những điều khó nghĩ.....!
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 22 bài trong đề mục
diên vỹ 13.09.2006 23:52:22 (permalink)
Những tưởng càng sống thì kinh nghiệm càng nhiều..., những tưởng có va chạm đời thì sẽ thấu đời đen...trắng....!

Rốt cuộc....ta vẫn như đứa trẻ, ngơ ngẩn giữa cuộc đời...! Hình như càng sống, càng chạm đời bấy nhiêu thì càng ngao ngán và thèm được một bước lùi....lùi đến tận cái ngày mà ta...đừng có thể sinh ra....đừng có thể sống....!

Lòai người cứ thao thao bất tuyệt và đeo đuổi không dừng những lý tưởng, những mục đích....để rồi cuộc đời đầy vẫy những cảnh bi ai....và cuối cùng...kể cả ở một thế giới ảo này...tưởng sẽ có thể bình yên, ít nhất là trong tâm tưởng......nhưng ngờ đâu nó càng sóng gió hơn cả đời thực tế....vì trong thế giới ảo..người ta có đến muôn hình vạn trạng biến hóa...., thật - giả khó phân, bạn - thù khó biết....

Và câu hỏi...con người sống......để làm gì?????

- Để cho đời đảo điên???

Phải không????

#1
    diên vỹ 14.09.2006 00:03:22 (permalink)
    Những năm về trước, cái ngày ta còn là một con bé..., thường hay thắc mắc chuyện đời, chuyện người...Cách đây không lâu, ta chợt không còn thắc mắc nữa...mọi việc xảy ra, mọi sự đi - đến ta đều ngầm hiểu một nguyên nhân...."vì đó là đời "....

    Vâng, vì đó là đời nên có lắm điều đến đi không như ý...

    Vì đó là đời...nên....lắm chuyện trái ngược với ước mơ của mình....!

    Nhận ra được điều ấy...Nên ta im lặng, ta mặc chuyện đời đưa đẩy....Cái mong mỏi duy nhất của ta là....làm sao một ngày đi qua trong đời của bản thân mình luôn có cái gì đó dễ thương...để nhớ....! Nên ta tập tành ghi lại chuyện đời..chuyện mình...Ta lượt bỏ tất cả những điều đáng ghét, chọn những điểm dễ thương để viết....

    Để ruốt cuộc đến ngày hôm nay....ta không biết đời còn có dễ thương nữa không????

    Ta định viết về đời, nhưng không thấy cái gì cả ngòai những thắc mắc trẻ con của mình......

    Ta không hiểu cuộc sống bình lặng hình như là một cái chán ngán nhất của một kiếp con người hay sao á , nên....thiên hạ...không thích bình lặng....!

    Ta càng không hiểu...., tại sao phải tranh hơn thua với người???? Để làm gì hở???

    Và tại sao phải......mong người hiểu mình, theo mình, và làm sống y như mình sống, hiểu y như mình hiểu.....tư tưởng y như mình tư tưởng...???

    Hàng lọat những câu hỏi mà....ta chẳng thấy được câu trả lời.....!

    Và chính bản thân ta cũng vậy , ngay trong đời thường...., ta cũng mong anh....có ý tưởng và phản ứng với mọi việc như ta đã và đang nghĩ....Rồi bất chợt gặp một bất đồng nào đó....ta thở dài , nhăn nhó.....!

    Xấu quá phải không?

    Chợt ta tự ghét mình....! Ghét quá...!


    #2
      hiepelina 14.09.2006 00:11:39 (permalink)
      C'est la vie !!


      Muội thấy huynh tô chữ này màu hồng phải không ! ui ! kệ đi muội... như huynh cho thỏai mái,cùng lắm Muội bắt chước huynh làm ni cô. nghĩ rùi cho huynh hay nha
      mến muội

      Xì dầu Walker


      #3
        diên vỹ 14.09.2006 00:29:05 (permalink)
        Có một lần trong lúc trò chuyện, chị nói về con người và cuộc đời...., ta thì bảo:

        - Em đơn giản lắm chị, em chỉ mong sống làm sao cho xứng đáng với đời thôi...!

        Chị hỏi ngược lại....:

        - Như thế nào mới gọi là xứng đáng hở em???

        Câu hỏi của chị khiến ta suy nghĩ thật lâu....Nhưng rồi vẫn không tìm ra được câu trả lời thích đáng....!

        Sống làm sao cho xứng đáng đây?

        - Yêu người, yêu đời...! Có xứng đáng không?

        - Đối xử tốt với xung quanh, với xã hội, với cả thế giới....! Như thế có xứng đáng không?

        - Hy sinh tất cả điều mình có cho người, cho đời....! Có xứng đáng không?

        Yêu người yêu đời...: - Yêu làm sao đây?...Yêu cả người đáng ghét à??? Yêu cả cuộc đời đen trắng đảo điên sao?

        Đối xử tốt với xung quanh, với xã hội, với cả thế giới.... : - Nếu như bị ngược đãi, bị bỏ rơi và khinh ghét...mình có còn là người tốt, với người với đời nữa không ???

        Hy sinh tất cả điều mình có cho người, cho đời....! - Hy sinh.....hy sinh làm sao đây?

        Rốt cuộc...ta vẫn không hiểu được thế nào là sống xứng đáng, mặc dù ta đang mong mình xứng đáng....!

        Đến đây, ta không biết mình mong mỏi điều gì nữa.....Ngày xưa, ta mơ khi lớn lên sẽ có một gia đình êm ấm, sẽ có một tình yêu lý tưởng....

        Nhưng rồi, ngày tháng cho ta biết,....cái mái ấm gia đình kia không phải chỉ mơ thôi là sẽ được, không phải mình khao khát là sẽ có.....Vì tình yêu lý tưởng kia như lớp sương mù, như bọt nước ngòai khơi....và hình như nếu mình không có khả năng tạo ra được thì..không một ai trên đời này có thể mang đến cho mình...Ngay cả khi mình đã có khả năng tạo nó ra đi nữa, thì nó cũng không là những cái vĩnh hằng vĩnh cửu...mà nó có thể sẽ bất chợt tan như bọt nước ngòai khơi.......thế nên ta đã thôi khao khát, không mong mỏi ở hai cái hư ảo kia nữa...đời cho gì, ta nhận với khả năng của mình...........Để rồi ta chỉ mong là mình có thể xứng đáng một xíu...với kiếp người.......nhưng bây giờ....chính hai chữ "xứng đáng " này lại cho ta quá nhiều thắc mắc...., và hình như nó cũng sắp sửa thành hư ảo như những điều ta mong mỏi ngày còn thơ bé....!

        Sống ở đời, không biết có nên làm gỗ, đá...để khỏi phiền không?

        Có nên có một bộ óc trống rỗng hoặc chứa toàn những công thức, những chương trình sắp sẳn như con robot hoặc máy computer không????

        Ừ, phải chi vô tri, vô giác....để được đạt đến cảnh giới vô ưu hở...?????






        #4
          diên vỹ 14.09.2006 00:44:39 (permalink)
          Đại Ca ạ...!

          Những người bình thường như em thì làm sao tu đây???? Vì ngộ tính không cao á anh....!

          Nhìn quanh cuộc đời, em chợt thấy ngao ngán....và trong cái ngao ngán đó, có chút đau lòng anh ạ...!
          #5
            diên vỹ 16.09.2006 00:40:01 (permalink)
            phiền quá !

            có những cái phiền không thể viết ra được bằng lời....!

            sáng nay chảy tóc...chợt nhận ra phía trái có quá nhiều sợi tóc bạc...., lòng ta chợt chùng lại....!

            đời người là thế sao???? Tuổi ta đã đến gần khoảng nào của kiếp người mà tóc hóa bạc thế kia????

            và thanh xuân sẽ không còn nữa..., cuộc đời sẽ bước qua một bước ngoặc mới....! Vậy mà...ta vẫn còn quá khờ...quá dại...!

            mang cập sách đến trường mà sao tâm trạng của ta rối bời...!

            gía như biết được nguyên do gây cho mình phiền thì hay biết mấy...! Đàng này, ta không biết mình phiền gì cái gì, không biết mình không đồng ý ở điểm nào của cuộc sống..., chỉ biết là...ta không vui được....!

            đôi lúc, cuộc đời nó chán đến thế, xung quanh vô lý đến thế...và ta nhận thấy mình thừa thải đến mức độ....không thể thừa thải hơn được nữa....!

            và có thật khi người ta không còn trên thế gian này thì mọi phiền não chấm dứt không? Hay nó đeo tận sang thế giới bên kia?????

            phiền quá...! phiền quá...!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2006 00:41:23 bởi diên vỹ >
            #6
              hiepelina 16.09.2006 01:21:52 (permalink)

              Trích đoạn: diên vỹ

              Đại Ca ạ...!

              Những người bình thường như em thì làm sao tu đây???? Vì ngộ tính không cao á anh....!

              Nhìn quanh cuộc đời, em chợt thấy ngao ngán....và trong cái ngao ngán đó, có chút đau lòng anh ạ...!


              *********

              Anh hiểu muội mà..anh chỉ mong muội thấy mọi sự vẫn chỉ là phù du....người ta giành giật thật nhiều , tưởng là của mình vĩnh cữu... người hành hạ người cũng bởi vì tham vọng.... Huynh là thầy chùa dzỏm..khà khà.... nếu làm được những gì cho nhân gian bớt khổ , thầy tu này xuống địa ngục cũng đáng... Mấy cọng tóc bạc của muội nếu có nhổ thì đừng vất nha,uổng lắm,gởi tặng huynh đí,thấy tóc coi như thấy người đẹp muh

              Mong muội được an bình

              mến muội
              Đại ca Walker
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2006 02:16:24 bởi hiepelina >
              #7
                diên vỹ 16.09.2006 03:41:36 (permalink)
                đại ca chọc em hén :)

                uh..phiền nên viết cho bớt phiền thui..:) có 1 bà chị doạ nói là nếu em còn phiền nữa tóc sẽ rụng hết..sẽ xí lắm, nên em hoảng hồn rùi...hỏng thèm phiền nữa...

                bi giờ thì đi học bài cho thứ 2 có một đống kiểm tra nà...!

                mờ đại ca ơi ... hồi sáng này....có 1 sợi tóc bạc rụng...gió vô tình cuốn nó bay mất tiêu...đại ca chờ em đi tìm về cho đại ca nghen :)
                #8
                  hiepelina 16.09.2006 04:14:25 (permalink)


                  Trích đoạn: diên vỹ

                  đại ca chọc em hén :)

                  uh..phiền nên viết cho bớt phiền thui..:) có 1 bà chị doạ nói là nếu em còn phiền nữa tóc sẽ rụng hết..sẽ xí lắm, nên em hoảng hồn rùi...hỏng thèm phiền nữa...

                  bi giờ thì đi học bài cho thứ 2 có một đống kiểm tra nà...!

                  mờ đại ca ơi ... hồi sáng này....có 1 sợi tóc bạc rụng...gió vô tình cuốn nó bay mất tiêu...đại ca chờ em đi tìm về cho đại ca nghen :)



                  *******

                  khà khà....thấy Muội thỏai mái là huynh chịu rùi.... huynh nói nhỏ nghe nha..cái " bà chị" đó không có dọa muội đâu... hihihi... cô ấy truyền lại kinh nghiệm của bản thân mình muh.... coi như " đồng bệnh tương lân" ha muội...

                  Muội có tặng tóc " muối tiêu" cho anh thì nhớ kiểm tra trước giùm huynh... đừng để dính trứng... nha.








                  #9
                    diên vỹ 17.09.2006 21:40:14 (permalink)
                    Tiền.....

                    Ôi lại là nó....!

                    Ta chỉ biết lắt đầu thở dài....! Nói sao , nghĩ sao ....????? Ta hỏi mình, ta hỏi người...rồi ta quay lại hỏi ta.....!

                    Cuộc đời xấu...hay là con người xấu hở?????

                    Người ta hay bảo đời bạc....??? Mà đời có bạc không??? Hay do con người bạc...????

                    Đời gian nan..hay chính con người tạo cho đời cái gian nan???

                    Ôi ...ngán ngẫm thay ...!

                    mai này ta trở về cát bụi..
                    trần gian ơi xin đừng khóc..tiển đưa
                    hãy tặng một đóa hồng tươi rói...
                    vì ta vui kết thúc kiếp đời thừa...

                    ......
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2006 21:42:43 bởi diên vỹ >
                    #10
                      silverbullet 17.09.2006 22:21:09 (permalink)
                      Xin phép cô chủ nhà, góp 1 chút buồn vui.


                      Cát Bụi

                      Thực tế hay ảo mộng
                      Mọi việc vốn vô thường
                      Đời người như khói sương
                      Muôn đường chung một hướng

                      Công hầu hay khanh tướng
                      Sáu miếng gỗ bọc thây
                      Rời khỏi thế gian này
                      Cát bụi về cát bụi .

                      SB


                      #11
                        Viet duong nhan 17.09.2006 22:30:01 (permalink)

                        mai này ta trở về cát bụi..
                        trần gian ơi xin đừng khóc..tiển đưa
                        hãy tặng một đóa hồng tươi rói...
                        vì ta vui kết thúc kiếp đời thừa...


                        7 vào "đọc lén" -.... 4 câu thơ này DV đã viết luôn dùm 7 đó ! 7 xin chia sẻ với em tất cả những nỗi buồn.
                        Chúc Diên Vỹ tìm lại niềm vui ngày chủ Nhật cuối thu.
                        Thương mến em nhiều
                        7_nn
                        [sm=kissing.gif][sm=kissing.gif]


                        Hoa Diên Vỹ (Iris)
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2006 22:33:55 bởi Viet duong nhan >
                        #12
                          hiepelina 17.09.2006 22:33:32 (permalink)


                          Trích đoạn: silverbullet

                          Xin phép cô chủ nhà, góp 1 chút buồn vui.


                          Cát Bụi

                          Thực tế hay ảo mộng
                          Mọi việc vốn vô thường
                          Đời người như khói sương
                          Muôn đường chung một hướng

                          Công hầu hay khanh tướng
                          Sáu miếng gỗ bọc thây
                          Rời khỏi thế gian này
                          Cát bụi về cát bụi .

                          SB



                          *************

                          Khà khà... mấy câu thơ này hạp ý lão thầy chùa sân si ta lắm... ta "rặn" hoài không được,may nhờ thí chủ giúp ta...
                          Khuyên giùm tiểu muội của ta , chứ ngày nào tóc tai cũng rụng làm ta xót xa lắm.


                          Đa tạ thí chủ
                          Xi dầu Walker








                          #13
                            diên vỹ 19.09.2006 10:41:10 (permalink)
                            dv cám ơn Nương Nương. đại ca và...silverbullet ghé thăm dv á :),

                            silverbullet ơi cám ơn bài thơ của bạn nhiều thiệt nhiều nhá

                            chúc vui...!
                            #14
                              diên vỹ 17.11.2006 01:44:59 (permalink)
                              Có những lúc như bây giờ thèm bỏ lửng tất cả, kệ...mặc tất cả á...! Nhưng rồi lại không làm được....

                              Con người khi sinh ra, có phải cần trải qua cay đắng cuộc đời để rèn luyện tâm tính mình không?...

                              Em là em út, nên..suy nghĩ của em thường không hướng về ai ngoài bản thân...Em vung bón chi cho mảnh vườn tương lai mà chính bản thân em chẳng biết chuyện gì rồi sẽ xảy ra... 1 cơn bão lớn, một lận lụt kinh khủng...tất cả có thể cuốn trôi đi mảnh vườn tương lai đó của em....Nhưng em không nhận ra được , em chỉ biết vun bón, chỉ biết chăm nom nó mà mặc cho cảm giác và khó khăn của người xung quanh hiện tại bên em...!

                              Ta nghe chuyện về em...ta buồn cho em....! Buồn cho tuổi đời non nớt, buồn cho ý nghĩ chỉ hướng về mình của em...!

                              Liệu cuộc đời em sẽ vui lắm không?

                              Từ nhỏ, bản thân ta thèm được một ngày sống cho riêng mình.. ..Ta nghĩ ...cứ cố gắng đợi cái ngày các em lớn ... Nhưng rồi hình như các em chẳng lớn lên tí nào ...Các em vẫn không biết tự lo ..... Và e m vẫn không biết cám ơn về những cái mà những người chị trước kia của em cho em...Mà hình như em đòi hơn nửa thì phải...!

                              Mà lỗi do ai đây ? Do mẹ quá cưng em ..? Do bọn chị quá ..lo cho em ..??? Để em quen sống trong cảnh đầy đủ nên ..không hiểu cảm giác của những người thiếu thốn ?

                              Càng nghĩ ta càng không biết lỗi là do từ đâu á ...!

                              Mà sao suy nghĩ của em lại khác với các chị quá ...? Sao em không biết thế nào là thương yêu và hỗ trở lẫn nhau trong những hoàn cảnh hở em ? Sao em thích làm chi cái cuộc sống tự do bên ngoài ? Em có biết khi sống bên ngoài cần ở bản thân có một sự tự lập, tự lo và tự chịu khổ không em ...

                              Ừ có lẽ ...trong ta em lúc nào cũng là cậu bé 9-10 tuổi ..Nhưng ta quên ..em đã lớn ...!

                              Thế thì ...em muốn tự do, muốn lo cho bản thân cũng đâu có gì sai ...! Khi em còn bé, bổn phận của ta là phải lo cho em mà ...Đúng không ? Vậy thì lỗi ai ..? Lỗi do ba ..do mẹ à ?

                              Đáng lẽ khi còn bé ...ba mẹ phải lo cho chúng mình chứ ....? Phải không ? Thế mà ba thì dửng dưng ...Mẹ thì ..chỉ biết khổ ....!

                              Nhưng ...nếu thông cảm cho em .., ai lại không cảm cho đứa em khác của chị đây ? ...Trời ạ ..! Tại sao các em lại cứ như thế ....? Ta vẫn không hiểu nỗi ...Các em đã lớn, sao hình như các em vẫn không biết tự lo hở ...?

                              Ta chợt nghe buồn quá ...! Mà ta có thể giúp được gì đây ? Ta thèm buông xuôi tất cả ..Kệ ..mặc á ...!

                              Đúng rồi, ..các em đã lớn, các em cần phải biết tự lo ...Cần phải niếm một chút đau thương của đời để mà hiểu đời hơn ..Phải không ..?

                              Ta thật sự mệt mỏi quá ..! Ước gì ..., ước gì ta đừng bao giờ lớn ..Ước gì .chị em mình cứ còn mãi cái tuổi 9 - 10 ...Thời ấy ...mỗi ngày ta kể chuyện vui cho các em nghe ...Mỗi ngày chúng mình ngồi quanh bàn ăn mà nói chuyện trên trời dưới đất ..Đến nổi mẹ phải nhức đầu vì tiếng cuời quá lớn của bọn mình ..! Bây giờ, chắc mẹ thèm lắm những giọng cười đó ..Nhưng ngày ấy mẹ đâu hay ...sẽ có ngày mẹ không bao giờ nghe lại được giọng cười thơ ngây kia ...Phải không mẹ ...!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2006 01:57:24 bởi diên vỹ >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 22 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9