Những vần thơ cho em
Dạ Nguyệt Bôi Uyển Lâu nguyệt tỏa chén giao bôi Quốc sắc, tao nhân tửu mềm môi Ngự uyển hương trầm đêm nguyệt trĩu Chiến trường ngựa hí giục quan hồi Nhất dạ tâm giao tân hôn ngộ Trúc Đào cầm sắc duyên sánh đôi Sa trường cát bụi xung chiến lộ Quan san huyết tử, kỷ nhân hồi!. Nguyên Thạch r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2021 04:12:11 bởi Ct.Ly >
Sao anh không về thăm?
Tác giả: Nguyên Thạch Nhằm chỉa mũi dùi vào tử huyệt của ĐCSVN, một trong những phương thức quan trọng đánh cho chế độ độc tài toàn trị sụp đổ là Kinh tế. Hiện nay nhà nước CSVN đã và đang lâm vào bế tắt về tài chánh, ngân sách thiếu hụt thâm thủng do bọn tham quang mạnh ai nấy chôm chỉa đục khoét làm của riêng cho cá nhân và băng nhóm. Chi trả cho một guồng máy cồng kềnh bất tài vô dụng. Hai tổ chức hại dân là Côn an và Quân đội đã chiếm phần lớn ngân quỹ quốc gia. Nợ nần chồng chất, mượn nợ để trả nợ, không sản xuất khả quan, không có sản phẩm xuất khẩu trọng yếu...Đất nước đang đi vào ngõ cụt. Đã đến lúc người Việt ở nước ngoài, cũng như các doanh nhân nên mỗi người tự ý thức, đóng góp sức mình vào công cuộc giải thể ĐCSVN bằng cách cắt giảm tối đa hoặc tạm ngưng gởi ngoại tệ về giúp sức cho chế độ. Đừng để bọn đảng ĐĨ lừa người Việt ở hải ngoại mãi để ngồi lâu trên đầu trên cổ người dân. Bài thơ sau đây mong rằng sẽ góp chút phần nào trong công việc vận động cho người gởi lẫn cả người nhận ngoại tệ. * - Viết thay K'Nưng theo dòng tâm sự Anh đã hứa, xuân sau về La Dạ (*) Thăm K’Nưng, cô gái miệt núi rừng Bản làng em nơi đèo heo hút gió Những con người đã bị bỏ sau lưng. Dạo xuân trước anh về cho quà Tết Dân làng em trân quí những thùng mì Người dân Thượng nay quen mùi nước mắm Thắm tình nhau từng hạt muối mặn mà. Anh trai tốt những người nơi hải ngoại Dân bản em chưa hiểu mấy Việt kiều Họ man máng những người nơi xa lắm Đem về đây, tuy của ít lòng nhiều. Dân em nói… người Kinh lừa lọc quá Gạt dân em chiếm rừng núi ruộng vườn Dân sắc tộc là lớp người cùng khó Đổ mồ hôi để có bó ngô khoai. Bao năm tháng, sức người khai sỏi đá Nắng như nung thiêu đốt những hình hài Đổ mồ hôi tưới giồng khoai mảnh lúa Không cao sang, không mơ mộng lâu đài. Họ mưu chước mệnh danh là nhà nước Đối vơi dân toàn ăn ngược nói xuôi Giờ dân em không miếng đất cắm dùi Lang thang rách rưới mù đui tăm tối. Anh chợt đến, chợt đi rất vội Bởi nơi đây, ôi quá đổi nghèo nàn Gái Thượng em không quần áo cao sang Dẫu có đứa cũng dịu dàng mắt biếc. Xuân vắng anh, bản làng em thua thiệt Thảm thương như dải đất Việt điêu linh Tết về, em chẳng có gì hơn xin gởi chút cảm tình Đến hải ngoại từ trái tim K’Nưng xinh xứ Thượng. Nguyên Thạch ------------------ Ghi chú: (*) Bản nghèo ở Hàm Thuận Bắc-Bình Thuận
Những cánh hoa Xuân tuyệt vời Nguyên Thạch
- Cho TNLT Đinh Thị Thu Thủy, sinh năm 1982 là một Thạc sĩ ngành nuôi trồng thủy sản.
Cô Đinh Thị Thu Thủy vừa bị Tòa án tỉnh Hậu Giang tuyên phạt 7 năm tù giam với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước” theo Điều 117 của Bộ luật Hình sự vào ngày 20/1 vừa qua.
Tôi muốn viết về những cây hoa lạ
Trổ nhánh đơm bông trên vùng đất khô cằn
Trên một Quê Hương khó khăn nối tiếp vạn khó khăn
Nhưng những cánh hoa vẫn căng đầy hương sắc.
Hoa vẫn cố nở dẫu dưới gót giầy bọn giặc
Vẫn vươn lên dẫu dường tắt ngõ cùng
Dẫu nắng thiêu, dẫu nghiệt ngả, dẫu tàn hung
Hoa vẫn đượm và hòa cùng đất nước.
Hoa vẫn tươi thắm cho đời, dẫu cuộc đời xuôi ngược
Vẫn ươm niềm mơ...mai đất nước ngàn xanh
Hoa vẫn kết trên vai các chiến sĩ theo nhịp bước quân hành
Lời cương quyết trên con đường đấu tranh cho dân tộc
Hoa xoa dịu những đau thương tang tóc...
Tỏa thanh tao, nét ngà ngọc anh thư
Hoa tạo niềm tin cho cuộc sống, đem hy vọng cho đời
Xây nền nhân bản khắp nơi tình đậm.
Trong nghiệt ngả, hoa vẫn tỏa màu sắc thắm
Trong trầm luân vẫn tô đậm tình người
Trong nhọc nhằn gian khó, hoa vẫn nụ tươi
Cao cả quá, những con người huyền dịu.
Nguyên Thạch
Tết này anh không về Tác giả: Nguyên Thạch Một người em gái hiện còn sống nơi đèo heo hút gió, một bản làng nghèo khó xa xăm. Tình yêu đôi lứa?. Không biết nó có còn trong tôi hay đã cạn kiệt, nhưng với em, với đồng bào chung cảnh nghiệt ngả dưới một lũ bạo quyền đày ải, tôi có cả tình yêu thương bao la, tôi đã và đang làm những gì mà tôi có thể làm để giúp xoa dịu chuỗi đau thương ấy. Những lời thơ đầu năm có thể làm cho em buồn nhưng chắc là em không hờn trách, bởi lẽ cuộc đấu tranh nào mà không ẩn chứa những mất mát, những hy sinh...Thì em ạ Tết này anh không về. * Tết này anh không về Gom hoa tuyết gởi K'Nưng yêu dấu Tết năm nay, có lẽ... anh không về Em nơi đó, cùng bản làng tranh đấu Gọi đồng bào cố giữ lấy bản quê. Anh không đến, không phải vì không tiền nên ngại Nhưng ngại vì đem tiền về cộng sản sẽ tồn tại lâu hơn Anh thà đau thương chấp nhận trách hờn... Bởi trong đói khổ, dân sẽ thấu rõ hơn và đứng dậy. Tiền Việt kiều, đâu phải mãi đổ vào cái giếng tham không đáy Từng nuôi bọn tham ô, sống bấy lâu nay! Chúng là những tham quan, là bọn cướp ngày Bởi vì thế nên anh không muốn tiếp tay cho giặc. Anh vẫn biết không gởi tiền là dồn em vào ngõ tắt Nhưng Việt nam thì cảnh ngặt triền miên... Thôi cứ để cho dân túng quẩn trong cuộc sống đảo điên Sẽ vùng dậy trút tất cả muộn phiền vào chế độ. Anh sẽ về góp tay xây dựng lại quê cha đất tổ Cờ Tự Do sẽ rợp phố rợp phường Nhưng giờ đây, chúng ta phải chấp nhận đau thương Bởi dân tộc đã cùng đường ngõ tận. Giặc Bắc phương đã tràn vào, ngày càng quyết tâm xâm lấn Trong tận cùng, căm hận sẽ bùng lên Cờ Diên Hồng, trống Quang Trung sẽ thúc giục vang rền Dân quốc nội sẽ đứng lên làm cách mạng. Người Việt tha hương sẽ cùng thế giới năm châu bầu bạn Hổ trợ cho em, chuỗi ngày tháng đấu tranh Có gian nan, người ta mới thấu rõ ngọn ngành Trong gian khó chí hùng anh nung nấu. Không gởi tiền, muối xát lòng, lương tâm cào cấu Trận chiến này, muốn chiến đấu phải hy sinh. Vài lời đến em cho trọn nghĩa trọn tình Đừng buồn nhé em gái xinh xứ Thượng. Nguyên Thạch
Ly Bôi Tửu Tỳ bà gieo rắc khúc ly bôi Dạ nguyệt thâu canh tửu mềm môi Sa trường dũng sĩ xung chiến lộ Quan san huyết tử kỷ nhân hồi!. Quốc phá gia tang thời bĩ vận Giao bôi cạn chén duyên sánh đôi Nữ sắc kiệt nhân tân hôn ngộ Sa trường ngựa hí giục quân hồi. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2021 13:51:12 bởi Nguyên Thạch >
THU
Mưa thu giăng mắc trên cành Tiết thu hoán đổi lá xanh hóa vàng Gió thu bay lạc lang thang Trời thu gợi nhớ dáng nàng năm xưa. Thu ơi, buồn mấy cho vừa Cố nhân biền biệt vẫn chưa thấy về Mây thu vờn nhẹ trong mưa Vẽ người năm cũ đong đưa chập chờn.
Nhạc thu trổi nhịp cô đơn Tiếng thu vang mãi cung đờn vọng âm Mùa thu có kẻ âm thầm Nghe trong tiềm thức tháng năm lạc loài. Nguyên Thạch
Nhục!
Tác giả: Nguyên Thạch Quốc thù Quốc thù Thiên thu không nhắm mắt. Hận giặc Hận giặc Tim thắt nặng ngàn cân. Vua Hùng Quốc Tổ hỏi muôn dân Có biết đất nước bị bọn phản quốc đưa dần vào nô lệ? Có thấy chân tướng của lũ tham quan đồ tể? Và có nhận ra các người chỉ là loài giun dế thấp hèn? Cúi đầu! Cúi đầu! Chấp nhận lê kiếp dân đen Úy tử tham sinh dù hèn cũng nhận! Xưa Quang Trung chiến bào xuất trận Nữ anh thư Trưng Triệu rửa hận nước nhà Đất nước này đã trường tồn hơn bốn ngàn năm qua Há chấp nhận sơn hà vào tay giặc? Quên rồi chăng? Một ngàn năm nô Bắc! Sợ rồi sao xích sắt gọng lưỡi bò Thấy nhục không đưới một cơ chế xin cho Tại sao không đốt lên triệu ngọn đuốc thiệng mà cứ lần mò trong tăm tối? Tổ Quốc hôm nay, lẽ nào nên nỗi? Bọn đê hèn quì gối bán núi sông Hỡi muôn dân hôm nay có còn mang chí khí Diên Hồng? Sao mãi chui đầu vào cát mà chỏng mông chịu trận? Quốc thù Quốc thù Mau vùng lên rửa hận Sát Thát Sát Thát "Quốc thù vị báo đầu tiên bạch Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma" (*) Nguyên Thạch (*) Cảm Hoài là bài thơ tự sự của Đặng Dung khi ông đem quân giúp vua Trùng Quang Đế của nhà Hậu Trần, nhưng do lòng người ly tán, quân binh ít ỏi, lương thực thiếu thốn nên cuối cùng đã thất bại. Bài thơ thể hiện ý chí sắt đá của một người anh hùng nhưng không may là không gặp thời thế, công việc chưa xong thì tuổi đã già. * Đầu bạc giang san thù chửa trả, Long tuyền mấy độ bóng trăng soi. Tản Đà
HOA TÍM CHIỀU BUÔNG Nguyên Thạch Ngày ấy quê hương cuộc đổi đời Tháng Tư bão lộng... đất nước ơi! Tang tóc thê lương hằng mất mát Niềm đau buốt nhói những mảnh đời... Góc biển chiều vơi khuất nắng tà Lang thang hoài niệm tháng ngày qua Tôi đi tìm lại hình bóng cũ Em trong vạt trắng áo kiêu sa. Quê tôi nghèo lắm, miền duyên hải Hiu hắt trăng treo trĩu rặng dừa Bỏ lại sau lưng... trời thương nhớ Bỏ lại dáng yêu, mối tình xưa. Ngày ấy tôi thương…nét người thương Gót ngọc bước ra buổi tan trường Vạt nắng tơ vương tà áo trắng Liêu xiêu bóng ngã dán lên đường. Ba năm nghiệt ngã tận rẫy xa Ba năm rừng núi gọi là nhà Theo mẹ về nơi vùng kinh tế Chỉ ba năm thôi, trẻ hóa già! Ngày tiễn tôi đi, có trăng treo Hai mảnh đời đau, cả đều nghèo Nắm tay em hỏi trăng có đẹp? Thuyền đi, nhớ chở ánh trăng theo. Lần tiễn nhau xa…biệt thiên thu Mắt chẳng thấy trăng bởi bị mù Có tiếng nỉ non loài dế dại Cùng điệu thì thầm sóng biển ru... Hơn nửa chừng xuân tôi trở lại Ôm cát thùy dương….uống nước dừa Nước mắt quê hương đầy vị đắng Viếng lại mồ xưa, chỗ tiễn xưa. Xác em về bụi cùng cát trắng Nhặt nhúm trong tay đếm ân tình Bên góc mồ con, Xương Rồng trổ Tím màu loang lỗ…tím chiều buông. Nguyên Thạch r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2021 06:07:43 bởi Ct.Ly >
3tS0po7hg8650u4o73l8rt8237dgfmi ·
MẸ RÁNG CHỜ CHÚNG CON Nguyên Thạch -Tặng Đỗ Nam Hải và những người lính cộng sản Bắc Việt trong bài viết “Phải thay đổi chế độ chính trị ở Việt Nam" Ôi bà mẹ Việt Nam vùng đất Bắc Có những đứa con đi "chống giặc" ngày xưa Mẹ gầy khô, đôi mắt vọng đưa trong ánh ấy... nói sao vừa thống khổ. Ba mươi năm, lần ghé qua góc phố thân mẹ gầy, nạn gỗ lưng cong ba mươi năm nhớ con yêu, nước mắt lưng tròng ngàn u uẩn trước dòng sông định mệnh.
Ba mươi năm đò xưa xa bến nước chưa tan niềm yêu mến hình hài con mẹ hy sinh những tưởng ngày mai cho thế hệ tương lai thôi vướng bận. Người lính trẻ hôm xưa xông chiến trận máu thịt người trộn lẫn đất quê hương ôi những chiến sĩ vô danh, xác gửi chốn sa trường trừng đôi mắt…bụi vương mờ lối mộng. Có lẽ biết trước, anh đã chết cho nhúm người được sống được vinh quang, được kiệu võng về làng họ nào thiết tha cho mẹ anh đầu chít khăn tang miễn chễm chệ trên ngai vàng là thỏa chí. Trong nhung lụa, họ đã quên điều trân quí đã lạnh tâm, âu cũng chỉ bạc tiền đã hóa đời... tất bật đảo điên bán dân tộc mặc mẹ hiền thống khổ. Giã biệt nhé mai đây, con về phố khải hoàn ca rộn rộ cất tiếng vang con sẽ đưa xác mẹ về ngàn hãy cười nụ... mai thênh thang đường thỏa giấc. Chúng con nguyền sẽ diệt tan bầy phản quốc. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2021 14:55:28 bởi Nguyên Thạch >
TỐNG BIỆT KHÚC Tác giả: Nguyên Thạch Nguyệt tơ thiên định duyên sánh đôi Hoàng kỳ dang dở phút giao bôi Chiến bào huyết tử xông chiến lộ Sa trường ngựa hí giục quân hồi Nữ sắc anh hào duyên cầm sắc Mỹ nhân tống biệt chén ly bôi Trăng tàn khuất núi sầu mắt biếc Da ngựa bọc thây chiến sĩ hồi. Nguyên Thạch https://www.facebook.com/..._generic&ref=notif
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2021 03:02:18 bởi Nguyên Thạch >
QUAN HÀ XIN CẠN CHÉN GIAO BÔI Tà dương khuất dạng nẻo trời xa Chinh y còn vướng bụi sơn hà Tuấn mã cung hờn cơn quốc biến Tiếng hí rền vang lúc chiều tà Chiến bào huyết tử xông chiến lộ Đường về thôn cũ dặm ngàn xa Chinh phụ lệ nhòa hoen màu mắt Chinh phu còn vướng nợ quan hà. Nguyên Thạch https://scontent-vie1-1.x...N5XLnQ&oe=61CC5B49
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2021 03:26:32 bởi Nguyên Thạch >
HOÀNG KỲ LÂU Quốc gia thục nữ quân tử cầu Sa trường ngựa hí nhẹ vó câu Nghĩa khí can trường xông chiến địa Vinh quy dâng Tổ chiến công đầu Đông qua Xuân đến mai đào nở Chiến khách tình thơ túi rượu bầu Nam tao nữ tú duyên cầm sắc Trùng phùng tri ngộ Hoàng Kỳ Lâu. Nguyên Thạch https://scontent-vie1-1.x...4j_m9g&oe=61CD41CC
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2021 10:14:55 bởi Nguyên Thạch >
BẮC MỸ ĐÔNG VỀ
https://www.facebook.com/..._generic&ref=notif Đông về tuyết phủ vườn cúc trắng Mênh mông dải trắng, trắng một màu Từ dạo xa người đêm thao thức Giá rét thêm sâu chuỗi ngậm ngùi. Em ở bên kia chiều u uẩn Nên cũng ước mơ chút tình nồng Nắng ở bên nhà màu ảm đạm Vườn mơ trước ngõ úa nụ hồng. Ở đây suốt dải đông dài lắm Dài nỗi ưu tư lặng lẽ buồn Tâm tư buốt lạnh trong băng giá Thèm nghe khúc hát, tiéng chim muôn Hai đầu cách biệt hai hồn nhớ Thầm nguyện thủy chung một chữ chờ Hẹn em mùa đến ngày trăng tỏ Tôi về tặng gánh ánh trăng mơ Nguyên Thạch r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2022 04:17:40 bởi Ct.Ly >
SAY VỚI AI? https://www.facebook.com/photo?fbid=296407329168996&set=pcb.296407479168981
Nguyên Thạch Có những chiều buồn bên suối mơ Nhớ em, ta dệt vội vần thơ Gởi người năm cũ ngàn lưu luyến Thông reo vi vút điệu mong chờ. Thương nhớ dậy lòng...thương nhớ ai Thơ thẫn mình ta suốt canh dài Bóng trăng chênh chếch trên màn lá Con nước trầm buồn, nước nhớ ai? Ta nghe tiếng cuốc lạc mất nhau Ai oán ngân nga giọng thương đau Bao giờ gặp lại người năm cũ Cho thỏa yêu đương trúc quyện đào Đời vắng em rồi say với ai? Còn ai vá lại mảnh đêm dài Còn ai trao ánh tình tha thiết Còn ai chung dệt mộng tương lai? Màn sương giá lạnh buốt vai gầy Em ở phương trời, ta ở đây Vũ trụ mông mênh...đời xa vắng Hình như đâu đó vạc gọi bầy.
Nguyên Thạch r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2022 05:50:11 bởi Ct.Ly >
https://www.facebook.com/thaison.ma.566/ Bao Giờ Xuân Mới Đậm Đà? Tác giả: Nguyên Thạch Tôi thấy nàng xuân bước ngại ngần Vườn xuân cờ đảng chấn ngay sân Hung tàn u uẩn đầy sắc máu Nàng không tống cựu, chẳng nghinh tân.
Hơn tám mươi năm, xuân vắng xa Tám mươi năm đảng ngự quê nhà Đất nước ngập chìm trong hoang phế Tám mươi năm đảng dập đời ta.
Lũ vô liêm sỉ… lũ vô duyên Dối gian trơ trẻn khối muộn phiền Ép dân mỗi Tết câu mừng đảng Không như thuở xưa… xuân bình yên.
Quay gót, nàng xuân nét u sầu Tự do Độc lập, hạnh phúc đâu? Tám mươi năm hóa đời gỗ đá Xuân trong tâm tưởng xám một mầu.
Đất nước bao mùa chẳng thăng hoa Còn bao lâu nữa, xuân chan hòa? Còn bao lâu nữa dân tôi được Êm ấm hương xuân tỏa đậm đà. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2022 14:46:23 bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: