỗi hờn vong quốc.
Noel trời Tây, dáng liêu xiêu vờ vật Dẫu ở đây là vùng đất hiền hòa Một nơi mà người ta luôn tôn trọng Nhân Quyền Dân Chủ Tự Do Không như Quê Hương của gã lần mò trong tuyệt vọng.
Đêm tha phương, trầm tư đôi mắt ngóng Về xa xăm, cô đọng ưu tư... Nỗi buồn Giáng Sinh, xin gởi cho người Niềm khắc khoải...bởi nụ cười đã héo.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2017 05:34:05 bởi Nguyên Thạch >
Lời đầu năm Ngậm ngùi một dải buồn non nước
Nỗi lòng cha gởi lại cho con.
Ba giờ đây tuổi già sức yếu, con yêu ơi, bóng ngã xế tà. Mai này khôn lớn có nhớ về cha, thì phải cố giữ quê nhà độc lập.
Xuân về, ba không chúc con giàu sang cao cấp, không tham lam của ai để ôm ấp cho riêng mình, phải biết san sẻ, phải biết hy sinh, và phải sống cho vẹn tình non nước.
*
Lời đầu năm ba viết cho con
Bao xuân qua chờ đợi mỏi mòn
Mong chóng ngày đàn con khôn lớn
Góp chí hùng gìn giữ nước non.
Năm tháng dài đời ba tàn lụi
Trong tủi hờn nhìn sông núi tiêu tan
Đảng đến đây cướp đất nước dâng ngoại bang
Cha bất lực, đôi hàng lệ đổ
Giặc xâm lấn tiếp ngàn năm đô hộ
Vườn trẻ tuổi thơ, hoa nở rộ còn đâu?
Quê hương đau thương vành tang trắng một màu
Tuổi thơ dại nào thấu được nỗi đau mất nước.
Mai lớn khôn hòa dòng đời xuôi ngược
Nhớ nhé con vững bước quân hành
Nối gót cha ông gìn giữ Tổ Quốc ngàn xanh
Quê hương ta đó, chớ đành chối bỏ.
Tuổi thanh xuân như ngựa hồng chuyển vó
Xông pha chiến trường dẫu gian khó cũng tiến lên
Gìn giữ non sông đất mẹ vững bền
Thanh niên Việt tộc chớ ngại lằn tên mũi đạn.
Con yêu ơi, chớ quị lụy, chớ cúi đầu trước tặc Hán
Chớ ngập chìm trong năm tháng vong nô
Mai nơi huyệt sâu cô lẻ nắm mồ
Cha không tủi hận bởi cơ đồ chưa mất.
Lời đầu xuân đôi dòng chân thật
Mong con yêu giữ đất quê hương
Đất mẹ là mạch sống, là tổ ấm, là nguồn yêu thương…
Con nhớ nhé, phải tìm đường cứu quốc.
*
Và sau đây là hình ảnh cùng tâm tư của riêng ba.
Quê hương ơi, tôi vẫn còn thương
Miệt mài lê bước chốn tha phương
Hôm nay quay gót thăm cố hương
Nhìn dải ruộng cằn lòng đứt đoạn
Đất mẹ nghèo ơi, tôi vẫn thương.
Nơi đây chôn dấu những tháng ngày
Bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ ngây
Lội sông ép bướm vào trang sách
Nắm rốn chào đời gởi ở đây.
Đất mẹ bây giờ thê lương quá
Trẻ thơ lam lũ để mưu sinh
Dòng sông năm cũ nay khô cạn
Khóm trúc, mái đình dấu tàn hoang.
Ghé thăm trường cũ nay xa lạ
Tuổi trẻ bây giờ quá ngông nghênh
Đạo đức suy đồi và thiển cận
Lịch sử tổ tiên…chúng cũng quên!.
Thầy cô giáo cũ già nua lắm
Dậu phên loang lỗ gió qua nhà
Em vẫn nhớ lời thầy cô cũ
“Lớn lên em phải sống thật thà”.
Chưa quên cô bạn người yêu cũ
Gói ghém tâm tư tặng ít quà
Giã biệt trường xưa về rừng núi
Chỉ ba năm thôi, em đã già!
Góc phố cô đơn nghêu ngao hát
Buồn tênh mảnh đất ôi quê hương
Ôm dải đất cằn hồn thổn thức
Quê hương ơi hỡi…tôi vẫn thương.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2017 12:02:52 bởi Nguyên Thạch >
Gian dối! Xuân đã đến, sao lòng đầy ngao ngán! Chúc gì đây cho ngày tháng xuân về? Chúc gì đây khi đất nước vẫn mải mê Đường trước mặt, lối về không thấy.
Chuỗi lời chúc...bao xuân vẫn vậy! Chúc dân mình đứng dậy hay ngủ quên? Tiếng đau thương lời mẹ khóc âm rền Rồi chìm lặng vào lãng quên đáng sợ!
Giàu sang thành đạt sao được khi dân mình là tôi tớ? Có nhiều điều đáng nhớ lại cố quên! Hạnh phúc ư? Khi cuộc sống lênh đênh Tương lai mù mịt, bấp bênh bến hẹn.
Cứ Xuân về là cùng nhau đánh chén Bỏ sau lưng vết dao bén cắt hồn hoang Cố quên đi thực tế là đất nước không còn Mặc mẹ Việt mỏi mòn trông đợi.
Đã bao năm Xuân không còn nắng mới Vắng nàng Xuân phơi phới dáng xuân 43 năm ảm đạm u buồn Dưới ách thống trị của bọn ngông cuồng đồ tể.
Chúc gì đây khi hận ta là côn trùng giun dế? Chúc gì khi nhân thế ngập khổ đau Vui gì đây khi quê hương một màu Màu tang trắng hận đau mất nước!
Chúc nhau đi bằng lời dối gian nhu nhược? An ủi nhau đi trên đất nước bạc phần Cứ dối người và tự dối mình bằng những tiếng rất thân Để tất cả tập làm dân nô lệ!
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2018 05:42:46 bởi Nguyên Thạch >
Lời Mẹ Dạy Có những lúc biển hiền hòa phẳng lặng Nhưng đáy sâu chứa triệu đợt sóng ngầm Đàn con hỡi, hãy nhớ lời mẹ dặn Con sinh ra, há để bị giam cầm?.
Trong khốn khó...đừng bao giờ nản chí Chí không nung thì ý chí sẽ mòn Ngọc bất trác? Thì ngọc kia nào quí Mất niềm tin? Thì cuộc sống không còn.
Dẫu chế độ hôm nay nhiều bạo lực Nhưng ngày mai cục diện sẽ đổi thay Nếu tất cả cùng chung lòng quyết sức Cùng đứng lên đạp đổ chế độ này.
Con đừng tưởng hung tàn là sức mạnh Đấy chỉ là hạ sách, kẻ thất thời Như con tạo, mùa đông trong giá lạnh Rồi xuân sang, xuân sưởi ấm cho đời.
Lũ cộng đảng hạ nhân phi chính nghĩa Sẽ không tồn tại mãi với thời gian Khi đảng phái, mục tiêu đầy phi nghĩa Thì dĩ nhiên sẽ phải có ngày tàn.
Trong vạn vật, có chi là vĩnh viễn? Sự đổi thay, chuyển biến...lẽ bình thường Hãy là sóng, triệu sóng ngầm của biển Sóng cuốn trôi cả bè lũ bạo cường.
Hãy nhớ lấy khuôn vàng, câu khuyên bảo Đừng nhụt tâm Nuôi dòng máu kiên cường Không là người, nếu ta mất quê hương Dân tộc giương chí khí...đó là đường tất thắng.
Nhớ ghi khắc mấy lời Mẹ dặn.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2018 13:50:25 bởi Nguyên Thạch >
Hồi tưởng Gặp lại nhau tưởng chừng như xa lạ Dẫu ngày xưa tim áp sát bên nhau Những nụ hôn chia hơi ấm ngọt ngào Thoáng bỡ ngỡ... ơi niềm đau dĩ vãng. Em bên chồng mịt mù theo năm tháng Tôi ưu tư theo dáng người xa Từ vắng em, tôi cũng biền biệt xa nhà Con đường cũ dáng đôi ta mờ nhạt. Em nhung lụa, bao hương hoa trùng ngát Tôi nghèo nàn phiêu bạt bốn phương Chiều cuối thu, tôi trở lại quê hương Bồi hồi nhung nhớ...ơi người thương xa mãi. Vui bến đỗ, yên bình đời con gái Tôi phong ba, gian ải ngập đầy Phút tình cờ bỗng gặp lại đây Đôi hồn lặng...ngập phút giây hồi tưởng... Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2018 14:39:48 bởi Nguyên Thạch >
Hoa Xương Rồng Vẫn Trổ-4
Quê tôi miền nắng cháy vùng cát trắng thùy dương dẫu muôn trùng xa cách tôi vẫn gọi Quê Hương.
Nơi đây bao mảnh đời đầy nghiệt ngã tả tơi dải cằn trơ cát bụi thương lắm đất mẹ ơi.
Trong khốn đốn nhọc nhằn đường vạn nẻo khó khăn hoa Xương Rồng vẫn trổ tươi với đất khô cằn.
Trong sa mạc mênh mông có loại hoa Xương Rồng vươn mình trong nắng cháy Vẫn ươm nhựa trổ bông
Trong khô cằn nghiệt ngã đất bạc màu tơi tả Xương Rồng vẫn vươn lên thân thẳng không gục ngã.
Bao giam cầm áp bức bao oan khiên bạo lực dưới bạo quyền khắc nghiệt hoa vẫn nở Tự Do.
Cuộc đời đầy chông ải bao gian dối lọc lừa điêu ngoa cùng mụ mị... hoa vẫn nở khi mưa.
Nắng thiêu như lửa đỏ cơn hồng thuỷ cuồng ngông trong tận cùng gian khổ Xương Rồng vẫn đơm bông. Cố vươn trong cằn cỗi rễ bám đất Lạc Hồng thân xương rồng xấu xí nhưng đầy nhựa ấm nồng.
Cố giữ thân gai nhọn nguyện dưỡng nụ thắm hồng dẫu đọa đầy sắt máu... Xương rồng vẫn ngát bông. Nguyên Thạch
Tiếng hú của bầy quỉ dữ
Say vũ điệu chúng cất cao tiếng hát Trên xác em thơ, xác của mẹ già Trong màn đêm giọng lanh lảnh của bầy ma Nghe rờn rợn khối sơn hà tan vỡ.
* Bầy quỉ dữ tung cao tiếng hát Át tiếng than át cả điệu buồn Nhìn hoang vu, đôi mắt lệ sầu tuôn Nước vẫn đục...lạc nguồn xa mãi. Bên góc phố, tôi gặp người em gái Lời buồn tênh, nghe tê tái cuộc đời Em đứng đây để chờ đợi khách chơi Nuôi đàn em dại...em ơi đứt ruột Sớm ghé rừng hoang anh cầm cây cuốc Những nhát sâu như cuốc chính đời mình Xới đất khô tìm chữ nhục, chữ vinh Đất cằn cỗi, đầy lệ tình đất mẹ. Đêm hoang lạnh, xa nghe tiếng ré Đàn trẻ thơ mất mẹ thét gào Bóng đêm đen phủ dầy đặc nỗi đau Đầy hoảng sợ tương lai nào cuộc sống? Rừng âm u gió gào bão lộng Ôi nước non, nòi giống còn không? Quê hương ơi tan nát cả lòng Bầy quỉ dữ cuồng ngông đốn mạt Say vũ điệu chúng cất cao tiếng hát Trên xác em thơ, xác của mẹ già Trong màn đêm giọng lanh lảnh của bầy ma Nghe rờn rợn... khối sơn hà tan vỡ. Nguyên Thạch
Thu sang ngang! Cảm tác KHÚC NHẠC TÌNH MÙA THU Lời: Phuong Tran Nhạc: NS Trần Ngọc Hòa Hòa âm và thu âm: Ns Huy Ðạt TRình bày: Cs Trần Ngọc Hòa Tranh và hình: Hs Nguyễn Sơn ( Hannover) https://www.youtube.com/watch?v=S0MaaHtc12s * Tôi dìu em vào thu rảo bước trong sương mù có gió hôn nhè nhẹ xào xạc tiếng lá thu
Tôi em vào thu mộng hai vòng tay dang rộng chia nhau làn hơi thở đôi nhịp tim tình động
ngả nghiêng đồi cỏ mướt hồ lặng lờ con nước lung linh áng trăng thu như dáng ai tha thướt
Có cặp nai ngẩn ngơ nhìn vào cuộc tình thơ miên man ngàn tha thiết chìm vào áng trăng mơ
Thu nay em sang ngang bỏ cuộc tình dở dang tôi tìm về chốn cũ nai xưa cũng lạc đàn!.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2018 06:55:44 bởi Nguyên Thạch >
Gởi ai nước mắt quê hương
- Dừa đất mẹ hôm nay không còn ngọt
bởi mạch ngầm có nước mắt quê hương
Nguyên Thạch (Danlambao) - Nhân dịp kỷ niệm 43 trận chiến Hoàng Sa 19-1-1974, gởi Hải Quân Việt Nam noi gương lớp đàn anh HQ/QLVNCH anh dũng chiến đấu chống quân xâm lược Trung Cộng. Thề không cúi đầu.
Dòng Mường Giang mạch ngầm Hàm Thuận Bắc
bùn đỏ ngầu vỡ mạch tận Tân-Rai
cánh đồng úa Ma Lâm, cờ nghẹn trổ
cùng chè xanh Bảo Lộc, khóc canh dài
Anh lính trận Hải Quân canh biển đảo
chiều Sơn Ca ẩn hiện bóng quân thù
dưới lòng biển ma trơi tiềm thủy đỉnh
tọa độ Tây Nguyên nguyên tử, hiện nguyên hình.
Đêm Biển Đông mây đen che trăng trĩu
niềm bâng quơ trận chiến hay hòa bình?
dăm chiến hữu, canh khuya bầu túy ngọa
nhỡ mai đây chinh chiến chẳng trở về. (*)
Anh vẫn biết mình chỉ là tôi tớ
quân ủy kia, tên Thái thú ngụy hình
nhắm thẳng nó, cắc cù AK nổ
cứ giả như viên đạn chỉ vô tình.
Mường Giang rũ dòng trôi con nước đục
Trăng lầu hoang, vuốt nhẹ lệ hàng dừa
dừa đất mẹ hôm nay không còn ngọt
bởi mạch ngầm có nước mắt quê hương
Gót giầy đỏ dẫm tan sân đại học
tan nát lòng những em gái hậu phương
phận nhi nữ nhưng nức tâm vì Tổ quốc
nên hôm nay cũng xông kích, cũng lên đường
Tết sắp đến, tiền đâu mua quà biếu?
cánh đồng xanh nay nếp nghẹn đơm bông
không bánh chưng, câu đối đỏ, dưa hồng!
đành gởi lính theo gió đồng heo hút…
Nhắn đồng đội nhủ nhau tay bấm nút
hỏa tiển tầm xa... nhắm thẳng đến quân thù
thà đổ máu, biển Đông tanh mùi máu
vẫn còn hơn nô lệ cả thiên thu.
Nguyên Thạch
[link=http://disq.us/url?url=http%3A%2F%2Fdanlambaovn.blogspot.com%2F2014%2F01%2Fgoi-ai-nuoc-mat-que-huong.html%3AIlJY6itYeufKjjYX768c9yZSANk&cuid=1373070]http://danlambaovn.blogspot... https://uploads.disquscdn.c... _________________________
(*)
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi? Lương Châu Từ - Vương Hàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2018 15:21:00 bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: