Những vần thơ cho em
Bến xưa Tôi trở về đây bến sông tương Chắp mây vẽ lại dáng người thương Mây bay lạc dấu người năm cũ Dài mãi trong tôi nỗi nhớ thương. Cơn dông thổi bạt mặt nước chao Tưởng như khơi dậy nỗi niềm đau... Trùng phùng chỉ đậm trong mơ tưởng Từ ngày đôi lứa lạc xa nhau. Tôi gởi dòng trôi để cố quên Bờ lau cuốc nhớ vẫn gọi tên Tiêu sơ nắng tắt, ve ngân thẳm Bìm bịp tiễn chiều vào mông mênh. Hương ở nơi đâu, em có hay? Bến xưa người cũ trở lại đây Khắc khoải ưu tư từng nỗi nhớ... Cảnh nào buồn hơn ở nơi này. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2019 12:29:04 bởi Nguyên Thạch >
Ngậm ngùi! Bốn mươi lăm năm, vườn xưa nghẹn nụ Bốn mươi lăm năm tình cũ ngàn xa Bên kia bờ đại dương cờ máu phủ sơn hà Bên nay sóng cuộn, đầu ta hóa bạc. * 45 năm tóc pha thêm màu muối Mọc dài thêm chuỗi buồn tủi quê hương Dài theo tháng năm là sự chắp cánh của bạo cường Tôi tìm mãi đâu con đường dân tộc. 45 năm, Việt Nam trong cơn lốc Khắp ba miền đầy tiếng khóc thở than Lũ Bắc phương, thứ lũ bạo tàn Cuốn trôi cả giấc mộng vàng dân tộc. Đất nước ơi, giờ còn đâu con đường sống? Đảng dã tâm đã triều cống quê cha! Bán cả núi sông, biển cả, sơn hà Mai Việt tộc là bầy ma nô lệ. 45 năm oán hận khắp chân trời góc bể Tương lai về đâu cho thế hệ mai sau? Bốn ngàn năm xưa nào thiếu chi nữ kiệt anh hào Giờ cả nước cùng nhau cúi mặt!. Mười sáu vạn bốn trăm hai lăm ngày tim thắt Kể từ khi bọn giặc Bắc vào đây Bốn mươi lăm năm miền Nam cùng cả nước bị đọa đày Nay khốn đốn trong vòng vây nô lệ. Bốn mươi lăm năm, hẳn tôi em có nhiều chuyện kể 30 tháng Tư, cuộc dâu bể tang thương Tương lai về đâu, về đâu hỡi con đường? Hay nỗi nhục một quê hương đã mất? Tôi cùng em, đôi tim chân thật Nửa cho nhau, nửa cho mảnh đất thân yêu Ở bên nay, tôi nhung nhớ rất nhiều Em bên đó, khối tâm tư vạn điều cào cấu. Tôi viễn xứ miệt mài tìm con đường tranh đấu Em quê nhà cố giấu nỗi niềm riêng Cột điện cô đơn chôn chân cùng vạn nỗi muộn phiền Le lói tỏa ánh xuyên màn đêm trùm phủ. Bốn mươi lăm năm, vườn xưa nghẹn nụ Bốn mươi lăm năm tình cũ ngàn xa Bên kia bờ đại dương cờ máu phủ sơn hà Bên nay sóng cuộn, đầu ta hóa bạc... Thương dân ta, một bầy cừu tan tác. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2019 04:22:47 bởi Nguyên Thạch >
Nổi Lửa Lên Em [link=https://uploads.disquscdn.com/images/5715a374f667d3b27aa5b8663356bf9ff1c15ae08e3384469670b2ebd9c75fb6.png][/link]
Hãy khơi lên ngọn lửa thù đốt giặc Đốt lửa lên em, thiêu tặc Bắc tham tàn Tuổi trẻ ơi hãy hãy đứng dậy hiên ngang Toàn dân hỡi, gọi đàn đi cứu quốc. Đã đủ lắm rồi! 80 năm vờ vật... 80 năm? Giờ sự thật tỏ tường 80 năm, đảng về đây với mưu thâm bán đứng Quê Hương Dựng thành băng nhóm, một phường khốn nạn. Họ là chư hầu! Là tay sai cho đại Hán! Bọn cướp trá hình...buôn bán núi sông Mụ mị rêu rao "Thế Giới Đại Đồng" Dựng nên bởi lũ cuồng ngông mộng ảo. Mạo danh chiến đấu cho lý tưởng Độc lập, Tự do, Hòa bình cơm áo... Để che giấu mưu thâm gian xảo đê hèn Cướp bóc dân lành, biến xã hội thành trâu ngựa dần quen Bần hàn khốn khó hầu dễ chèn dễ trị. Đốt đuốc lên em Soi đường chân lý Nổi lửa lên em Thiêu ác quỉ gian tà Dậy cả núi sông, cứu lấy quê cha Lửa hung đúc cho sơn hà rực sáng Lửa thiêu phản quốc, lửa đốt sạch quân cuồng ngông tặc Hán. Ngọn lửa thiêng của dân tộc sẽ thiêu rụi bọn dã tâm vong bản Sẽ biến thành tro mộng cuồng Hán xâm lăng Lửa sẽ dâng cao, sẽ đốt sạch, sẽ san bằng Sẽ hủy diệt tất cả nhưng thế lực cản ngăn bước tiến. Lửa sẽ lan khắp từ nội thành, từ thôn quê ra sông biển Lửa từ lòng dân dựng cuộc chiến diệt thù Lửa sẽ đốt tan mụ mị "Đại thắng mùa Xuân" hay "Cách mạng mùa Thu" Lửa sẽ hừng hực căm thù quân bán nước. Lửa Trí thức, từ dân oan, từ học sinh, sinh viên, từ khối mảnh đời xuôi ngược Từ công, nông dân khốn khó kiếm miếng ăn, bữa được bữa không! Lửa của 4.000 năm Văn Hiến Lạc Hồng Lửa sẽ thiêu sạch nhà tù, trại giam, cùm gông, roi đạn... Giống dòng Rồng Tiên quyết thề sẽ không là Tân Cương, Nội Mông và Tây Tạng. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2019 03:00:26 bởi Ct.Ly >
Nếu Nếu chiều ấy trời không mưa tầm tã Lối đường quê không có gã đưa em Thì có lẽ em vẫn còn ngây dại Đêm không đưa ánh mắt trĩu qua rèm. Nếu ngày ấy đường chiếu đầy nắng ấm Vạt áo dài trong gió nhẹ bay bay Tóc thề xỏa như bướm hoa đồng nội Gót chân son đâu ướt đẫm bùn lầy. Nếu ngày đó con tim không rung động Vẫn hồn nhiên đùa giỡn dưới nắng hồng Sẽ hớn hở lên xe hoa đài cát Tim trắng trong đâu vỡ nát lúc theo chồng. Nếu hình ảnh không khắc sâu ký ức Và lang thang biến dạng như đám mây Em thanh thản của một đời làm vợ Đâu nhớ thương theo ngày tháng hao gầy. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2019 12:41:37 bởi Nguyên Thạch >
Thu... Chiều mùa thu nơi đây buồn da diết Gió nhẹ đưa từng chiếc lá vàng rơi Góc rừng phong gã lầm lũi cuộc đời Mang tâm tưởng, niềm chơi vơi nhân thế Có những lúc gã trầm ngâm rơi lệ Hiện hữu chi nơi bể khổ cuộc đời 80 năm, dù ngắn ngủi một cuộc chơi Nhưng cũng đủ niềm chơi vơi bất tận. Lá vàng úa cố bám cành vương vấn Nhựa cạn khô rồi cũng phải lìa cành Phận con người cũng như lá mong manh Thu ảm đạm cũng lìa cành miên viễn. Mùa thu nay, gã làm người đưa tiễn Mùa thu sau, ai tiễn gã ra đi? Ai nhớ thương? Ai còn nhớ những gì? Tên lãng tử chuyến phân ly biền biệt. Mây thu tím trĩu buồn da diết Dài nét nhìn, đôi mắt biết dõi xa Bóng hoàng hôn theo nắng tắt chiều tà Đời rồi cũmh sẽ như chiếc vàng rơi rụng. Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2019 00:41:33 bởi Ct.Ly >
Dỗi hờn Chiều đường thu, lá vàng rơi từng khóm
Lối về nhà, anh tiễn bước chân tôi
Con dốc cao, nhà em cạnh góc đồi
Ngại con dốc, anh bỏ tôi thầm bước.
Giọt thu rơi, đôi mắt tôi chợt ướt
Nửa đường thôi, sao không bước chung nhau?
Nửa đường kia, đâu tha thiết dạt dào?
Tình yêu hỡi, con dốc cao là mấy?
Nửa đoạn đường, anh quay về bên ấy
Bỏ mặc tôi trong tận đáy cô đơn
Bỏ mặc tôi trong tiếc nuối dỗi hờn
Với tâm tưởng ngập cô đơn vàng võ.
Đưa người ta, sao không đưa vào tận ngõ?
Nửa đường thôi, sao lại bỏ ta đi!
Cơn gió xua thảm lá úa thầm thì
Như muốn nối từng bước đi cô độc.
Đưa người ta, sao ngại đường đồi dốc?
Nguyên Thạch
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2019 00:44:25 bởi Ct.Ly >
Truân chuyên nỗi niềm - Cho bé Liên lấy chồng Đài Loan Ngày mai sánh lễ vu quy Chị về để tiễn em đi lấy chồng Chiều mưa mấy dải bòng bong Em về nhà chồng, mẹ ở với ai? Chị đây mang tiếng chị Hai Bến xưa đò cũ miệt mài ly hương Xa quê, dài suốt canh trường Dõi về quê mẹ lòng thương chín lòng. Tình chị như dải bòng bong Thoáng hiện rồi vỡ theo dòng nước trôi Phận chị bạc trắng như vôi Nên chị cứ mãi xa xôi không về. Những ngày trông mắt về quê Dáng xiêu trong gió, tái tê cõi lòng. Nay em cũng phải lấy chồng Dẫu chị ái ngại...vẫn mong yên bề. Hôm nay chị lén chồng về Bao năm xa vắng, chưa hề đoàn viên Chị lén cho mẹ chút tiền Cho em chiếc nhẫn, mà viền mắt cay... Chuyện này, chồng chị nào hay Đừng cho ai biết mà gây buồn lòng Chị, xưa đã lỡ theo chồng Nên bỏ mặc mẹ, như không có nhà! Chúc em vui với chồng xa Trăm năm hạnh phúc, mẹ già chị lo Đời chị đã lỡ chuyến đò Thì thôi chấp nhận bởi do má đào. Gió thu lay nhẹ hàng cau Ai hiểu cho chị lao đao nỗi niềm... Kiếp sau, xin được là chim Dang đôi cánh rộng đi tìm người thương. Chúc em mai sớm lên đường Còn chị, đã chọn con đường về quê. Chúc em trăng nước vẹn bề Cứ bỏ mặc chị tái tê nỗi lòng. Coi như chị đã chết chồng Bởi chị trót phận má hồng truân chuyên. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2019 07:38:26 bởi Nguyên Thạch >
Bằng Lăng Tím
Bằng Lăng trước ngõ hoa chớm nở
Len lén hồn ai cảm xuân sang
Tôi dọn về đây, em mười sáu
Hai đứa chung nhau một con đường.
Nàng ở mặt tiền sang giàu lắm
Tôi trọ phía sau căn gác nghèo
Cha mẹ của nàng, quan đầu tỉnh
Tôi kiếp thằng dân bụng đói meo.
Giáp cận phía sau gần chung vách
Nàng vẫn thường nghe được tiếng đàn
Đêm đêm tôi dạo lời ai oán
Cung nấc đau thương của dân nghèo.
Con bé xinh ghê học lớp mười
Mắt huyền môi đỏ cười thật tươi
Tôi tuổi ba mươi da xạm nắng
Trông ra "nửa ngợm nửa đười ươi".
Ban đầu mới gặp nàng khi dễ
Tóc dài nghệ sĩ vẻ chán đời
Mãi đến mười hai lần trò truyện
Mới biết rằng tôi đúng "dân chơi".
Nàng vào đại học con cán bộ
Tôi vẫn phiêu du kiếp phong trần
Nàng đọc bài thơ cô hàng xóm
Giao động con tim một chữ yêu.
Người đã đi rồi, tôi ở đây
Bằng Lăng trước ngõ, đóa xuân gầy
Cô bé ngày xưa xa phố nhỏ
Cảnh buồn như rừng lá thu bay.
Vang dội lời than tiếng non sông
Tôi hiến đời trai chí tang bồng
Từ giã phố xưa đi biền biệt
Cô bé ngày xưa khóc nát lòng.
Em đã học xong bằng tiến sĩ
Quán cũ gặp nhau lệ tủi mừng
Biết tôi góp sức đường tranh đấu
Em thề noi bước gương Triệu Trưng. Nguyên Thạch
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2020 04:32:07 bởi Ct.Ly >
Chuyện cuối tuần
Ta nói cơn dịch Coronavirus (2019-nCoV) đã khiến dân Hoa lục hỗn loạn tâm thần, biết bao nhiêu người nằm im tại chỗ, không giao du, không cục cựa đi lại. Lúc này là lúc mà dân Tàu cần thuốc khống chế con vi rút Corona, mà nhà nước ta thì chỉ giỏi về thuốc Bắc, còn nhà nước đàn em của đám con hoang bên kia biên giới thì chỉ khá về thuốc Nam, những thứ "Xuyên tâm liên" mà tưởng thú Fu*k trong sở...nghĩ là có thể trị được Coronavirus.
Đây là tâm sự của người dân nhiễm vi rút nằm chờ thuốc để điều trị cơn dịch.
Nhớ em
Anh nhớ em như lân nhớ pháo
Nhớ thật nhiều như máu nhớ tim
Anh nhớ em như rừng vắng nhớ chim
Như con thằn lằn lim dim nhớ thuốc phiện.
Anh nhớ em như thuyền nhớ biển
Nhớ dáng huyền như vườn thượng uyển nhớ công nương
Nhớ day dứt như muối mặn nhớ cá ươn
Như Vũ Hán nhớ phố phương khi bị dịch.
Anh nhớ em như A K nhớ cô du kích
Như ngón tay thon chờ địch để bóp cò
Nhớ quá đỗi nên gầy guộc ốm o
Như con mèo đói nằm co chờ chuột.
Đời không có em thì mùa hè cũng buốt
Bệnh tương tư, trị bằng thuốc cũng như không
Nhớ đến thế thì sao em lại nỡ bỏ đi lấy chồng?
Bỏ mặc anh như con bệnh corona chỏng mông chờ thuốc?
Nguyên Thạch
Khóc một dòng sông
Quê hương em đồng khô nắng hạn Kể từ ngày giặc Hán bủa vây Gieo rắc đau thương, khốn khổ, đọa đày... Đất nứt nẻ, miền Tây nhỏ lệ. Phận dân đen làm thân giun dế Biết làm gì hơn khi bọn đồ tể lộng hành Quê em Cửu Long nước ngọt đồng xanh Nay mặn chát, đất tanh mùi giặc. Nước đầu nguồn nghẽn từ phương Bắc Vì túi tham, họ gieo rắc đau thương Hán phỉ tham lam, họ nào biết chia sẻ nhịn nhường Mà chỉ chực cướp của bốn phương làm của. Miền Tây ơi, khối dân đen lại càng đen đúa Kho gạo miền Nam nay dân thiếu lúa để ăn Miền Nam ơi, sao đến nỗi khó khăn? Việt Nam hỡi, sao vai oằn khổ nhọc? Lang thang giữa lòng miền Nam, hồn em bật khóc!.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2020 18:03:57 bởi Nguyên Thạch >
Cô Vi, cô vợ, cô nào đáng sợ? Thà sợ Cô Vi hơn tránh đi cô vợ Vì cô vợ không đáng sợ như Cô Vi Thấy Cô Vi thì nên lánh mà đi Nhưng đừng sợ. đừng lánh xa cô vợ.
Cô Vi êm đềm nhưng thật là đáng sợ Cô vợ tuy dữ dằn nhưng không đáng sợ bằng Cô Vi Chỗ nào có Cô Vi thì nên tránh đừng đi Mà nên ở nhà chơi đánh tù tì với với cô vợ. Nguyên Thạch
Dấu Xưa Tác giả: Nguyên Thạch
Sáu mươi lăm năm, bỗng chốc thoáng trôi
Người lính trẻ xưa, giờ già rồi
Lê bước cô đơn tìm kỷ niệm
Cuộc đời ngắn ngủi lắm người ơi.
Hai năm lính trận, đủ vui buồn
Cùng những gian nguy lẫn sầu tuôn
Hỏa châu chiếu sáng màu áo lính
Tiền đồn heo hút tím chiều buông.
Lính trận miền xa giữ quê hương
Lạnh lắm ai ơi những đêm sương
Ghì chặt người yêu là cây súng
Thay tà áo trắng, dáng người thương.
Có những cơn mưa chiều hành quân
Bùn dơ đẫm ướt cả tấm thân
Kiếp trai thời loạn thân gian khổ
Tiếng gọi quê hương quyết dấn thân.
Ba ngày nghỉ phép ghé thăm nhà
Cô láng giềng xưa đã đi xa
Bềnh bồng áo cưới về bên ấy
Em giờ là vợ của người ta.
Ánh trăng khuya chênh vênh
Trĩu bên hiên nhà em
Người xưa đà khuất dạng
Tôi nỗi buồn mông mênh
24 giờ trôi, tôi lại đi
Đâu dáng người xưa buổi phân kỳ
Giầy sô từng bước nghe vang vọng
Sỏi đá buồn theo phút biệt ly.
Nguyên Thạch R
-----------------------
https://youtu.be/acz8Mobt3vE
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2020 23:17:54 bởi Ct.Ly >
Ông Ðồ Ở Phố Bolsa 45 năm về trước
Dâu bể cuộc đổi đời
Cùng đoàn người di tản
Bẻ súng bỏ cuộc chơi.
Như nghìn trùng vĩnh biệt
Không hẹn chuyến trở về
Thân bôn ba viễn xứ
Hồn gởi lại trời quê
Lang thang nơi góc phố
Ðời chẳng biết về đâu
Tâm tư luôn vang vọng
Bão tố dậy bể sầu...
Thấy ông ngồi một xó
Nỗi niềm nào ai hay
Chôn nỗi buồn nơi đây
Theo những chiều mưa bay
Bolsa không mai nở
Nhưng có dáng ông Ðồ
Ngõ hồn ông sầu đắng
Chìm vào cõi hư vô
Ông Ðồ nay già lắm
Sau năm tháng mong chờ
Ðôi khi ông lẩm cẩm
Như người sống trong mơ.
Nhiều khi ông chợt khóc
Sóng dậy chuỗi nhớ thương
Mắt nhìn về biển Thái
Gởi nỗi buồn Quê Hương.
Nguyên Thạch
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2020 23:20:26 bởi Ct.Ly >
Ngụp Lặn! Tác giả: Nguyên Thạch
Tôi nhìn bạn mà thật tâm thương hại
Nghĩ đến ngày bạn phải từ giã, phải ra đi
80 năm thôi, đời ngắn ngủi sá gì
Tranh giành, thù hận...tạo chi cay đắng?
Có bao giờ bạn dành vài khoảnh khăc thanh thản để thả hồn trầm lắng?
Nghĩ về ngày mai, ngày mà bạn miên viễn xa vắng triệu triệu niên?
Thế thì 80 năm ngắn ngủi há phải chuốc lấy muộn phiền?
Sao không sống một cuộc sống bình yên nơi trần thế?
Sao ngụp lặn với cuộc trần dâu bể?
Sao mưu toan, sao hạ bệ lẫn nhau?
Sao không đối xử bằng tình cảm dạt dào
Sao không chia sẻ gánh đau cùng nhân thế?
Tôi nhìn bạn ngụp lặn trong cõi tạm mà hồn như rơi lệ
Nhưng hôm nay tôi muốn nói ra cho bạn nghe thì liệu có trễ lắm không?
Bạn hãy yên tâm đi, đời không bao giờ trễ nếu bạn quyết chí quyết lòng
Chính ý chí, sẽ khiến cho bạn thành công toại nguyện.
80 năm như một giấc mơ chợt biến
Triệu triệu năm mới là vĩnh viễn cuộc đời.
Hãy mau thức tỉnh và sáng suốt chọn lựa hỡi những người bạn của tôi ơi.
Nguyên Thạch
Sao anh không về thăm? ( Viết thay K'Nưng theo dòng tâm sự) Anh đã hứa, xuân sau về La Dạ Thăm K’Nưng, cô gái miệt núi rừng Bản làng em nơi đèo heo hút gió Những con người đã bị bỏ sau lưng. Dạo xuân trước anh về cho quà Tết Dân làng em trân quí những thùng mì Người dân Thượng nay quen mùi nước mắm Thắm tình nhau từng hạt muối mặn mà. Anh trai tốt những người nơi hải ngoại Dân bản em chưa hiểu mấy Việt kiều Họ man máng những người nơi xa lắm Đem về đây, tuy của ít lòng nhiều. Dân em nói… người Kinh lừa lọc quá Gạt dân em chiếm rừng núi ruộng vườn Dân sắc tộc là lớp người cùng khó Đổ mồ hôi để có bó ngô khoai. Bao năm tháng, sức người khai sỏi đá Nắng như nung thiêu đốt những hình hài Đổ mồ hôi tưới giồng khoai mảnh lúa Không cao sang, không mơ mộng lâu đài. Họ mưu chước mệnh danh là công lý Đối vơi dân toàn ăn ngược nói xuôi Giờ dân em không miếng đất cắm dùi Lang thang rách rưới mù đui tăm tối. Anh chợt đến, chợt đi rất vội Bởi nơi đây, ôi quá đổi nghèo nàn Gái Thượng em không quần áo cao sang Dẫu có đứa cũng dịu dàng mắt biếc. Xuân vắng anh, bản làng em thua thiệt Thảm thương như dải đất Việt điêu linh Tết về, em chẳng có gì hơn xin gởi chút cảm tình Đến hải ngoại từ trái tim K’Nưng xinh xứ Thượng. Nguyên Thạch ------------------ (*) Bản nghèo ở Hàm Thuận Bắc-Bình Thuận
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: