Có những lúc như bây giờ thèm bỏ lửng tất cả, kệ...mặc tất cả á...! Nhưng rồi lại không làm được....
Con người khi sinh ra, có phải cần trải qua cay đắng cuộc đời để rèn luyện tâm tính mình không?...
Em là em út, nên..suy nghĩ của em thường không hướng về ai ngoài bản thân...Em vung bón chi cho mảnh vườn tương lai mà chính bản thân em chẳng biết chuyện gì rồi sẽ xảy ra... 1 cơn bão lớn, một lận lụt kinh khủng...tất cả có thể cuốn trôi đi mảnh vườn tương lai đó của em....Nhưng em không nhận ra được , em chỉ biết vun bón, chỉ biết chăm nom nó mà mặc cho cảm giác và khó khăn của người xung quanh hiện tại bên em...!
Ta nghe chuyện về em...ta buồn cho em....! Buồn cho tuổi đời non nớt, buồn cho ý nghĩ chỉ hướng về mình của em...!
Liệu cuộc đời em sẽ vui lắm không?
Từ nhỏ, bản thân ta thèm được một ngày sống cho riêng mình.. ..Ta nghĩ ...cứ cố gắng đợi cái ngày các em lớn ... Nhưng rồi hình như các em chẳng lớn lên tí nào ...Các em vẫn không biết tự lo ..... Và e m vẫn không biết cám ơn về những cái mà những người chị trước kia của em cho em...Mà hình như em đòi hơn nửa thì phải...!
Mà lỗi do ai đây ? Do mẹ quá cưng em ..? Do bọn chị quá ..lo cho em ..??? Để em quen sống trong cảnh đầy đủ nên ..không hiểu cảm giác của những người thiếu thốn ?
Càng nghĩ ta càng không biết lỗi là do từ đâu á ...!
Mà sao suy nghĩ của em lại khác với các chị quá ...? Sao em không biết thế nào là thương yêu và hỗ trở lẫn nhau trong những hoàn cảnh hở em ? Sao em thích làm chi cái cuộc sống tự do bên ngoài ? Em có biết khi sống bên ngoài cần ở bản thân có một sự tự lập, tự lo và tự chịu khổ không em ...
Ừ có lẽ ...trong ta em lúc nào cũng là cậu bé 9-10 tuổi ..Nhưng ta quên ..em đã lớn ...!
Thế thì ...em muốn tự do, muốn lo cho bản thân cũng đâu có gì sai ...! Khi em còn bé, bổn phận của ta là phải lo cho em mà ...Đúng không ? Vậy thì lỗi ai ..? Lỗi do ba ..do mẹ à ?
Đáng lẽ khi còn bé ...ba mẹ phải lo cho chúng mình chứ ....? Phải không ? Thế mà ba thì dửng dưng ...Mẹ thì ..chỉ biết khổ ....!
Nhưng ...nếu thông cảm cho em .., ai lại không cảm cho đứa em khác của chị đây ? ...Trời ạ ..! Tại sao các em lại cứ như thế ....? Ta vẫn không hiểu nỗi ...Các em đã lớn, sao hình như các em vẫn không biết tự lo hở ...?
Ta chợt nghe buồn quá ...! Mà ta có thể giúp được gì đây ? Ta thèm buông xuôi tất cả ..Kệ ..mặc á ...!
Đúng rồi, ..các em đã lớn, các em cần phải biết tự lo ...Cần phải niếm một chút đau thương của đời để mà hiểu đời hơn ..Phải không ..?
Ta thật sự mệt mỏi quá ..! Ước gì ..., ước gì ta đừng bao giờ lớn ..Ước gì .chị em mình cứ còn mãi cái tuổi 9 - 10 ...Thời ấy ...mỗi ngày ta kể chuyện vui cho các em nghe ...Mỗi ngày chúng mình ngồi quanh bàn ăn mà nói chuyện trên trời dưới đất ..Đến nổi mẹ phải nhức đầu vì tiếng cuời quá lớn của bọn mình ..! Bây giờ, chắc mẹ thèm lắm những giọng cười đó ..Nhưng ngày ấy mẹ đâu hay ...sẽ có ngày mẹ không bao giờ nghe lại được giọng cười thơ ngây kia ...Phải không mẹ ...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2006 01:57:24 bởi diên vỹ >