thơ Đường có gai
CON GHẺ
Mẹ đã qua đời ở với cha
Thêm bà dì ghẻ tuổi hơn ba
Xưng con khéo dễ lời trêu nguyệt
Gọi chị sợ mang tiếng ghẹo hoa
Bí quá cho nên đành nói trõng
Hiểu tình cũng phải để cho qua
Đêm nằm thao thức tay vo trán
Bên ấy người ta có xót xa?
Vợ chồng trẻ
Mới đôi tám tuổi đã làm cha
Vợ thì ngấp nghé khoảng mười ba
Chơi chưa hết vụng trong lầu nguyệt
Ra vẻ sành đời giữa chợ hoa
Chẳng biết làm ăn nên phó mặc
Đâu rành cuộc sống phải đành qua
Nửa đêm khát sữa con thơ khóc
Thức giấc nhà bên thấy xót xa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2006 12:26:10 bởi nguyens >
BIA ÔM
Tiếng nhạc xập xình khói thuốc cay
Đèn xanh đèn đỏ rượu bia đầy
Nhập nhằng đùi trắng môi kề mắt
Nhan nhãn má hồng vai gác tay
Hôn lỡ bạn con nào có biết
Ôm nhằm con bạn chẳng hề hay
Nhớp nhơ bia bọt chân chèm nhẹp
Đã lỡ chơi rồi..xấu hổ thay
NÀNG
Tuổi nàng ngấp nghé cửa năm mươi
Nhìn thoáng tròm trèm ba mấy thôi
Vóc dáng thanh tao cung nguyệt lộng
Thân hình ẻo lả mảnh tình phơi
Ái ân qua lại đâu dăm lửa
Duyên phận đong đưa cũng mấy đời
Thân gái đoạn trường ôm tiếc hận
Nửa vầng trăng lạnh lững lờ trôi
TRÁI BANH
Ngẫm đời như một trái banh da
Kẻ hứng người tung khắp cả nhà
Năm ngoái vui.. mang ra trứơc cửa
Chiều nay buồn.. ném lại sau nhà
Khi vui khi thích thì ôm ấp
Lúc giận lúc buồn lại đá xa
Thế sự trăm phương tình vạn kiểu
Ngẫm đời như một trái banh da
Vịnh con chuột
Trời cho lũ chuột tính tinh ranh
Phá phách , lủi chui vốn rất rành
Ruộng lúa chia nhau mà gặm nhắm
Vườn hoa sục sạo đến tan tành
Cật to đầu bé - mê chim đẹp
Trí vặt tâm tà- thích vị ..tanh
Vạn sự rối tung..từ lũ chuột
Đục khoét xong rồi -biến thật nhanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2006 12:48:27 bởi nguyens >
CHUYỆN ĐỜI
Cuộc đời hỏi có bao nhiêu năm
Thế sự tranh nhau cái chỗ nằm
Hai thước trời xanh làn cỏ úa
Ba vuông đất lạnh nắm xương tàn
Sinh thời quên lãng tình mai trúc
Tạ thế tìm đâu nghĩa cúc lan
Một mảnh khăn sô - ai nhỏ lệ??
Tiền tài danh lợi - gió sương tan
GIẾT NGƯỜI TRONG MỘNG
Anh giết tình em giữa một đêm
Chứng nhân là ngọn gió bên rèm
Trước tòa ân ái mây làm cớ
Thẩm phán tơ hồng kết tội thêm
Công lý tình yêu càng sáng tỏ
Đèn trời duyên phận hết lem nhem
Luật ghi danh tội gieo tình mộng
Bản án chung thân gửi đến em
LANG THANG HÈ PHỐ
Nguyễn Khánh Chân
Mơ khúc bánh mì lót dạ thay
Bơ phờ cái bụng có ai hay
Môi run lưỡi đắng mờ con mắt
Dạ thóp chân quàng mỏi cái tay
Hè phố trẻ thơ cơm hẩm thiếu
Nhà cao ông lớn rượu tây đầy
Đường xa -xa tít ,còn xa lắm
Lây lất lối về hoen mắt cay
VỊNH CHỒNG
Nguyễn Khánh Chân
Vốn nghiện cho nên cái giọng khàn
Hai hàng chân bước giống như ngan
Rượu chơi cả lít còn chưa thấm
Bia nốc vài thùng chẳng lẽ san
Sáng phở trưa cơm chiều thích nhậu
Ngày thơ đêm phú tối rông nhàn
Chuyện nhà bán cái cho bà xã
Được cái nửa khuya thích vén màn
CÒ
Nguyễn Khánh Chân
Muốn việc chảy trôi phải có cò
Cứ chi tiền đậm chẳng cần lo
Ngõ sau dẫu hẹp không qua ải
Cửa trước tuy to khó lọt lò
Kẻ khéo lót tay tìm lợi bở
Người khôn uốn lưỡi kiếm danh to
Nhập nhằng tối sáng nào ai tỏ
Đánh lận con đen lọ đó dò
PHÂN MINH
Nguyễn Khánh Chân
Con người trời phú tính tham lam
Cái thú lạc tình ai chả ham
Phở quán lai rai cùng gái đẹp
Cơm nhà hủ hỉ với ma dam
Tình tiền tỏ rõ không xằng bậy
Cơm phở phân minh há lại xàm
Lương lậu thời giờ..đây sáng tỏ
Có đâu đằng ấy.. nện quai hàm
CHUNG & RIÊNG
Nguyễn Khánh Chân
Hờn dỗi nàng tuyên bố ngủ riêng
Giật mình bụng bảo dạ..thêm phiền
Bâng khuâng ngày lại mơ cung nguyệt
Rạo rực đêm nằm mộng thấy tiên
Cái tội mê thơ gieo sóng gió
Giữ tình yêu vợ cầu cho yên
Qua cơn bão táp trời hong sáng
Chung mãi lâu rôì chẳng muốn riêng
BỐI RỐI
Nguyễn Khánh Chân
Mâu thuẫn loanh quanh cái nợ đời
Sáng chê chiêù chán tối thèm chơi
Đôi mươi mãi đắm thường tình đã
Bẩy chục còn chơi có mâý người
Bến cảng hàng hàng chia có cặp
Bờ hồ lớp lớp sắp từng đôi
Lòng già sục sạo nghe phơi phơí
Thằng bé ngo ngoe chẳng kịp hôì
XUÂN GIÀ
Nguyễn Khánh Chân
Tròm trèm dăm bữa nữa tròn năm
Nhẩm đếm tuổi đơì chưa đủ trăm
Lữ khách loay hoay chưa đứng vững
Nàng thơ trăn trở vẫn còn nằm
Chân run lưng mỏi đây đành chịu
Tay nhức đùi ê đó phải cam
Da mát môi mềm ai chả thích
Ngày chừa đêm xuống lại nghe ham
NỖI LÒNG
Nguyễn Khánh Chân
Nhan nhản đầy đường ai chẳng ham
Khéo không đem tóc cắm lên cằm
Môn làng lại cắp đem trồng chậu
Quýt chợ mua về gieo vơí cam
Cậu phú tòm tem thèm đứng ngó
Nàng thơ ngoe ngẩy ngả lưng nằm
Ngọt Lê thơm taó chưa vừa ý
Cơm phở lúc xuôi lúc lại khăm.
nguyens
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: