Kí Ức Khách Viễn Xứ
lam xuong 14.09.2006 17:42:14 (permalink)
Hắn


Hắn ngồi chồm hỗm trên chiếc ghế đẩu cái đầu lắc lư theo điệu nhạc trong máy tính, miệng ngồm ngoàm vừa nhai vừa hát. Đã hai năm hắn lên thành phố, cuộc sống ở đây bây giờ với hắn còn quen thuộc hơn ở quê hắn nữa, mà có xa lạ gì đâu cái Thành phố hắn vẫn nói với lũ bạn là: " Nhỏ như lòng bàn tay ấy" chỉ cần chạy xe một ngày là hết các địa danh nổi tiếng chứ đâu. Nhạc di động đổ, hắn bình tĩnh bấm phím nghe:
- A lô!
-............
- Hả, cái gì? bao giờ? ở đâu?
-..................
- Xui quá, sao mày không báo cho tao sớm đi.
-...................
-Ừ, ừ tao tới đây.
Không biết người bạn nói gì với hắn mà hắn vội vã tắt máy, không kịp thay đồ, vội vàng khóa cửa lao xuống cầu thang nổ máy và phóng thẳng khỏi xóm trọ chỉ trong tích tắc. Chiếc Jupiter cuả hắn lao vội trên đường không cần để ý tới ai, bằng mọi cách hắn phải tới trường trước 10 giờ để thi môn Vi mô, tai hại cho hắn quá vì tuần trước hắn về quê nên không xem được lịch học để hôm nay khốn khổ thế này!
Chín mươi phút thi kéo dài căng thẳng trôi qua, hắn bước ra khỏi phòng mặt tiu nghỉu, mấy đứa bạn hỏi làm bài sao? hắn không nói mà chỉ lắc đầu quầy quậy.
- Buồn làm gì, cùng lắm thi lại chứ có sao đâu. Tao cũng không làm được nhưng tao vẫn vui đấy thôi! nhìn mày giống ông già quá.
Hắn cười, nụ cười méo sệch nhìn đứa bạn thân.
- Đi chơi cho khây khoả
- Thì đi.
Chiều mùa đông ở Hồ Tây thật u ám, hơi nước bốc lên trên mặt hồ tựa như khói sương mù lan toả, hàng cây đứng im lạnh nhạt, những chiếc lá khẽ nhẹ lay như không thể từ chối được trước chị gió, trời nhiều mây sám ngắt, dầy kịt. Hắn khịt khịt mũi nhìn thằng bạn đang ba hoa về việc nó cưa cô nàng nào đó, về những tài ăn nói của nó trước đám đông mà hắn nghe không lọt cho dù đã cố ngồi hai tiếng đồng hồ ở đây. Mà hắn cũng đâu cần quan tâm chứ, hắn chỉ ngồi vì đơn giản hắn thích thế. Đưa đôi chân đá đá mấy lon Bia dưới gầm bàn hắn gục thằng kia:
- Về đi!
Qua đường Tôn Đức Thắng thằng bạn của hắn cáo là phải vào nhà đứa bạn, chỉ còn mình hắn với đám người lạ hoắc trên đường. Hắn cảm thấy nóng trước không khí chen trúc đang cố gắng nhích dần từng bánh xe của người đi đường, mặt hắn trau lại khi nhìn thấy có một chiếc xe đạp đang chen ngang trước bánh xe của hắn.

- Sao mày về muộn thế, hôm qua tao tìm mày không có được. Vào đây với bọn tao cho vui đi, hôm nay là Sinh nhật thằng Cường mà.
Thằng Long đứng cười toe toe trước mặt hắn
- Chờ tao chút!
Khoá xe xong hắn bước theo Long.
Có hơn chục đôi giầy phía trước cửa phòng thằng Cường, Hắn đưa mắt nhìn vào thấy cả hơn một chục cái đầu đang lao nhao quanh cái nâm, giọng đứa nào cũng nhè nhẹt.
- Chúc mừng Sinh nhật.
- Hoà đồng với mọi người chút đi!
Hùng_ thằng bạn cùng phòng nheo nheo mắt nhìn hắn vẻ vừa khuyên bảo vừa thách thức.
- Giao lưu mà...
Chén đầu chúc mừng Sinh nhật thằng Cường, chén hai: hắn mới gia nhập xóm trọ, chén ba: uống với thằng Dương, chén thứ tư: làm quen thằng Tú... mắt hắn bắt đầu hoa lại, lưỡi ngọng líu đi...
Hắn vừa bước chân vào phòng chưa kịp bỏ cặp xuống thì thằng Hùng lên tiếng:
- Thông báo với mày hôm nay có hai nàng đẹp tuyệt vừa chuyển tới phòng số 35, tối nay bọn mình thực hiện chiến dịch "chào mừng" sự xuất hiện của các nàng.
Hắn không phản đối. Một xóm trọ có tới bốn mươi phòng với đủ mọi hạng người nên cũng có phòng hắn biết mà cũng có phòng không, từ khi chuyển tới đây hắn cũng cảm thấy khoái cái khu trọ này. Bây giờ, hắn cho mình cái quyền tự quyết trong tất cả mọi việc có liên quan tới hắn và hắn cho rằng cái chân lý bao nhiêu năm nay hắn tìm thì bây giờ hắn mới thấy. Khác hẳn ngày học cấp III với cái biệt danh " Công tử nuôi lồng kính", suốt ngày lao vào sách vở; từ một thằng đeo kính cận dầy cộp đến 12 dp, tay lúc nào cũng cầm quyển sách, đầu lúc nào cũng chữ bay chữ nhẩy không biết chơi bất cứ gì thì giờ đây "cái gì" hắn cũng biết: Từ việc hút thuốc, uống rượu, chơi bài, đánh lô, điện tử... để thể hiện mình là một " thằng đàn ông" như bạn bè hắn nói.
Cuối tuần mẹ hắn gọi điện bảo hắn về quê có việc gấp, hắn nghe xong nhăn mặt:
- Lại về quê.
Đối với hắn bây giờ về quê là một cực hình. Về ở một hai ngày với những người nông dân chân đất mắt toét cả năm cầy ruộng không hiểu biết gì về " thời thế" thì sao mà so được với lũ bạn biết chơi của hắn chứ. Ngồi một hai tiếng đồng hồ chạy xe về quê sao bằng rồ ga lảng lách trên đường phố. Mấy con Trâu, cánh Diều cũ rích sao sánh được với những trò chơi MU của hắn với bạn bè trên mạng được...
Nhà hắn hôm nay làm gì mà đông người thế kia? Hắn cố nhớ: Ngày giỗ cũng không phải, mừng cái gì cũng không...nhìn mặt ai cũng thấy nghiêm nghiêm nữa mới lạ chứ? Nhà hắn từ xưa tới nay vẫn chỉ có ba người là ba mẹ và hắn, bây giờ hắn đi chỉ còn lại mỗi ông bà bô, hay là...! Trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ không tốt lắm và hắn sợ không dám nghĩ tiếp.
- Quân về rồi hả con?
Mặt mẹ hắn hiện rõ niềm vui khi nhìn thấy cậu con quý tử về. Không kịp chào hỏi gì hắn vội vã hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Có một con bé gương mặt sáng sủa, mảnh mai đi từ trong bếp ra, nhìn thấy hắn nó thẹm thùng lắp bắp chào
- Đây là Hoa, con gái cô Hạnh cạnh nhà ta ngày trước. Con còn nhớ chứ?
Hắn liếc nhìn Hoa với con mắt xa lạ. Hắn nhớ hai mẹ con cô Hạnh đã bị ông chồng nghiện ngập ruồng bỏ, mẹ con cô bỏ làng đi cách đây đã tám, chín năm rồi còn gì.
- Có chuyện gì à mẹ?
- Có, cứ từ từ con sẽ hiểu.
Bao năm lưu lạc nơi đất khách quê người chịu bao đắng cay khổ nhục, cuối cùng mẹ con Hoa dừng chân ở mảnh đất Miền Trung đầy nắng gió, cuộc sống khắc nghiệt đã làm cho những con người ở đó có một ý chí kiên cường. Mẹ con Hoa đã bắt đầu học tập mọi người ở đây từ việc đi làm thuê không công cho để có được kết quả ngày hôm nay thật không dễ dàng chút nào. Bà Hạnh đã ra đi khi Hoa là một thợ thủ công giỏi và cô đã có đủ tiền để trở về quê cũ thực hiện dự định phát triển làng nghề tại nơi chôn rau cắt rốn. Vẫn nhớ gia đình hắn là chỗ dựa đầu tiên cho Hoa khi cô trở về làng.
- Anh Quân, anh đang học Kinh tế à?
Hắn giật mình trước câu hỏi của Hoa, không kịp chuẩn bị trước hắn ậm ờ cho qua chuyện
- Ừ
- Anh tài thật, hai bác và họ hàng chắc tự hào về anh lắm nhỉ?
- Có gì đâu, sao tài bằng em.
Hắn trả lời và chợt thấy chột dạ trước câu nói của Hoa. Cả làng, hắn là người đầu tiên đỗ Đại học với số điểm cao ngất. Hắn cũng thấy tự hào về hắn lắm chứ, cái mũi của hắn đang phập phồng như muốn nổ tung ra, nét mặt dưng dưng tự đắc. Hắn quay sang nhìn Hoa định nói vài câu thán phục nhưng rồi lại tự nhủ: "so về trình độ nó đua sao được với mình, dù sao cũng có thể nó vươn lên được ngày hôm nay là gặp may, một người như mình mà phải chịu lép vế với con nhẵng ấy à?". Hắn đặt cho Hoa cái biệt danh là "nhẵng" vì Hoa gầy và lắm mồm nữa. Hắn nhăn mặt khó chịu vì cái giọng choe choé của Hoa cứ rọi vào tai hắn.
Hôm sau hắn đòi lên trường ngay nhưng không may cho hắn đó lại vào ngày chủ nhật. Mẹ hắn kêu:
- Con ở lại nốt buổi sáng dẫn Hoa ra mộ thắp hương sau đó ra Đồng Trâu cho con bé xem lại đất để mai nó xuống Xã đăng kí thủ tục mua đất và xây dựng cơ sở phát triển làng nghề, ý kiến đóng góp xây dựng làng xã của nó đã được ban lãnh đạo chấp nhận rồi chỉ chờ ngày tiến hành thôi. Xong việc con về ăn cơm rồi lên trường cũng chưa muộn mà.
Rồi khỏi cần hắn hỏi han gì mẹ hắn đã khoe hết với hắn những chiến tích của Hoa làm từ ngày về làng: nào là nó đi vận động bà con học nghề rồi dậy họ học, nào là thực hiện dự án phát triển làng nghề. Nơi hắn ở từ xưa tới nay người nông dân ngoài hai vụ trồng lúa ra thì không biết làm gì để kiếm thêm thu nhập vào lúc nhàn rỗi nên dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng Hoa đã thu được thành công đáng kể trong kế hoạch của cô, mọi người trong thôn xóm ai cũng nhiệt tình ủng hộ cô. Trong thâm tâm hắn cũng có phần nể phục Hoa nhưng hắn vẫn không thoát khỏi cái thái độ bức bội trách mẹ rằng cái chuyện chẳng đâu vào đâu cũng kéo hắn lặn lội, hộc tốc từ thành phố về làm mất cả thời gian.
- Bố mẹ già cả rồi, con cũng đã lớn mà lại là trưởng một dòng họ lớn và danh giá nhất làng nên mẹ muốn mọi việc từ nay con phải là người có trách nhiệm, muốn hay không sau này nó cũng là việc do con quyết định.
Hắn không chú tâm đến chuyện đó nhưng cũng không dám cãi lại mẹ. Chỉ mới có hai ngày ở nhà mà đi đâu hắn cũng nghe người ta bàn tán, khen ngợi Hoa. Ngày nọ hắn về làng gặp ai hắn cũng được mọi người chào hỏi kính trọng, lúc bấy giờ hắn có cảm giác thật tự tin đi đâu bất cứ chỗ nào hắn cũng đều có thể ngẩng cao đầu và nghĩ " mọi thứ đều thuộc về mình"; giờ thì có Hoa đi bên cạnh, hắn chỉ như cái rìa của Hoa thôi.
-Anh Quân giúp em cầm vài thứ nha.
Hắn chưa kịp nói gì thì Hoa đã dúi vào tay hắn lỉnh kỉnh những thứ đồ Cuốc, Chổi, Hương, Bật lửa còn cô thì nhanh nhẩu đưa mân Cỗ lên đầu bước nhanh ra phía cổng. Hắn miễn cưỡng bước theo trong tay cứ rấm rứ đống đồ miệng lẩm bẩm.
Cuối cùng thì hắn cũng hoàn thành công việc được giao, nhìn đồng hồ đã 11 giờ trưa hắn thở phào nhẹ nhõm: vậy là chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa hắn sẽ được giải phóng.
- Anh lên rồi bao giờ anh lại quay về quê nữa ạ?
- Không biết.
Nghe Hoa hỏi hắn trả lời cụt ngủn, hắn không muốn nói chuyện với bất cứ ai ở đây trừ ba mẹ hắn - họ toàn là những con người tò mò ngu dốt và bảo thủ nữa, cả đời không đi khỏi luỹ tre làng thì biết thế nào là đúng.
Cuộc vui chưa tàn, tất cả các cụ trưởng họ trong làng và các bậc vai vế trong dòng họ còn đang thao thao bất tuyệt nói đủ mọi chuyện của làng, của xã, chuyện của thời nay, thời xưa thì hắn tay cầm ba lô tay cầm mũ lễ phép đứng giữa nhà cất giọng chào.
Tất cả mọi người đều ngừng đũa, ngừng nói quay lại nhìn hắn rồi có vài ba giọng nói:
- Ừ, thôi đi đi, đi lên đó giáng mà học nghe con! sau này về làng cùng cái Hoa xây dựng đổi mới thôn xóm nhé.
Hắn cười, một nụ cười bí ẩn bước ra khỏi nhà.

Không hiểu sao ở làng quê Việt Nam lại nhiều những cái luật lệ, phong tục khó hiểu đến thế, hắn chỉ ngồi nghe các cụ phân bua giải giảng về ngôi thứ trong một gia đình nhiều thế hệ cũng đủ đau đầu rồi. Ở quê hắn thấy hình như nhà nào cũng có chút họ hàng máu mủ với nhau thì phải, kể cả với những người cả đời khéo khi không bao giờ bước chân vào nhà nhau thì khi vô tình gặp chỗ nào đấy hắn cũng nghe mẹ hắn nói người ấy là anh em thúc bá có quan hệ từ đời cụ tổ gì gì đó...
Chiếc xe băng băng chạy trên con đường nhựa vắng người. Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tâm hồn đang lâng lâng theo chiều gió, hắn có cảm giác như vừa được hồi sinh sau trận tra tấn về tâm hồn. Mặc kệ, hắn hơi đâu mà quan tâm cho mệt xác đến những việc mà con bé Hoa kia và người làng hắn làm chứ. Nếu lần sau mẹ hắn gọi hắn về kiểu này thì đừng có mơ... Đang miên man suy nghĩ hắn không để ý đến đường đi cho tới khi nhìn lại thì: Một gã lếch thếch luộn thuộng quần ống thấp ống cao đang dắt một chiếc xe thồ rau rõ nặng lù lù ngang qua đường hắn. "Trời ơi!" hắn kêu lên, cố gắng điều khiển tay lái để tránh cho tai nạn xẩy ra, cuối cùng cũng thoát chết nhưng hắn phải lồm cồm bò dậy dắt xe từ rệ đường lên. Gã nông dân cười ha ha rồi nói bô bô để lộ mấy chiếc răng vâu nhìn rõ ghét " Ồ, cậu mày thế mà khá! thông cảm nhé mình vội qúa không để ý" rồi dắt xe đi cun cút. Hắn nhìn vết xước khá lớn trên chiếc xe của hắn mà xót đứt ruột đứt gan, ném cái nhìn bực tức theo bóng dáng người chở rau đang vội vã bước miệng lẩm bẩm: " đúng là đồ nhà quê!". Lại nổ máy, hắn tiếp tục trở về thành phố.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2007 10:56:29 bởi lam xuong >
#1
    lam xuong 13.12.2006 12:09:32 (permalink)
    Tiếng khóc



    I. Khi con khóc lần đầu tiên, đó là khi con được sinh ra đời.
    Con đã cảm nhận được hơi ấm trong mẹ toả ra, che cho con khỏi lạnh. Lần đầu tiên con nhìn thấy ánh mắng mặt trời, con lạ lẫm nhìn mọi thứ xung quanh. Những ánh mắt âu yếm gửi cho con, đặt vào con niềm tin từ cuộc sống. Rồi con đã  có tên: Một cái tên thật đẹp do những người yêu thương con lựa chọn, cái tên chứa những hy vọng, những nỗi niềm của bố mẹ giành cho con. Khi lọt lòng mẹ con đà khóc, con không quen với ánh nắng ban ngày và mầu đen ban đêm, con đã quen với con mùi thơm nồng ấm áp mà mẹ bọc cho con khi con là bào thai; con không quen nhiều người như vậy, mẹ thì thầm chỉ cho con đây là bà, kia là ông, chỗ này là bố, chỗ kia là chị... mọi người vây quanh con cười chứa chan hạnh phúc, còn con... con đã khóc rất nhiều.
    Tròn một năm con bắt đầu chập chững biết đi, con đã dần quen với mọi người xung quanh, con bắt đầu biết nhớ một người thân quen hay qua lại thăm con, con khóc choé lên khi con thấy đói, con bị đau, con khát nước... lúc đó con luôn được nâng niu, các chị nhìn con với ánh mắt thèm muốn,  nhưng con thì không hiểu và...con chỉ biết khóc.
    II. Con khóc khi mẹ đưa con đến nhà trẻ, rồi vào lớp 1.... và cho tới khi con tốt nghiệp phổ thông.
    Khi con đã bắt đầu bắt nhịp được với cuộc sống xung quanh con cứ tưởng mọi thứ chỉ là như vậy; nhưng rồi một hôm con thấy mẹ mặc cho con bộ đồ đẹp nhất, buộc cho con kiểu tóc đẹp nhất, mẹ dắt con đi... mẹ nói cho con tới trường. Con lơ ngơ giữa đám bạn xa lạ thì mẹ giao con cho Cô giáo và ra về, mẹ nói dối: " mẹ chỉ đi có một lúc rồi quay lại" con đã chờ, lần đầu tiên con biết người lớn hay nói dối. Con đã khóc khi mẹ không trở lại, khóc vì bị bạn bè bắt nạt...
    Con đã lớn, con biết đó là từ mà người lớn hay dùng để nói cho trẻ con biết rằng chúng phải có trách nhiệm hơn với bản thân. Dù sao con cũng thấy mình đã lớn thật! con biết cãi lộn, biết đứng lên chửi nhau với ai nói xấu về gia đình mình,cũng có khi con đánh nhau với chúng nó, sau trận ẩu đả ấy thì nước mắt con ứa lên, ứa lên vì bị chúng nó bắt nạt và bố mẹ thì không bênh con mà còn cho con ăn đòn nữa. Khi con bị điểm kém, hậm hực trở về nhà với nỗi buồn khủng khiếp, lúc đó chỉ cần 1 câu nói nặng lời hay 1 điều gì làm con không hài lòng cũng đủ để cho con gào lên ăn vạ.
    Con khóc vì thấy không ai hiểu con, vì con không làm được những gì mình muốn, con vẫn dấu những giọt nước mắt lặng thầm dười bóng tối hoặc trong xó nhà, con cứ tưởng mình có đủ sức để đối phó với mọi việc mà không cần phải nâng đỡ như đứa trẻ tập đi thế nên con chỉ khóc một mình.
    Bố đi làm xa tết vẫn chưa về, con còn nhớ trong ngọn đèn khuya đêm hôm ấy mẹ đã ngồi kể chuyện cho chúng con, trong câu chuyện bỗng nhiên mẹ òa lên rồi có tiếng nấc của chị cả va không hiểu sao tất cả mẹ con lại cùng khóc. Lúc này con đã biết con khóc vì hạnh phúc, vì những tình cảm yêu thương của những người trong một  gia đình, vì người mà mẹ yêu - cha của các con chưa có mặt ở nhà trong không khí đón chào năm mới.
    Khi con xem một đoạn phim tư liệu chiếu về trận bão ở nơi xa, cho dù biết đấy là những người không quen biết nhưng sao con vẫn thấy thương họ vô cùng, con lấy tay quyệt đi dòng nước mắt. Con đã khóc, khóc vì tình thương cho một cộng đồng.
    Kết thúc tuổi học trò chúng con tổ chức buổi chia tay, các bạn cùng nhau đàn hát vui vẻ, thầy Chủ nhiệm vắng nhà chưa về kịp, tiệc sắp tan và tưởng như nó cũng sẽ qua đi một cách bình thường như suốt thời gian học. Giờ phút chót, thầy về. Đứng phát biểu trước lớp đôi mắt thầy chớp chớp, rồi có cái gì ươn ướt từ khóe mắt chẩy ra, cả lớp gần như ghẹt thở trong im lặng, thầy lấy tay đưa lên vuốt mặt, giọng nói lạc đi và hình như cổ họng thầy cứng lại, con nghe phía sau lớp có tiếng " thầy ơi", cả lớp không ai bảo ai mà lệ cứ trào lên. Bọn con gái lăn lóc trên lớp, những đứa nghịch nhất lớp sao giờ lại khóc nhiều đến vậy, chúng nó bắt đầu kể tội của mình trước thầy và các bạn...Lúc này con khóc vì con hiểu con cần có những người bạn, người thầy,  một tập thể đoàn kết.
    III. Giờ con đã trưởng thành! nhưng sao con vẫn khóc.
    Con vui sướng nghĩ rằng mình được giải thoát ra khỏi sự quản lý của gia đình, con ngỡ tưởng rằng đi học xa nhà là tự do hơn cả, con đắm chìm vào trong những dự định, hoài bão lớn lao của mình trước cuộc đời. Con vui với bạn mới, chỗ ở mới, môi trường mới...đã có lúc con trong tâm trí con không có hình ảnh thôn quê.
    Rồi một hôm bỗng dưng con ốm, lúc đó con biết con cần biết bao một vòng tay ấm áp nâng con dậy, hỏi xem con đã đỡ hay chưa, sờ chán con trong giấc ngủ chập chờn... đẫm ướt một góc chăn con gối, giọt nước mắt nhung nhớ thương yêu.
    Cũng có khi khóc vì có lỗi, đã đôi lần khóc vì thấy vui, có bao nhiêu niềm vui nỗi buồn trong quãng đời con sống nữa cũng có nghĩa là những giọt nước mắt vẫn còn lăn.
    Có đôi khi khóc không có nghĩa là bất hạnh, những giọt nước mắt vẫn theo con đi suốt cả cuộc đời. Nước mắt cũng đã dậy con khôn, cho con biết nhiều điều thú vị. Vì thế con sẽ mãi trân trọng những giọt nước mắt trong cuộc sống hàng ngày!




    My heart family!

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2006 12:10:54 bởi lam xuong >
    #2
      lam xuong 10.01.2007 14:24:42 (permalink)
      Buâng quơ
       
      9/1/07
      Tối nay tôi muốn lang thang một mình ngoài phố!
      Từng đợt gió lạnh tát vào mặt rát buốt, tôi lặng thinh trước những câu chòng ghẹo của lũ con trai, "phải biết chai mặt" tôi chợt nhớ đến câu nói của Sư phụ nói sau lần tổ chức thất bại cuộc họp online cách đây vài tháng.
      Biết làm gì để thay đổi thực tại? tôi căm ghét cái kiểu sống đạo đức giả thích thể hiện mình của bọn chúng. Được cái gì? hoài công cho tôi bao lâu nay đã cố gắng làm theo.
      Gió ơi, xin cứ việc thổi! cái không khí lành lạnh, man mát của đêm đông với những ánh điện toả ra trong làn sương mờ ảo khiến cho tôi thấy thoải mái hơn. Nén tiếng thở dài trong cổ họng tôi biết mình vẫn cần đi tiếp.
      Nho Quan có nhiều cái đổi mới quá! chính tôi cũng phải công nhận điều này sau một tháng quay trở về quê. "Ninh Bình đã có cái gì đâu mà chẳng nghèo", bạn tôi nói đó và tôi cũng có bảo là sai đâu. Chúng tôi mong đến tết. Trở về quê hương sau bao ngày xa cách, gặp lại bạn bè, người thân trong ánh mắt hân hoan mừng ngày về, tết cho tất cả mọi người hy vọng và niềm tin mới.
      Trời còn nhiều sao, những ánh sao mùa đông cũng lẻ loi cô độc thăn thẳm chiếu xuống trần gian, bây giờ thì tôi chỉ ngấc nhìn mà không kiếm tìm một ngôi sao cho riêng mình giống như hồi nhỏ nữa, tôi đã quên rồi cái suy nghĩ ngày ấy: Đêm đêm vẫn cố nhìn cho được vì sao mà đã nhận nó cho riêng mình, tôi thầm thì cùng nó mọi chuyện... Chợt cười khi nhận ra thuở đó mình thật là hạnh phúc vì ít gì thì mọi điều buồn vui còn có thể chia sẻ.
      Đôi chân trần run run, ánh mắt lờ đờ, bàn tay lóng ngóng và đôi môi thâm sì vì lạnh của một thằng bé lang thang ngoài đường khiến tôi chạnh lòng. Bao nhiêu người qua đường cười nói thật vui vẻ trong bộ quần áo rực rỡ và những chiếc xe đắt tiền mà có ai đoán hoài tới ai? Tôi cảm thấy sợ "lắm thầy thối ma, mỗi người một ý biết vừa ý ai mà chiều thế nên cứ theo ý mình mà làm".
      Lần đầu tiên tôi đặt chân tới Nhổm, đường gập ghềnh lại bụi làm chân tôi chừng lại. "Ngã rồi, nhiều đá vụn vậy lết cũng không xong" chúng tôi đã cãi nhau một trận khi Sâm ra Hà Nội. Thôi thì có sao đâu, có thể mãi mãi không được gặp lại bạn một lần nữa, tiếc nuối làm gì  khi tất cả đã qua.
      Anh đã nhiều lần khuyên tôi đừng viết tản văn; chị cũng bảo đừng động đến văn chương làm gì chi mệt, làm gì thì nên làm cho ra hồn không thì bỏ tất cả tập trung vào một cái cho đỡ mệt. Muốn lắm chứ, nhưng sao tôi không thể làm nổi. Vẫn cứ  muốn viết, viết thật nhiều cho tất cả mọi người.
      Hà nội giữa mùa đông!
      #3
        kiếp nhân gian 29.01.2007 21:33:04 (permalink)
        Chào bạn(hay là chị) nhỉ! Tôi có cảm giác chị là một người đang có rất nhiều tâm sự và ray rứt trong lòng về một vấn đề nào đó.  Không biết có phải là vì xa quê hương không?  Tôi chỉ nghĩ như thế, và nếu quả thật chị là một người (tôi đọc đề tài chị gởi gắm qua mấy chử:KÍ ỨC KHÁCH VIỄN XỨ)...đã bao năm xa quê hương thì tôi xin được mạn phép tặng chị một bài thơ thay cho  dòng tâm sự của tôi khi đường đột vào nhà chị... Xin chị nhận cho nhé!

        Gởi bạn phương xa


        Bạn phương xa- từ nửa vòng trái đất
        Vẫn nặng lòng với câu hát “ Quê hương…”
        Bạn gởi tôi nỗi buổn thấm mù sương
        Giọt lệ chẳng ấm lòng đêm tuyết lạnh


        Giấc mơ quê hư ảo một màu xanh
        Của dòng sông ,cây dừa ,cong lá lúa
        Giửa bốn bề phố thị , thèm vọng tiếng chèo khua
        Nhớ bạn bè cùng vui đùa một thuở


        Để quắt quay, da diết , ngẩn ngơ….
        Tít tắp mù xa biết bao giờ trở lại 
                      Dẫu biết :
        Quê hương đó , âm thầm như bến đợi
        Vẫn sớm chiều chờ những đứa con xa….


        Chúc chị và gia đình vạn sự như ý




        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/11555AE7F4D34728ADD45D0AB8441259.jpg[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2007 21:43:12 bởi kiếp nhân gian >
        Attached Image(s)
        #4
          lam xuong 31.01.2007 11:13:16 (permalink)
          Kiếp nhân gian! xin cảm ơn em về bài thơ hay, chúc em luôn vui vẻ!
          #5
            lam xuong 02.02.2007 18:20:40 (permalink)
            Giọt mưa mùa đông
             
            Từng hạt nối đuôi nhau vội vã lướt qua mái hiên rơi xuống đất, gió thổi không mạnh nhưng cũng đủ lạnh tê tái, giọt mưa mùa đông sao mà dữ dằn thế? Gặm nhấn nỗi buồn nghe mưa rơi thấy thời gian kéo dài đằng đẵng, một ngày nặng nề sầu thảm lê thê với những tâm trạng kéo dài không như cơn gió.
            Trên con đường lầy lội, vài chiếc lá mùa đông cuối cùng rơi rớt. Nhớ những tia nắng yếu ớt giữa mùa đông ngày hôm qua đang cố gắng toả trên những tấm ngói cũ kĩ lành lạnh vương vất xuống bức tường rêu phủ, sức lan toả của nắng chưa đủ xoa dịu không khí lạnh mùa đông khắc nghiệt. Nó cảm thấy vui vui khi mới post một chủ đề mới lên thế hệ 8x thì đã nhận được sự quan tâm đông đảo của các bạn trong diễn đàn cùng tham gia thảo luận: “có bao nhiêu người nghèo nhận được sự ủng hộ?” câu chuyện kể về một cụ già hơn 60 tuổi bán trà đá ngoài vỉa hè mà nó mới gặp hôm kia. Như thế là thông điệp “lá lành đùm lá rách” hãy cùng nhau tiết kiệm để ủng hộ người nghèo của nó bước đầu đã có kết quả. Những trái tim nhân hậu, tình thương yêu đồng loại như mạch nước trong được khơi nguồn; có lẽ đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một con người tội nghiệp như thế ở ngoài đời, cũng là lần đầu tiên nó biết được: mọi điều khác xa so với suy nghĩ. Nhưng điều đó chưa phải là tất cả.
            Vỉa hè, đường phố bớt nhộn nhipk so với ngày thường vì trời mưa và lạnh; ai cũng muốn thu mình vào trong bộ quần áo và những chiếc tất ấm áp nếu buộc phải đi ra ngoài.
            Mưa vẫn không ngừng đổ dài trên phố, nó có cảm giác đá cũng bắt đầu thấy trơ chọi, cô độc giữa mùa đông; những đám cỏ úa vàng tàn tạ bị dập vùi như không còn sự sống.
            Sắp đến tết, nó quay một vòng ngắm lại mình trong gương rồi đần mặt ngồi xuống ghế, chiếc áo rét nó đang vận cũ lắm rồi, cả đôi giầy này nữa…bước sang năm mới nó muốn mình phải thật bảnh bao.
            Mưa với lạnh, nó thèm được ngồi bên nồi lẩu nghi ngút khói tận hưởng mùi chua chua cay cay thơm ngon hay những cái váng đặc sánh vàng ngộm ngậy béo trong chiếc nồi tuyệt diệu cùng giọng hát ru dương quen thuộc của tụi bạn thân.
            Trời bắt đầu mờ tối, mưa vẫn không ngừng rơi, những giọt mưa nhỏ bé li ti dai dẳng não nề như những số phận bất hạnh, đáng thương. Niềm vui và hạnh phúc ngập tràn miên man toả trong đầu óc nó, vậy là dự định làm trong ngày hôm nay của nó đã không bị bỏ lỡ vì mưa, làm gì có nỗi buồn khi tâm trạng đang vui, cho dù những giọt mưa có cố tình lấn át sức toả của bóng đèn cao áp giữa đêm đông thì nó vẫn cảm nhận được hơi ấm toả ra từ nơi đó.
            Nó kéo đứa bạn đứng nép vào mái hiên chờ xe cho đỡ bị gió lùa, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy nhau mong tìm thêm hơi ấm. Đôi chân trần tím bần, toàn thân run lập cập với ánh mắt lờ đờ bất chợt quay đi khi nhìn thấy nó, đôi mắt rạng ngời của nó tan biến khi nhận ra gần cạnh nơi nó đứng có một cậu bé trong bộ quần áo phong phanh đang dần lịm đi vì lạnh. Cái ánh mắt mà nó bắt gặp ẩn chứa một điều gì mà nó không tài nào lý giải nổi. Chợt nhớ trong cặp còn đôi găng tay, nó vội vã mở cặp rồi dúi vào tay cậu bé “cho em nè, đi vào cho đỡ lạnh”, niềm vui vì được giúp một người chưa hình thành thì đã bị dập tắt “em không cần sự bố thí của người khác”.
            Suốt cả chặng đường về nó lặng lẽ nghe mưa, đưa tay hứng những giọt mưa mùa đông lạnh buốt nó bỗng nhận ra mưa không đến nỗi dễ sợ như nó vẫn nghĩ, nhiều hạt mưa cố tình từ chối nó, những giọt trắng xoá trong suốt kia đang lớn tiếng cười lại nó, nó dần cảm nhận được hơi ấm của từng giọt mưa luồn qua kẽ tay… chắc gì có mấy ai nhận ra điều này.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2007 18:22:06 bởi lam xuong >
            #6
              lam xuong 02.02.2007 18:23:49 (permalink)
              Phía sau con người ấy
               
              Nó ngồi thảm nhiên đùa giỡn với bạn bè, cả lũ xúm vào lấy nó làm trung tâm cho cuộc đàn tếu. Ừ, thì có sao đâu! Đàn tếu vẫn chỉ là đàn tếu, ngày nào mà chẳng thế, nó đã quen rồi.
              Buổi chiều lạnh lẽo, tại một ngõ nhỏ hẻo lánh với những ngôi nhà cấp bốn lụp xụp tối om có tiếng xe đạp cót két: bác đưa thư xuất hiện với xấp thư dầy cộp trên tay. Dừng xe, hí hoáy soi mấy lá thư trên tay bác dừng lại lâu hơn ở lá thư có chiếc phong bì khá đẹp và phẳng phiu rồi cất tiếng gọi: “Ai là Thu ra nhận thư nhé”, một cô gái mảnh khảnh, cao cao vận chiếc quần thô trắng với áo phông mầu hồng nhanh nhẹn chạy ra, nét mặt không giấu nổi nụ cười hạnh phúc:” Cháu có thư à bác, cháu xin. Cảm ơn bác ạ!”. Thư từ nhà gửi lên, Thu vội vã bóc rồi đọc qua một lượt, ánh mắt hồn nhiên tươi vui của cô bỗng thay đổi.Thu hơi nghiêm mặt lại, thoáng buồn.
              “Chị ơi cho em xem bài tập về nhà của chị với”, “Chị à, cái mũ của chị đẹp ghê ha”, “Ôi! chị có chiếc áo đẹp quá, nhìn hôm nay xinh quá”, “Chúng mày chỉ được nịnh đầm, biến ra ngoài kia cho tao xem bài tập của chị, chị nhỉ! để em đuổi chúng nó nhé”… Bọn nó cười thì nó cũng cười, đứa nào hỏi hay nói gì với nó cũng được nó đáp lại hết, “ừ”, “à”, “ứ”, “hử”… cũng đều là trả lời, người ta mất công nói với mình thì tại sao lại lặng thinh. Nó không cảm thấy buồn hay bực tức vì bị bạn bè trêu chọc mà ngược lại, những giây phút như thế đã làm cho nó nói thật vô tư và nói cũng vô tư thật.
              Hôm nay được nghỉ sớm,Thu chậm rãi đạp xe để tận hưởng không khí yên bình của thành phố lúc vào đêm. Trời vẫn lạnh, Thu thích hứng chút gió đông tạt vào mặt với một chút sương lạnh buốt. Không khí đó làm cô thấy sảng khoái và tỉnh táo hơn, nếu có ưu phiền thì nó sẽ bị tan biến trong cái tê tê buốt buốt giá lạnh. “Coi như hôm nay không có chuyện gì buồn, về nhà buổi tối phải hoàn thành nốt đống bài tập môn toán cao cấp…làm sao để cân bằng giữa học và làm thêm bây giờ?”
              “Xóm tổ bốn này đến là kỳ! ở trong đó nhất định có một bạn nào học rất khá môn của tôi nhưng sao không chịu ra mặt nhỉ?”. Cô toán cao cấp thở dài than ngắn sau khi gọi hai, ba người trong tổ bốn lên bảng làm bài nhưng không kết quả trong khi chấm nháp của cả tổ thì điểm ai cũng cao. Một bầy nhện cái! “Cô ơi, tổ em ai cũng giỏi mà, chắc tại lên bảng các bạn run quá đấy”. Một miệng không thể đáp lại với mười bốn, chuông hết giờ reng reng vang lên cô xua tay bước ra khỏi lớp. Nó cùng cả tổ đứng dậy “re” một tiếng rồi cả lũ nhìn nhau cười khoái chí.
              Thu ngồi trước cửa phòng vẻ mặt cáu bẳn với một loạt suy nghĩ điên khùng, đơn giản là vì Thu vừa xích mích với cô bé ở cùng phòng. Thu không muốn thế!
              Nó không phân biệt nổi đâu là tận cùng của một ranh giới nhưng nó biết sự vô tư, lạc quan không bao giờ cần giới hạn, nó biết khi ra trường rồi nó sẽ không có dịp được nô đùa cùng các bạn như bây giờ và nó trân trọng điều đó.
              Nếu như người ta nghiên cứu hình học phẳng thì đương nhiên sẽ khác với hình không gian, vì thế bạn học đương nhiên sẽ không biết nhiều về cuộc sống ở nhà của nó và bạn ở nhà sẽ không hiểu được vấn đề trên lớp nó gặp; có điều cho dù ở chỗ nào thì nó vẫn luôn là nó.
              Trời bỗng đổ mưa giữa đêm đông giá buốt, đôi bạn trẻ vội vã rẽ vào quán cà phê ven đường trú mưa. Người phục vụ bàn bưng cho họ hai ly cà phê thơm ngon ấm áp với nụ cười cùng lời nói nhẹ nhàng: “Chúc quý khách ngon niệng”. Ngấc lên nhìn để cảm ơn người phục vụ, khách hàng nọ chợt kêu lên: “chị Thu”.
              Có chút ngạc nhiên nhưng không ngượng ngùng Thu cười khẽ “chị đây!”.
              Nhìn dáng vẻ chững chạc cũng cách cư sử tế nhị và cách phục vụ chuyên nghiệp của Thu cô gái nọ mới biết phía sau con người mà chúng nó hay lấy làm trung tâm của những câu chuyện đàn tếu ấy.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2007 18:24:58 bởi lam xuong >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9