CHUYỆN VUI XÓM TÔI Chuyện thứ sáu
Ông Mấc lại ra Hà Nội, vừa là thăm ông anh, vừa thăm thằng Phán. Chả là thằng con ông vừa thi đậu vào học lớp chuyên tận ngoài đó. Đi dài ngày, không yên tâm lắm nên ông Mấc nhờ bà cụ hàng xóm trông nom vợ hộ. Ông Mấc dặn nếu thấy chuyện gì khác thường thì báo ngay cho ông biết.
Một tuần êm ả trôi qua.
Đầu tuần sau, ông ta nhận được điện thoại của bà cụ hàng xóm báo:
Ông đi vắng, trưởng thôn rất quan tâm đến nhà ông. Ông ấy đều đặn đến thăm vợ ông vào ban đêm, nhưng hôm qua thì không thấy đến...
Buồn bực, ông Mấc rủ con trai ra thăm siêu thị Wincom. Dường như tất cả những gì họ trông thấy đều khiến họ thích thú và ngạc nhiên, đặc biệt là 2 tấm vách bằng sắt sáng lóa có thể tách rời nhau rồi lại khép khít như cũ. Thằng Phán nhìn thấy liền hỏi: - Đây là cái gì hả bố?
- Con trai ơi, bố chưa từng nhìn thấy cái gì như vậy trong đời. Bố cũng không biết nó là cái gì cả con ạ.
Đúng lúc đó một bà lão già chống gậy, bước chầm chậm tới chỗ 2 tấm vách chuyển động và ấn vào một cái nút. Hai tấm vách mở ra. Bà lão đi qua cánh cửa, bước vào căn phòng nhỏ, hai tấm vách từ từ khép lại. Ông Mấc và Phán dán mắt nhìn vào tường, bên cạnh vách ngăn. Con số ở đó cứ tăng dần lên theo chiều mũi tên chỉ lên phía trên, đến số 12 thì dừng lại. Sau đó mũi tên lại quay xuống và các con số lại nhỏ dần đi từ 12 về 1. Hai tấm vách lại mở và một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra...
Ông Mấc nghĩ bụng, nếu nhờ cái máy này mà bà Mấc được cải lão hoàn đồng, trẻ đẹp lại dường kia thì thằng trưởng thôn quê mùa chỉ đứng đằng xa nhìn cũng đang còn ngượng, chứ nói gì đến chuyện dám mon men đến nhà mà toòng teng với vợ mình. Ông nói với thằng Phán:
- Ôi, cái máy này thật là tuyệt vời. Phải mau về quê mang mẹ mày ra đây, con ạ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 09:20:52 bởi HBĐ >
ĐÁNH…QUẢ Vào vụ, hàng lấy chiều hôm qua thì hôm sau đã bán hết vèo.Dũng đang “vào cầu”. Chắc chắn tháng này dư giả vài ba nghìn đô. Chẳng bù cho mấy năm vừa rồi, mất lên mất xuống liên tục. Có lúc hắn chẳng còn xu dính túi. Năm năm tha hương, một lần về quê thăm vợ con hai tháng. Thời gian còn lại Dũng chỉ lo tích cóp làm ăn. Cũng muốn đưa vợ sang, nhưng ngặt nỗi còn hai con nhỏ, gửi cậy nhờ ông bà ngoại đã già yếu trông coi cũng không tiện. Vả lại tiền không phải lúc nào cũng sẵn. Đơn côi mãi cũng buồn, Dũng toan tính cặp bồ đã lâu nhưng không có cơ hội. Các cô gái từ Việt nam sang phần lớn khi sang đã có địa chỉ nơi đến, số ít còn tự do thì hắn không qua mặt nổi các “đại gia” (là so với hắn). Lần này phát đạt, Dũng quyết định đầu tư. Hắn đặt cọc nửa số tiền cho dân “đánh” người sang Nga và hồi hộp chờ đợi. Nàng còn trẻ hay đã già, béo hay gầy, cao hay thấp?…Ôi, quả là ẩn số lớn!. Rồi nỗi sốt ruột chờ đợi cũng qua đi. Buổi sáng ở chợ, Dũng nhận được điện báo chiều đến “ốp” Sokol nhận “hàng”. Hắn về sớm hơn mọi ngày. Sau khi dọn dẹp lại căn phòng bộn bề và tắm giặt thay quần áo, hắn vội vàng bắt tắc xi đến điểm hẹn. Đi như chạy lên tầng 5, hắn bấm chuông cửa. Cửa mở, người ta dẫn hắn vào phòng ngoài, trong phòng chỉ có ba tay đàn ông, nhưng phòng bên cạnh lao xao tiếng con gái. Sau khi nhận đủ một nửa số tiền còn lại từ tay hắn, họ dẫn cô gái vào bàn giao. Dũng há hốc mồm khi cô gái bước vào… Đó là Hương - vợ hắn.
CHỖ GIẤU LÍ TƯỞNG
Đầu những năm 90 của thế kỷ trước, Liên xô – “thành trì vững chắc của chủ nghĩa xã hội” sụp đổ. NgườI Việt ở Nga khi đó có khá nhiều. Số ít là sinh viên, nghiên cứu sinh, phần đông là số công nhân lao động xuất khẩu không chịu về nước. Nhân cơ hội này hầu như tất cả đều bung ra buôn bán làm ăn. Thu nhập không cao, nhưng cũng khá ổn so với ở Việt Nam hồi đó. Người nào lưng vốn cũng ngót nghét vài chục ngàn đô la Mỹ. Tuy nhiên việc chuyển tiền về nước rất khó khăn vì không có dịch vụ chuyển tiền. Chỉ có cách tự mang về, nhưng khi quá cảnh hải quan Nga lại chỉ cho phép mang không quá năm trăm đô la và kiểm soát rất gắt gao. Dân Việt cộng nhà mình có sáng kiến cuộn tròn lại trong bao OK (thường thì mỗi thỏi là một ngàn đô) rồi cho vào đường hậu môn; quá cảnh xong lên máy bay chui ngay vào buồng vệ sinh lấy ra là ổn. Tuy nhiên sáng kiến đó cũng chỉ đem lại con số kỉ lục là ba ngàn đô, cho người dám làm liền ba thỏi vào ruột.
Cái Lan về phép. Nó xin bố cho mẹ sang thăm Lan cho biết nước Nga rồi cùng về luôn với nó. Nhưng bố của Lan đã không đồng ý. Lý do là vì Lan đã hứa sẽ đưa tiền để giúp bố sửa sang lại cái nhà; ông nghĩ cho vợ đi du lịch như vậy thì xa hoa quá. Nếu vợ ông sang chí ít cái Lan cũng phải chi mất hơn một ngàn đô la, thôi thì để dành tiền đó cho việc xây nhà. Phen này phải mở mày mở mặt với thiên hạ một chút bởi mang tiếng có con gái đi Tây, dù là chỉ là ở Nga đi chăng nữa. Biết con gái có nhiều tiền nhưng ông cũng chỉ hi vọng là sẽ nhận được từ con gái không quá ba ngàn đô la; bởi ông biết rất rõ các thông tin về việc chuyển tiền. Thế nhưng khi nhận từ tay cô con gái rượu năm ngàn đô thì ông vừa mừng vừa ngạc nhiên:
- Ôi! Con gái của bố giỏi quá! Con giấu ở đâu mà tài thế?
Lan đỏ mặt, ấp úng trả lời:
- Con giấu ở chỗ... Mà thôi không nói với bố được đâu!
Ông bố chợt hiểu ra, liền đét vào mông tiếc rẻ:
- Phải chi mà có mẹ con sang rồi cùng về thì số tiền con mang về được phải đến dăm chục ngàn đô!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2008 23:53:47 bởi HBĐ >
ĐỀN BÙ TUỔI XUÂN Mátxcơva. Chiều hè.
Nam ngồi lặng lẽ ở góc phòng. Con gái chạy lại trò chuyện với hắn dăm ba câu, xong lại chạy về ôm lấy Hoa - mẹ nó. Dẫu có con bé chạy qua chạy lại, nhưng không khí trong phòng vẫn căng thẳng, ngột ngạt.
Reng, reng, reng…
Chuông cửa. Nam chẳng buồn ra mở.
Re..e..ng, re..e..ng, re..e..ng…
Tiếng chuông tiếp tục kéo dài và gay gắt hơn. Ngọc, con gái hắn ra mở cửa.
- Bố ơi, bố ra đi. Người yêu của bố muốn gặp bố đấy!
Nam mệt mỏi bước ra hành lang.
- Anh lấy hộ em cái quần lót và cái áo con. Em vừa nấu ăn xong, nóng quá. Em tắm một tí. Lát nữa anh sang ăn cơm với em nhé.
Nam chẳng nói gì, lặng lẽ vào lấy quần áo đưa cho Ngân.
Thật là khó xử. Trưa nay Nam đang ở nhà máy thì Ngân gọi điện vào báo là vợ và con của anh từ Việt Nam sang, đã tìm đến được phòng của Nam ở ký túc xá. Khi đó chỉ mình Ngân, bồ của Nam ở nhà. Đã bốn năm nay sang Nga làm đội trưởng của một đội lao động xuất khẩu toàn nữ, Nam chưa có dịp về thăm nhà. Khi hắn đi, Ngọc – con gái hắn vừa tròn tám tuổi. Còn Ngân, cô gái xinh và trẻ nhất đội đã “vinh dự” được hắn chọn cặp kè ngay từ những ngày đầu mới sang. Ngân kém hắn mười tám tuổi, học xong phổ thông là sang Nga xuất khẩu lao động ngay, nhờ thế có ông bác làm ở Bộ Lao động.
Nam quay lại ngồi vào chỗ cũ, cuối góc phòng. Không khí trong phòng càng trở nên nặng nề khi con gái cũng im tiếng nốt. Tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường dường như kêu to hơn.
Reng, reng, reng…
Thật là quá khó xử. Trưa nay sau khi Nam từ nhà máy về, Ngân “ý tứ” rút lui sang phòng bên cạnh, nhường chỗ cho vợ chồng hắn. Nhưng nàng chẳng mang gì theo người. Từ trưa đến nay Ngân đã gọi chuông để vào phòng không ít hơn năm lần: khi thì lấy thỏi son, khi thì lấy cái áo mặc ngoài, khi thì lấy đôi guốc v.v. Vừa rồi là quần áo lót, còn bây giờ là gì đây?
Re..e..ng, re..e..ng, re..e..ng…
Hoa vùng dậy đi ra ngoài.
- Cô thật là quá đáng! Chẳng để cho tôi yên thân lấy một phút để tôi nói chuyện với chồng tôi…
- Chị nói gì? Ai quá đáng? – Ngân to tiếng - Tôi nói cho nhà chị biết, tôi là tôi nể chị mới từ Việt nam sang, chứ không thì …. Mà chị nên nhớ rằng ở Việt Nam anh ấy là chồng của chị, chứ ở đây anh ấy là chồng tôi!
Hoa quay ngoắt vào phòng, rút tờ đơn li hôn đã kí sẵn đưa cho Nam. Chẳng đợi phản ứng của Nam thế nào, cô cầm lấy túi du lịch và kéo con đi ngay ra khỏi phòng. Mặc dù chị em trong đội của Nam cố sức can ngăn, nhưng Hoa một mực kiên quyết đi ra sân bay. Hoa bảo cô sang đây xem thực hư những tin đồn nghe ở Việt Nam về chồng mình, và để phòng xa cô đã mua vé trước chuyến bay khứ hồi trong ngày.
Ba tháng sau Nam nhận được quyết định của tòa án xử li hôn dù vắng mặt chồng, theo đề nghị đơn phương của Hoa.
----
Việt Nam, ba năm sau.
Chờ mãi mà không thấy Ngân gọi điện để lấy hàng, trong khi anh cũng chẳng thể nào liên lạc được với Ngân, Nam đành đánh đường từ Vinh ra Nam Định đến nhà Ngân vừa để thăm nàng và vừa để biết tình hình hàng hóa. Về nước đã hơn ba tháng, Nam đang ở nhờ nhà ông anh ruột. Số tiền ít ỏi mang theo người đã tiêu gần hết trong khi lại chưa kiếm được việc làm, Nam đã gần như rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nay chỉ trông chờ vào bốn thùng hàng đóng chung cùng với Ngân gửi theo đường biển mấy tháng trước khi về nước. Số tiền buôn bán và ki cóp suốt mấy năm ở Nga , Nam đã dồn vào đấy cùng với dự định sẽ tiếp tục sống hết quãng đời còn lại bên cạnh Ngân.
Ngân đón Nam không vồn vã. Tiếp chuyện xã giao mấy phút, Ngân bảo Nam cứ vào nhà, cô phải đi có chút việc. Có thời gian, Nam đi dạo vòng quanh và thấy gỗ đóng thùng hàng xếp ở góc vườn. Vậy là Ngân đã nhận hàng. Chẳng lẽ…Nam mơ hồ lo lắng.
Mãi trưa Ngân mới về. Sau bữa cơm đạm bạc, chẳng thấy Ngân nói gì, Nam mới lên tiếng:
- Em nhận hàng rồi phải không?
- Em đã nhận và bán hết cách đây một tháng.
- Sao em không báo gì cho anh biết?
- Phải báo cho anh?
- Anh chờ đợi đã lâu. Thế em bán được bao nhiêu?
- Anh hỏi tiền hàng?
- Anh đã sắp hết tiền tiêu rồi?
- Anh còn dám hỏi tiền hàng? Thế còn tuổi xuân của em? Em nghĩ rằng số hàng đó cũng chẳng đủ để đền bù đâu!
Rời nhà Ngân, Nam bước loạng choạng. Từ phía bắc, mây kéo đến mù mịt báo hiệu cơn giông lớn. Gió. Cát bụi quất vào mặt Nam. Mặc! Nam bước đi mà chẳng định hình sẽ đi về đâu. Bên tai hắn văng vẳng tiếng nói của con gái năm nào:
- Bố ơi, bố ra đi. Người yêu của bố muốn gặp bố đấy!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2008 23:47:05 bởi HBĐ >
VUI CUỐI TUẦN - THẤT KINH
Giờ học Tiếng Việt.
Cô giáo (độc thân) “Mắt biếc chân dài” ra đầu đề: “Hãy phân tích từ “thất kinh” trong hai câu thơ: Con rận bằng con ba ba Đêm nằm nó gáy cả nhà thất kinh”. Bài của Nam: “Năm năm trước, cứ tối tối, khi bố em lên giường cùng mẹ, mẹ lại đố em: Con gì được gọi bằng ba Đêm nằm nó ngáy cả nhà thất kinh? Nay thì chẳng cần quan tâm đến việc mẹ “thất kinh” hay không “thất kinh” nữa. Con ba ba đã bị đuổi đi ngủ riêng ở phòng khác. Mẹ bảo con ba ba đó vô dụng rồi, ngáy thì to hơn mà gáy thì không được!” Bài của Bắc: Trên trang giấy trắng chỉ có ba dấu chấm đỏ, ba dấu chấm đỏ, ba dấu chấm đỏ, dấu ba chấm, dấu chấm đỏ. Cô giáo: Tại sao em lại vẽ được những hình này? Bắc: Em thấy mấy hình này hàng tháng trên tờ lịch nhà cô khi em đến nhà cô học thêm. Cô giáo: Thì sao? Bắc: Thấy cô giáo “thất kinh”, bố em cũng ‘thất kinh” !!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2009 09:12:03 bởi HBĐ >
SỐC!
Hội lớp phổ thông sau 30 năm kể từ ngày ra trường. Lớp chuyên thời đó chỉ có gần hai chục học sinh, nay thảy đều sinh sống và làm việc tại Hà Nội, chỉ mỗi mình Hùng công tác trong thành phố Hồ Chí Minh. Là trưởng khoa chuyên ngành của trường Đại học, dịp cuối năm bộn bề công việc: nào thi hết năm học, nào thi tuyển sinh, nào tổng kết năm học, v.v. Hùng đang phân vân giữa đi hay ở, bởi hội lớp tận Cửa Lò, dù có vội vàng về ngay cũng phải mất gần tuần lễ. Hùng như trút được gánh nặng khi nghe Trung nói: - Anh cứ yên tâm mà đi đi. Ở nhà mọi việc em sẽ đảm nhiệm được hết anh ạ. Trung là phó của Hùng, do Hùng cất nhắc lên. Trung còn trẻ, mới gần ba mươi tuổi, quê Đà Lạt. - Nhưng theo kế hoạch cũ thì hè này cậu ra Bắc trình diện nhà người yêu cơ mà? - Hùng hỏi. - Thay đổi rồi anh ạ. Hồng bảo năm nay Hồng cứ về một mình đã vì biết anh bận phải đi hội lớp. Nếu em cùng đi với Hồng rồi bỏ mặc anh với công việc thì không đành. Cô ấy lên nhà em mấy lần rồi, hè sang năm nàng thi tốt nghiệp xong, em ra trình diện rồi xin cưới luôn thể anh ạ. - Thế cô ấy đã về bắc chưa? - Hồng đã về được hơn chục ngày rồi anh ạ. Lẽ ra cô ấy phải đến chào anh trước khi về, nhưng thấy anh bận quá nên lại thôi. Hồng có nói để em chuyển lời chào đến anh đấy anh Hùng ạ. Hồng quê tận Điện Biên, năm học mới sắp đến sẽ là năm học cuối khoá học Đại học của nàng. Ở xa nhà, lại yêu Trung nên cô có quan hệ thân thiết không chỉ với Hùng mà cả với hầu hết cán bộ giáo viên trong toàn khoa. Ai cũng xem như Hồng đã là cô con dâu của khoa. Hùng cũng đã nhiều lần được Trung mời về nhà ăn cơm, những bữa ăn do chính Hồng đạo diễn. Hồng tuy không đẹp rực rỡ, nhưng xinh xắn. Ngoài một thân hình đẹp nàng còn có sức thu hút khác bởi vẻ ngoài hiền lành, nhỏ nhẹ, thuỳ mị. Ai cũng khen Hùng khéo chọn người yêu. Quả là trai tài gái sắc. Thế là Hùng đi dự hội lớp được theo kế hoạch. Ba ngày ở Cửa Lò, hàn huyên chuyện trò, bia rượu đủ loại. Tất cả đều mệt nhoài. Một người lên tiếng đề nghị đi “đổi gió” ở bãi biển Xuân Thành (cách cửa lò 30 km). Cả hội hưởng ứng ngay tắp lự. Bãi biển Xuân Thành. Lại tắm, lại bia, lại rượu, lại tôm cua, mực ghẹ… Mệt nhoài. Thêm ý kiến: - Nào ta đi mát xa thư giãn! Quả là ý kiến hay. Hùng theo một nhóm vào một “căn cứ” khuất dưới đám phi lao sâu hơn về phía đất liền. Sau khi được một nam nhân viên dẫn vào tắm hơi, theo chỉ dẫn của anh ta, Hùng lên gường nằm hồi hộp đợi nhân viên nữ tới. Đang lim dim tận hưởng cảm giác mát lạnh toả ra từ cái điều hoà treo ngay trước mặt, thì cửa mở. Một cô gái váy ngắn, áo “tiết kiệm vải”, vải mỏng tang bước vào.
Hùng há hốc mồm: đứng trước mặt Hùng là Hồng, người yêu của Trung…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 07:07:43 bởi HBĐ >
NẰM THẾ NÀY CŨNG XEM RÕ MÀ!
Một tuần đi công tác ở Tây Bắc. Không văn thơ, không internet, không cò không vạc…. Về đến nhà hắn vội lên vnthuquan xem. Chỉ một tuần mà bao sự kiện… Chuyện nào cũng hay, chuyện nào cũng hấp dẫn; chẳng muốn dứt ra. Khổ nỗi hai thằng nhóc nhà hắn (một thằng lên tám, một thằng lên năm) khoái chí vì bố về nên mặc dù đã hơn chín giờ đêm mà chẳng chịu đi ngủ. Sư tử nhà hắn sốt ruột quá, bảo:
- Anh tắt ngay cái máy tính cho con nó ngủ. Em đã tắt đèn rồi, nhưng anh còn chưa ngủ thì chúng cũng chẳng chịu ngủ đâu.
Hắn nghĩ bụng: Gớm, ai mà chả biết bà sốt ruột đòi nộp thuế; bà cứ làm như tôi đi cả năm bây giờ mới về không bằng. Ngày thường lũ chúng nó phải gần mười một giờ đêm mới ngủ. Tôi đố bà làm cho chúng ngủ đấy!
Nghĩ vậy nhưng hắn cũng tắt đèn và nằm im, vì biết phận mình. Cũng là thân nam nhi mà người ta thì nhà lầu xe hơi; còn hắn thì ẫm ương, cứ văn văn thơ thơ, thu nhập ba cọc ba đồng nhờ đồng lương chết đói. Bởi vậy vợ con hắn mới phải cùng chui trong một căn phòng hơn hai chục mét vuông này; chứ nếu nhà cao cửa rộng thì đã tống cổ lũ trẻ con sang phòng riêng, khi ấy muốn nạp tô nạp thuế lúc nào mà chả được…
Hai mươi phút trôi qua. Hai cu cậu nằm yên thở đều, có vẻ đã ngủ. Thế là kì nạp tô thu thuế bắt đầu.
Hết khúc dạo đầu, khi hắn bắt đầu đẩy xe thóc, chuyển sang việc đóng thuế thực sự thì thằng nhóc em lồm cồm bò dậy. Thằng lớn liền nắm lấy tóc nó kéo giật xuống giường:
- Việc gì mày phải ngồi dậy. Tao nằm thế này xem cũng rõ mà!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2009 09:08:36 bởi HBĐ >
Các bà chọn chồng; chồng xấu zai hay đẹp trai, hơn thiệt khó mà cân đong đo đếm. Một chàng nọ thông minh, giàu có,đẹp trai và công việc lại rất ổn. Tuy nhiên cơ quan không gần nhà lắm, hàng tuần thường chỉ về nhà vào thứ bảy hoặc chủ nhật. Thế nhưng mỗi lần về gần đến nhà, chàng lại phải dừng xe xoa dầu gió đầy người, vờ ốm. Vợ chàng phải kêu trời!
Xem ra có khi xấu trai nhưng mà lại ổn.
Vậy có thơ rằng
Xấu Zai
Xấu zai – bù lại xấu mà dai
Giàu có thông minh phải chạy dài
Khoái trá, vợ khoe mình chọn đúng
Trai!
Đẹp trai
Trí tuệ, cao to lại điển trai
Nhưng mà của quý giống như khoai
Kén chồng: ân hận nàng than thở
Sai!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2009 09:10:20 bởi HBĐ >