Kí Ức Khách Viễn Xứ
lam xuong 14.09.2006 17:42:14 (permalink)
Hắn


Hắn ngồi chồm hỗm trên chiếc ghế đẩu cái đầu lắc lư theo điệu nhạc trong máy tính, miệng ngồm ngoàm vừa nhai vừa hát. Đã hai năm hắn lên thành phố, cuộc sống ở đây bây giờ với hắn còn quen thuộc hơn ở quê hắn nữa, mà có xa lạ gì đâu cái Thành phố hắn vẫn nói với lũ bạn là: " Nhỏ như lòng bàn tay ấy" chỉ cần chạy xe một ngày là hết các địa danh nổi tiếng chứ đâu. Nhạc di động đổ, hắn bình tĩnh bấm phím nghe:
- A lô!
-............
- Hả, cái gì? bao giờ? ở đâu?
-..................
- Xui quá, sao mày không báo cho tao sớm đi.
-...................
-Ừ, ừ tao tới đây.
Không biết người bạn nói gì với hắn mà hắn vội vã tắt máy, không kịp thay đồ, vội vàng khóa cửa lao xuống cầu thang nổ máy và phóng thẳng khỏi xóm trọ chỉ trong tích tắc. Chiếc Jupiter cuả hắn lao vội trên đường không cần để ý tới ai, bằng mọi cách hắn phải tới trường trước 10 giờ để thi môn Vi mô, tai hại cho hắn quá vì tuần trước hắn về quê nên không xem được lịch học để hôm nay khốn khổ thế này!
Chín mươi phút thi kéo dài căng thẳng trôi qua, hắn bước ra khỏi phòng mặt tiu nghỉu, mấy đứa bạn hỏi làm bài sao? hắn không nói mà chỉ lắc đầu quầy quậy.
- Buồn làm gì, cùng lắm thi lại chứ có sao đâu. Tao cũng không làm được nhưng tao vẫn vui đấy thôi! nhìn mày giống ông già quá.
Hắn cười, nụ cười méo sệch nhìn đứa bạn thân.
- Đi chơi cho khây khoả
- Thì đi.
Chiều mùa đông ở Hồ Tây thật u ám, hơi nước bốc lên trên mặt hồ tựa như khói sương mù lan toả, hàng cây đứng im lạnh nhạt, những chiếc lá khẽ nhẹ lay như không thể từ chối được trước chị gió, trời nhiều mây sám ngắt, dầy kịt. Hắn khịt khịt mũi nhìn thằng bạn đang ba hoa về việc nó cưa cô nàng nào đó, về những tài ăn nói của nó trước đám đông mà hắn nghe không lọt cho dù đã cố ngồi hai tiếng đồng hồ ở đây. Mà hắn cũng đâu cần quan tâm chứ, hắn chỉ ngồi vì đơn giản hắn thích thế. Đưa đôi chân đá đá mấy lon Bia dưới gầm bàn hắn gục thằng kia:
- Về đi!
Qua đường Tôn Đức Thắng thằng bạn của hắn cáo là phải vào nhà đứa bạn, chỉ còn mình hắn với đám người lạ hoắc trên đường. Hắn cảm thấy nóng trước không khí chen trúc đang cố gắng nhích dần từng bánh xe của người đi đường, mặt hắn trau lại khi nhìn thấy có một chiếc xe đạp đang chen ngang trước bánh xe của hắn.

- Sao mày về muộn thế, hôm qua tao tìm mày không có được. Vào đây với bọn tao cho vui đi, hôm nay là Sinh nhật thằng Cường mà.
Thằng Long đứng cười toe toe trước mặt hắn
- Chờ tao chút!
Khoá xe xong hắn bước theo Long.
Có hơn chục đôi giầy phía trước cửa phòng thằng Cường, Hắn đưa mắt nhìn vào thấy cả hơn một chục cái đầu đang lao nhao quanh cái nâm, giọng đứa nào cũng nhè nhẹt.
- Chúc mừng Sinh nhật.
- Hoà đồng với mọi người chút đi!
Hùng_ thằng bạn cùng phòng nheo nheo mắt nhìn hắn vẻ vừa khuyên bảo vừa thách thức.
- Giao lưu mà...
Chén đầu chúc mừng Sinh nhật thằng Cường, chén hai: hắn mới gia nhập xóm trọ, chén ba: uống với thằng Dương, chén thứ tư: làm quen thằng Tú... mắt hắn bắt đầu hoa lại, lưỡi ngọng líu đi...
Hắn vừa bước chân vào phòng chưa kịp bỏ cặp xuống thì thằng Hùng lên tiếng:
- Thông báo với mày hôm nay có hai nàng đẹp tuyệt vừa chuyển tới phòng số 35, tối nay bọn mình thực hiện chiến dịch "chào mừng" sự xuất hiện của các nàng.
Hắn không phản đối. Một xóm trọ có tới bốn mươi phòng với đủ mọi hạng người nên cũng có phòng hắn biết mà cũng có phòng không, từ khi chuyển tới đây hắn cũng cảm thấy khoái cái khu trọ này. Bây giờ, hắn cho mình cái quyền tự quyết trong tất cả mọi việc có liên quan tới hắn và hắn cho rằng cái chân lý bao nhiêu năm nay hắn tìm thì bây giờ hắn mới thấy. Khác hẳn ngày học cấp III với cái biệt danh " Công tử nuôi lồng kính", suốt ngày lao vào sách vở; từ một thằng đeo kính cận dầy cộp đến 12 dp, tay lúc nào cũng cầm quyển sách, đầu lúc nào cũng chữ bay chữ nhẩy không biết chơi bất cứ gì thì giờ đây "cái gì" hắn cũng biết: Từ việc hút thuốc, uống rượu, chơi bài, đánh lô, điện tử... để thể hiện mình là một " thằng đàn ông" như bạn bè hắn nói.
Cuối tuần mẹ hắn gọi điện bảo hắn về quê có việc gấp, hắn nghe xong nhăn mặt:
- Lại về quê.
Đối với hắn bây giờ về quê là một cực hình. Về ở một hai ngày với những người nông dân chân đất mắt toét cả năm cầy ruộng không hiểu biết gì về " thời thế" thì sao mà so được với lũ bạn biết chơi của hắn chứ. Ngồi một hai tiếng đồng hồ chạy xe về quê sao bằng rồ ga lảng lách trên đường phố. Mấy con Trâu, cánh Diều cũ rích sao sánh được với những trò chơi MU của hắn với bạn bè trên mạng được...
Nhà hắn hôm nay làm gì mà đông người thế kia? Hắn cố nhớ: Ngày giỗ cũng không phải, mừng cái gì cũng không...nhìn mặt ai cũng thấy nghiêm nghiêm nữa mới lạ chứ? Nhà hắn từ xưa tới nay vẫn chỉ có ba người là ba mẹ và hắn, bây giờ hắn đi chỉ còn lại mỗi ông bà bô, hay là...! Trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ không tốt lắm và hắn sợ không dám nghĩ tiếp.
- Quân về rồi hả con?
Mặt mẹ hắn hiện rõ niềm vui khi nhìn thấy cậu con quý tử về. Không kịp chào hỏi gì hắn vội vã hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Có một con bé gương mặt sáng sủa, mảnh mai đi từ trong bếp ra, nhìn thấy hắn nó thẹm thùng lắp bắp chào
- Đây là Hoa, con gái cô Hạnh cạnh nhà ta ngày trước. Con còn nhớ chứ?
Hắn liếc nhìn Hoa với con mắt xa lạ. Hắn nhớ hai mẹ con cô Hạnh đã bị ông chồng nghiện ngập ruồng bỏ, mẹ con cô bỏ làng đi cách đây đã tám, chín năm rồi còn gì.
- Có chuyện gì à mẹ?
- Có, cứ từ từ con sẽ hiểu.
Bao năm lưu lạc nơi đất khách quê người chịu bao đắng cay khổ nhục, cuối cùng mẹ con Hoa dừng chân ở mảnh đất Miền Trung đầy nắng gió, cuộc sống khắc nghiệt đã làm cho những con người ở đó có một ý chí kiên cường. Mẹ con Hoa đã bắt đầu học tập mọi người ở đây từ việc đi làm thuê không công cho để có được kết quả ngày hôm nay thật không dễ dàng chút nào. Bà Hạnh đã ra đi khi Hoa là một thợ thủ công giỏi và cô đã có đủ tiền để trở về quê cũ thực hiện dự định phát triển làng nghề tại nơi chôn rau cắt rốn. Vẫn nhớ gia đình hắn là chỗ dựa đầu tiên cho Hoa khi cô trở về làng.
- Anh Quân, anh đang học Kinh tế à?
Hắn giật mình trước câu hỏi của Hoa, không kịp chuẩn bị trước hắn ậm ờ cho qua chuyện
- Ừ
- Anh tài thật, hai bác và họ hàng chắc tự hào về anh lắm nhỉ?
- Có gì đâu, sao tài bằng em.
Hắn trả lời và chợt thấy chột dạ trước câu nói của Hoa. Cả làng, hắn là người đầu tiên đỗ Đại học với số điểm cao ngất. Hắn cũng thấy tự hào về hắn lắm chứ, cái mũi của hắn đang phập phồng như muốn nổ tung ra, nét mặt dưng dưng tự đắc. Hắn quay sang nhìn Hoa định nói vài câu thán phục nhưng rồi lại tự nhủ: "so về trình độ nó đua sao được với mình, dù sao cũng có thể nó vươn lên được ngày hôm nay là gặp may, một người như mình mà phải chịu lép vế với con nhẵng ấy à?". Hắn đặt cho Hoa cái biệt danh là "nhẵng" vì Hoa gầy và lắm mồm nữa. Hắn nhăn mặt khó chịu vì cái giọng choe choé của Hoa cứ rọi vào tai hắn.
Hôm sau hắn đòi lên trường ngay nhưng không may cho hắn đó lại vào ngày chủ nhật. Mẹ hắn kêu:
- Con ở lại nốt buổi sáng dẫn Hoa ra mộ thắp hương sau đó ra Đồng Trâu cho con bé xem lại đất để mai nó xuống Xã đăng kí thủ tục mua đất và xây dựng cơ sở phát triển làng nghề, ý kiến đóng góp xây dựng làng xã của nó đã được ban lãnh đạo chấp nhận rồi chỉ chờ ngày tiến hành thôi. Xong việc con về ăn cơm rồi lên trường cũng chưa muộn mà.
Rồi khỏi cần hắn hỏi han gì mẹ hắn đã khoe hết với hắn những chiến tích của Hoa làm từ ngày về làng: nào là nó đi vận động bà con học nghề rồi dậy họ học, nào là thực hiện dự án phát triển làng nghề. Nơi hắn ở từ xưa tới nay người nông dân ngoài hai vụ trồng lúa ra thì không biết làm gì để kiếm thêm thu nhập vào lúc nhàn rỗi nên dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng Hoa đã thu được thành công đáng kể trong kế hoạch của cô, mọi người trong thôn xóm ai cũng nhiệt tình ủng hộ cô. Trong thâm tâm hắn cũng có phần nể phục Hoa nhưng hắn vẫn không thoát khỏi cái thái độ bức bội trách mẹ rằng cái chuyện chẳng đâu vào đâu cũng kéo hắn lặn lội, hộc tốc từ thành phố về làm mất cả thời gian.
- Bố mẹ già cả rồi, con cũng đã lớn mà lại là trưởng một dòng họ lớn và danh giá nhất làng nên mẹ muốn mọi việc từ nay con phải là người có trách nhiệm, muốn hay không sau này nó cũng là việc do con quyết định.
Hắn không chú tâm đến chuyện đó nhưng cũng không dám cãi lại mẹ. Chỉ mới có hai ngày ở nhà mà đi đâu hắn cũng nghe người ta bàn tán, khen ngợi Hoa. Ngày nọ hắn về làng gặp ai hắn cũng được mọi người chào hỏi kính trọng, lúc bấy giờ hắn có cảm giác thật tự tin đi đâu bất cứ chỗ nào hắn cũng đều có thể ngẩng cao đầu và nghĩ " mọi thứ đều thuộc về mình"; giờ thì có Hoa đi bên cạnh, hắn chỉ như cái rìa của Hoa thôi.
-Anh Quân giúp em cầm vài thứ nha.
Hắn chưa kịp nói gì thì Hoa đã dúi vào tay hắn lỉnh kỉnh những thứ đồ Cuốc, Chổi, Hương, Bật lửa còn cô thì nhanh nhẩu đưa mân Cỗ lên đầu bước nhanh ra phía cổng. Hắn miễn cưỡng bước theo trong tay cứ rấm rứ đống đồ miệng lẩm bẩm.
Cuối cùng thì hắn cũng hoàn thành công việc được giao, nhìn đồng hồ đã 11 giờ trưa hắn thở phào nhẹ nhõm: vậy là chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa hắn sẽ được giải phóng.
- Anh lên rồi bao giờ anh lại quay về quê nữa ạ?
- Không biết.
Nghe Hoa hỏi hắn trả lời cụt ngủn, hắn không muốn nói chuyện với bất cứ ai ở đây trừ ba mẹ hắn - họ toàn là những con người tò mò ngu dốt và bảo thủ nữa, cả đời không đi khỏi luỹ tre làng thì biết thế nào là đúng.
Cuộc vui chưa tàn, tất cả các cụ trưởng họ trong làng và các bậc vai vế trong dòng họ còn đang thao thao bất tuyệt nói đủ mọi chuyện của làng, của xã, chuyện của thời nay, thời xưa thì hắn tay cầm ba lô tay cầm mũ lễ phép đứng giữa nhà cất giọng chào.
Tất cả mọi người đều ngừng đũa, ngừng nói quay lại nhìn hắn rồi có vài ba giọng nói:
- Ừ, thôi đi đi, đi lên đó giáng mà học nghe con! sau này về làng cùng cái Hoa xây dựng đổi mới thôn xóm nhé.
Hắn cười, một nụ cười bí ẩn bước ra khỏi nhà.

Không hiểu sao ở làng quê Việt Nam lại nhiều những cái luật lệ, phong tục khó hiểu đến thế, hắn chỉ ngồi nghe các cụ phân bua giải giảng về ngôi thứ trong một gia đình nhiều thế hệ cũng đủ đau đầu rồi. Ở quê hắn thấy hình như nhà nào cũng có chút họ hàng máu mủ với nhau thì phải, kể cả với những người cả đời khéo khi không bao giờ bước chân vào nhà nhau thì khi vô tình gặp chỗ nào đấy hắn cũng nghe mẹ hắn nói người ấy là anh em thúc bá có quan hệ từ đời cụ tổ gì gì đó...
Chiếc xe băng băng chạy trên con đường nhựa vắng người. Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tâm hồn đang lâng lâng theo chiều gió, hắn có cảm giác như vừa được hồi sinh sau trận tra tấn về tâm hồn. Mặc kệ, hắn hơi đâu mà quan tâm cho mệt xác đến những việc mà con bé Hoa kia và người làng hắn làm chứ. Nếu lần sau mẹ hắn gọi hắn về kiểu này thì đừng có mơ... Đang miên man suy nghĩ hắn không để ý đến đường đi cho tới khi nhìn lại thì: Một gã lếch thếch luộn thuộng quần ống thấp ống cao đang dắt một chiếc xe thồ rau rõ nặng lù lù ngang qua đường hắn. "Trời ơi!" hắn kêu lên, cố gắng điều khiển tay lái để tránh cho tai nạn xẩy ra, cuối cùng cũng thoát chết nhưng hắn phải lồm cồm bò dậy dắt xe từ rệ đường lên. Gã nông dân cười ha ha rồi nói bô bô để lộ mấy chiếc răng vâu nhìn rõ ghét " Ồ, cậu mày thế mà khá! thông cảm nhé mình vội qúa không để ý" rồi dắt xe đi cun cút. Hắn nhìn vết xước khá lớn trên chiếc xe của hắn mà xót đứt ruột đứt gan, ném cái nhìn bực tức theo bóng dáng người chở rau đang vội vã bước miệng lẩm bẩm: " đúng là đồ nhà quê!". Lại nổ máy, hắn tiếp tục trở về thành phố.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2007 10:56:29 bởi lam xuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9