Trương Quế Chi
sóng trăng 16.09.2006 06:54:24 (permalink)
.

trương quế chi







        Đồng dao Chi 18

        Sắp 19 tuổi
        Sự kiên nhẫn không đợi
        Đừng vội
        Nuôi tiếp
        Tưởng tượng
        Khánh kiệt
        Không thể là sa mạc
        Đừng vội
        Không thể là vực đá
        Tình yêu có rồi
        Thần thoại tự viết
        Đời sống tự viết
        Không được sợ không bao giờ tới
        Cánh buồm đỏ thắm


        nguồn: rado australia - bay vút



Thơ Trương Quế Chi
theo TCGĐ số 8/2006



Trương Quế Chi sinh năm 1987 tại Hà Nội. Từ năm 2002 đến 2005, cô là học sinh lớp chuyên Pháp trường PTTH Amstecđam – Hà Nội và hiện đang là sinh viên năm thứ nhất Khoa Báo Chí Truyền Thông Trường Đại học tổng hợp Avignon (Cộng Hoà Pháp). Cô đã từng đoạt Giải nhất quốc gia Cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 30 (năm 2001) và Giải thưởng Nữ sinh Việt Nam năm 2003. Trong 5 năm vừa qua (2000-2005), Trương Quế Chi đã là dịch giả của 12 tập truyện chuyển ngữ từ tiếng Pháp được NXB Kim Đồng phát hành, cô cũng là tác giả thơ trẻ tuổi nhất trong số tác giả trẻ thường xuất hiện trên các báo Phụ san Thơ báo Văn Nghệ, Người Hà Nội, Lao Động, Tiền Phong, evan.com… Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ của Trương Quế Chi, được rút từ tập thơ đầu tay Tôi đang lớn của cô do NXB trẻ vừa xuất bản – một tập thơ gây sửng sốt không ít với bạn đọc.



    Giấc mơ chim sẻ

    Qua bầu trời
    Chỉ thấy cánh những con chim sẻ
    Bay như những người rối trí
    Chết
    Vì tưởng nhầm tường kính là đám mây
    Chết
    Vì tưởng nhầm cột điện béton là cành khô mùa đông
    Chết
    Vì tưởng nhầm con người là rừng cây an toàn
    Những con chim sẻ
    Thoát nạn
    Nâng cánh cao cùng gió
    Là những con chim sẻ bị mù bẩm sinh


    Tặng những cánh đồng thêm rộng trong tôi

    Tặng ba mẹ và em Bống
    Tặng những cánh đồng thêm rộng trong tôi
    Những hạt giống gạn sau giấc ngủ trăng sữa
    Nối liền mái tóc mẹ và con gái
    Có thành thác đổ?
    Bầu trời rồi cũng xa bàn tay tôi
    Nằm im thiêm thiếp
    Phía trên đầu đứa trẻ không biết chơi diều
    Bàn tay nhỏ dại
    Cứ mở mãi…
    Tặng những cánh đồng thêm rộng trong tôi
    Những viên sỏi lăn theo bước tôi mỗi lần đi lạc
    Cánh cổng ngôi nhà cha chẳng bao giờ khép
    Chật quá rồi nhà kho ưu phiền cha ạ
    Những con đường rực rỡ rồi cũng xa đôi mắt tôi
    Ở lại trên tấm đệm màu hồng
    Nơi tôi kể câu chuyện cổ tích đầu tiên cho em gái
    Bàn tay nhỏ dại
    Cứ mở mãi…
    Tặng những cánh đồng thêm rộng trong tôi…
    Avignon – 31/8/2005
    T.Q.C.



TCGĐ số 8/2006



Trương Quế Chi






    Tôi khóc
    Khi những ngón tay của tôi không còn thuộc về tôi nữa
    Cánh cổng của mỗi ngày chỉ mở khi đêm tới
    Hát làm chi
    Cơn mưa đổ xuống giấc mơ duy nhất rồi…

    Tôi gieo mầm mộng mị của tôi
    Trên quầng mắt trải dài hơn đường sông đỏ
    Chạy mãi không mà sao đến được chân trời
    Bầu trời trút đổ lên tôi
    Tiếng chim thất thanh nứt nẻ từ những cánh đồng hoang vắng ngút ngàn
    Tôi ngập trong màu của tôi
    Tiếng khóc im lặng hơn sắc trắng
    Nuốt ánh mắt của tôi ngày thơ bé...



    Thiếp

    Tôi soi gương
    Để thấy bầu trời
    Trong đôi mắt mình
    Chuyển màu

    Bóng tôi
    Nằm thiếp
    Trên bàn tay
    Sau bước đi
    Không điểm tựa
    Tiếng của đôi mắt
    Chao liệng
    Như những cánh nhạn
    Vết rạn đầu tiên của không gian

    Thanh âm tôi
    Thả trôi như quên lãng
    Hồn nhiên
    Trốn vùi ngái ngủ

    Chờ mưa
    Thức dậy
    Từ lúc chuyển dạ thời gian

    Nhịp điệu tôi
    Mắc cạn
    Đôi môi lẩm nhẩm đọc kinh
    Cúi đầu
    Đếm vô tận
    Cần mẫn
    Bốc cháy
    Nơi ủ tro của quán tính
    Thế giới
    Không chờ đợi
    sự chuyển động
    của tôi?


    Đồng dao

    Yên nghe…

    Đồng dao giấc ngủ
    Đồng dao hơi thở
    Đồng dao mùa vùi

    Tôi hát đồng dao
    Trên đường chân trời
    Giấc mơ bay như bong bóng
    Nỗi buồn nằm im như những viên đá cuội ngổn ngang

    Tôi hát đồng dao
    Trên bầu trời đổ mưa dưới đất
    Tên người chơi trò cút bắt
    Linh hồn gọi nhau đi cầu nguyện thành tâm

    Tôi hát đồng dao
    Trên cầu vồng
    Những điểm đen di động
    Những đường thẳng tập giữ thăng bằng

    Tôi hát đồng dao
    Trên những dấu chân của tôi
    Khuôn mặt mỏng tang
    Xa lạ đồng dao tiếng hát

    Yên nghe…

    Đồng dao giấc ngủ
    Đồng dao hơi thở
    Đồng dao mùa vùi

    Avignon 12/2005



Vắng chị
Trương Quế Chi



Chị sẽ lại cõng em
Trên tấm lưng không biết nói dối
Chị sẽ lại nhìn em cười
Để thấy đôi mắt mình là khoảng trời trong xanh...




    Thả bóng

    Gam bàn chân thở
    Xếp nếp
    Ngón chân mệt
    Hà hơi
    Chậm rãi
    Hát ru tôi
    Thả lên trời
    Bóng ngủ
    Buộc
    Ngón chân viển vông
    Ngốc nghếch
    Tôi bay
    Nằm lại
    Niềm vui cũ kỹ
    Ngơ ngẩn
    Nỗi buồn nhẹ tênh
    Lặng im
    Bóng đổ trầm
    Tôi bay
    Gam bàn chân thở
    Xếp nếp
    Ngón chân mệt
    Hà hơi
    Chậm rãi
    Hát ru tôi
    Thả lên trời
    Bóng ngủ
    Buộc
    Ngón chân lầm lũi
    Giận hờn
    Tôi rơi ...

    Avignon 2/2006


    Vắng chị

    Tặng sinh nhật của em Bống lần đầu tiên vắng mặt chị

    Chị muốn kể câu chuyện tình yêu đầu tiên của mình cho Bống
    Nhưng chỉ là màn sương mờ
    Ký ức bốc hơi từ cổ tích...

    Chị muốn kể câu chuyện nỗi buồn đầu tiên của mình cho Bống
    Nhưng chỉ là muội than
    Cháy đen lầm lũi...

    Chị muốn kể câu chuyện đức tin đầu tiên của mình cho Bống
    Nhưng chỉ là tiếng cầu nguyện
    Đổ bóng sau mỗi chiều...

    * * *

    Chị sẽ lại cõng em
    Trên tấm lưng không biết nói dối
    Chị sẽ lại nhìn em cười
    Để thấy đôi mắt mình là khoảng trời trong xanh...

    Chúng ta sẽ lại ngồi cùng một chỗ
    Cùng chung một nỗi buồn
    Cùng im lặng
    Cùng thơ dại

    Cùng cất tiếng cười chẳng giống ai...

    TP Avignon 04/12/2005



Phản ứng
Trương Quế Chi



    Những ngày không nhớ

    Tôi để tên mình mắc lưới
    Từ tốn
    Khâu lại vết xước trên da
    Loài cá chỉ biết đớp thức ăn công nghiệp
    Đứng nhìn
    Im lặng nhìn
    Mình hất những ca nước lạnh vào khuôn mặt trong gương
    Thứ mồi đã không còn hiệu nghiệm
    Cho những ngày không nhớ
    Tôi bỏ thói quen vào trong túi
    Như một bảo bối
    Nói dối cánh ruộng trắng mong chờ
    Loài cá chỉ biết đớp thức ăn công nghiệp
    Nghèo túng
    Mặc cả quần áo với những con bù nhìn
    Chép môi
    Ngủ chờ những ngày không nhớ
    Không biết đến bao giờ?
    Loài cá chỉ biết đớp thức ăn công nghiệp


    Phản ứng

    Một đứa trẻ
    Ngồi khóc
    Chờ dỗ dành
    Người đưa cho nó cuốn truyện
    Nó không đọc
    Vì nó biết “truyện cổ tích nào kết thúc chẳng giống nhau”
    Người đưa cho nó túi kẹo
    Nó không ăn
    Vì sợ bị mắc chứng béo phì “nhìn rất xấu”
    Người đưa cho nó cây súng chơi
    Nó không nhận
    Vì nó sợ lỡ tay giết người “Súng đồ chơi toàn đạn thật”

    Một đứa trẻ
    Ngồi khóc
    Chờ dỗ dành

    Những người lớn
    Ngồi khóc
    Hoang mang
    Vì không biết phải mang tới những gì cho đứa trẻ thôi khóc?


    (Trích tập thơ "Tôi đang lớn")








_______

thơ Trương Quế Chi tại Việt Nam Thư quán

Truyện Trương Quế Chi tại Việt Nam Thư Quán
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2006 07:26:53 bởi sóng trăng >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9