Nắng Sài Gòn Nắng Sài Gòn năm nào ta vẫn nhớ
Ở đây giờ có nắng hạ Cali
Tuy nắng ấm nhưng lòng ta vẫn khổ
Khổ trọn đời vì hận chuyến ra đi
Lìa Sài Gòn đã bao năm xa vắng
Nhớ nắng Saì Gòn, nắng ấm ngày xưa
Ta lớn khôn nhờ những ngày đẹp nắng
Nên tiếc thương nắng ấy đến bây giờ
Ta còn nhớ nắng Sài Gòn đẹp nhất
Kỷ niệm đầu đời rất đỗi thân thương
Những nẻo đường nắng lên ngày chủ nhật
Tràn ngập yêu thương rạng rỡ phố phường
Xa cách Sài Gòn lòng ta tưởng nhớ
Nhớ nắng ngày nào sưởi ấm thịt da
Ôi Sài Gòn! Qua những ngày đói khổ
Nỗi đau này còn mãi ở tim ta
Kể từ lúc nắng Sài Gòn chợt tắt
Lúc Sài Gòn bị bắt đổi thay tên
Ôi đau xót khiến lòng ta quặn thắt
Sống cảnh đọa đày trôi dạt lênh đênh
Chợ Lớn Sài Gòn ngày xưa ngập nắng
Phải chịu những ngày cay đắng thê lương,
Lăng Ông Bà Chiểu buồn-du khách vắng,
Gia Định chiều nhạt nắng cũng đau buồn
Ai có về qua Thị Nghè, Tân Định
Nắng đẹp ngày xưa đã mất đâu rồi
Sông nước Nhà Bè chảy về đôi ngả
Đò Thủ Thiêm buồn bã lạnh lùng xuôi
Nhà thờ Đức Bà vẫn cao sừng sững
Đức Mẹ nhân từ đứng giữa trời cao
Xin Mẹ ban trao lòng con bền vững
Cứu độ quê nghèo hết cảnh khổ đau
Quê Mẹ bây giờ cũng cần gọi nắng
Sưởi ấm lòng người lạnh vắng đau thương
Mẹ vẫn mỏi mòn mong ngày đẹp nắng
Nắng đẹp Sài Gòn sưởi ấm quê hương
Nắng Sài Gòn nắng vàng không thể tắt,
Tên Sài Gòn còn nhắc mãi không thôi,
Nắng Sài Gòn đời đời không thể mất
Hai chữ Sài Gòn ghi khắc lòng tôi.
Phạm Thành Tính Muà hè 2005