Một người đàn bà một con chim Con chim to tướng bay trên cánh đồng
giữ cùng nhịp với thung lũng và núi đồi,
chúng ta nhìn thấy chim bay rất lâu
trên bầu trời vô tận
trời không phải ngày cũng chẳng phải đêm.
Một con cò? Một con đại bàng? Đồng loạt
đường bay im lặng của cú nâu
và cánh bay sải huy hoàng
của vị thần đã biến thành chim...
Đôi mắt ta ngoảnh đi một lúc
bỗng thấy điều huyền diệu đáp xuống:
đấy là con gái của bình minh và của đam mê
thiên thần sa xuống cánh đồng chúng ta với một thân hình
phụ nữ hơn chính tình yêu và dài tha thướt đôi chân chạm mặt đất bởi
gió trong cánh bay
còn giữ nàng lơ lửng. Rốt cuộc bộ lông vũ trắng mượt mà khép lại trên
người đàn bà pha lê. Nàng như không trông thấy chúng ta
cũng chẳng thấy lạ khi mặt hồ
trước bước chân mình đã trải... dài
nàng nhào xuống miệng mỉm cười với chính mình
sung sướng được nhớ lại
những ngày trước
và thời khắc bấy giờ không giới hạn... Trong mặt nước thủy tinh nàng
đan dệt
những dấu hiệu của một ngôn ngữ lạ lùng
rồi đôi cánh vung vẩy, những hạt trai viền quanh,
sáng ngời trở lại và lạnh băng,
đôi chân nàng nện lên đất... Như ta vẫn còn nhìn thấy nàng đây
đầu hơi nghiêng về phía trước
và toàn thân gần như đã tách rời,
đúng như chúng ta đã nhìn thấy nàng bay lên và biến mất trên nền trời
xanh.
Chính từ lúc ấy ta biết được
bằng ý nguyện tinh tế nào và những động tác bí ẩn nào
chúng ta có thể bay khi chung quanh đều yên ngủ.
(Trong Histoires obscures)