Góc thơ PCT
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 59 bài trong đề mục
PCT 19.09.2006 16:26:50 (permalink)
0
1. Khi thành phố vắng em

Nếu một ngày thành phố vắng bóng em
Mỗi chiếc lá rơi nghiêng như ánh mắt
Chiều Hồ Tây gió lay trời trong vắt
Phố bụi mù, cay nỗi nhớ trong anh

Khi đêm buông, thành phố ngủ yên lành
Em lấp lánh một vì sao xa lắm
Anh bỗng hiểu thế nào là đằm thắm
Rất gũi gần rạng rỡ nụ cười em



2. Gửi Trăng

Em cứ là vầng trăng
Ở trên cao vời vợi
Giát vàng lên trần giới
Ru hồn thơ nhân gian

Trăng khi khuyết khi tròn
Bởi tròn nên phải khuyết
Như người ta ly biệt
Để rồi đến bên nhau

Trăng treo trên đỉnh đầu
Ước mơ thời trai trẻ
Tóc bạc rồi, có lẽ
Nhuốm màu trăng tinh khôi?

Tình yêu của muôn đời
Trăng chở che chia sẻ
Ai muốn mình buồn tẻ
Như những đêm không trăng?

Em cứ là vầng trăng
Đồng quê hay thành phố
Anh xin làm em nhỏ
Đón Trung Thu suốt đời

Em hãy cứ sáng ngời
Cao xa, gần gũi thế
Bút lòng anh có thể
Chấm mực trăng làm thơ

r


3. Tìm nhau

Em không hẹn và em không đến
Anh đi tìm khô áo mồ hôi

Em đã hẹn và anh không đến
Em một mình đứng giữa chơi vơi

Hai đứa tìm nhau trong ấm ức
Dẫu biết rằng buộc phải thế thôi./.

4. Đêm

Khi xưa tôi chưa biết em
Đêm về thì chỉ là đêm lạnh lùng
Bây giờ nghe giữa thinh không
Tiếng con dế vợ – dế chồng gọi nhau

Đầu nhà thoang thoảng hương cau
Giọt sương nào khẽ rơi vào thơ tôi

Bây giờ lòng chẳng nguôi ngoai
Hình như ở tận cuối trời có giông ...
Trăng kia được mấy đêm tròn
Ngôi sao lấp lánh nỗi buồn xa xưa

Bây giờ, đêm đến bây giờ
Có em đang cũng thẫn thờ như tôi./.

r

5. Ghét

Ghét ai mặc áo giống màu
Để tôi vội vã theo sau bẽ bàng
Ghét ai giọng nói dịu dàng
Để tôi thảng thốt, ngỡ ngàng tưởng em

Ghét ai có dáng thân quen
Để tôi xao xuyến ngỡ em đến rồi

Ghét con đường phố đông người
Để tôi không thấy em tôi chỗ nào
Ghét hàng cây cứ lao xao
Làm tôi nhớ tiếng thì thào yêu thương

Ghét tôi: yêu ghét lạ thường
Ghét em: cứ để tôi vương tơ lòng./.


r

6. Một mình

Điếu thuốc lá một mình cháy đỏ
Không có em hay không có anh?
Con chim khiếu hót điệu gì nhung nhớ
Trên lầu cao nó cũng một mình

Cho ánh sáng, ngọn nến dần thui chột
Em yêu anh thổn thức hao gầy
Tơ óng ả nhờ con tằm rút ruột
Và làm thơ, anh chết từng giây

Nếu biết yêu nhau mà khổ thể
Xin trả về thời cũ chưa quen
Nhưng nếu để
cuộc đời
trôi qua trong lặng lẽ
Thì đâu phải là anh
Càng không phải là em./.


7. Dạ lan

Hoa lan thơm đường em qua
Em hái ép vào quyển sổ
Mỗi ngày một lần hoa nở
Mỗi ngày một thơm ngát hương

Hôm nay anh đi trên đường
Mà em vẫn thường qua lại
Hương hoa vẫn còn đọng mãi
Bên bờ những dấu chân em

Và thử hỏi mình trong đêm
Đến ngày hoa lan thôi nở
Liệu em có còn nỗi nhớ
Gửi vào quyển sổ tình anh ?

Mùa hoa rồi cũng qua nhanh
Con đường em đi còn đó
Anh muốn biến thành hoa nhỏ
Cho em cất giữ mỗi ngày.


8. Đêm say

Đêm lặng lẽ nằm ru đàn sao ngủ
Rải nỗi buồn man mác góc vườn xa
Ve lanh lảnh xin mùa hè bớt lửa
Gió ven hồ lay động mấy chùm hoa


Câu thơ bỗng lạc về giai điệu cũ
Như bao lần trăn trở một vần say
Em còn nhớ đêm xưa, thời dang dở
Ta hẹn hò, tay chẳng dám cầm tay?


Không có rượu mà sao say đến thế
Giải Ngân hà mờ tỏ bóng thời gian,
Ta lại được một lần say lặng lẽ
Giữa cuộc đời tỉnh táo đến khôn ngoan!

r


9. Xin em đừng trách

Em ơi, đừng trách
Anh không yêu em thật nhiều
Như em mong muốn

Xin em đừng sầu muộn
Vì anh không hái những vì sao
Cài lên mái tóc em trong âu yếm ngọt ngào
Không lấy ráng chiều
làm tấm khăn dịu dàng quanh cổ
Quấn theo bờ vai em bé nhỏ
Không thấy sóng vỗ bờ em dịu êm
Không thấy gió xuân nồng trong nụ hôn tiên...

Đừng trách anh mải lắng nghe tiếng chim gọi nhau về tổ
Lo chiều nay bản xa nhà ai không nổi lửa
Ngóng tin mừng đâu đó cuộc đời vui
Đừng trách anh sao lại dễ cười
Với những người xa lạ
Đừng nghĩ lòng anh sao mênh mông quá
Chất chứa nhiều giận ghét, yêu thương

Đừng trách anh, tên nô lệ cuối cùng
Quỳ gối dưới chân Nàng Thơ tuyệt mỹ

Đừng trách anh, đừng trách anh em nhé
Nếu như anh không thế
Em đâu còn yêu anh?

Anh yêu cả trời xanh
Anh yêu đồng bát ngát
Anh yêu con suối hát
Anh khóc bông hoa tàn

Đó là tình mênh mang
Tình anh yêu em đó!


10. Rằm

Đêm nay đúng rằm, trăng sáng quá
Em ở nơi nào, có ngắm trăng?
Ánh trăng sáng đẫm từng khe lá
Như thể quanh ta được dát vàng


Tôi tắm trong trăng thành mê muội
Ai người đơn chiếc giữa trời khuya?
Lẳng lặng cất trăng vào đắm đuối
Để cho rằm sáng lúc em về...


11. Em cho tôi bốn mùa

Em cho tôi mùa Xuân
Tim tôi tràn nhựa sống
Một nhành hoa lay động
Một cánh chim cuối trời

Em cho tôi mùa Hè
Phượng đỏ reo trong lá
Tôi thấy mình trẻ quá
Nắng tràn dâng lên môi

Em cho tôi mùa Thu
Tôi lặng yên suy nghĩ
Cuộc đời sao bình dị
Như những cánh cúc vàng

Em cho tôi mùa Đông
Gió heo may se lạnh
Tôi biết mình cô quạnh
Vì em xa - xa xăm


Em cho tôi ngàn năm
Để được yêu em mãi


12. Quên

Tôi người vốn tính hay quên
Chia tay em, đã quên liền, lạ không?
Bây giờ em đã lấy chồng
Tôi quên ngay chính nỗi lòng của tôi

Tôi quên cái cách em cười,
Cái câu em dạ, cái lời em thưa
Tôi quên chiều ấy đứng chờ
Bồn chồn góc phố bụi mờ mắt say

Tôi quên cả một đêm dài
Hôn em – vĩnh viễn một đời nụ hôn
Tôi quên hết những lúc buồn
Câu vui, chuyện giận, nỗi hờn với em


Thế là tôi cũng đã quên
Như ngàn năm cách xa em mất rồi.


Quên thì quên hết,
Hỡi ôi
Mà sao vẫn nhớ là tôi quên nàng!

r


13. Những con đường phố

Trên con đường một chiều
Ta chỉ nhìn thấy lưng thiên hạ
Người đi đường cũng chỉ nhìn thấy lưng ta – xa lạ
Ta không nhìn thấy em

Trên con đường hai chiều
Dòng người vội vã
Những khuôn mặt đăm chiêu – lạ quá
Ta vẫn không nhìn thấy em.

Ta cứ tìm khuôn mặt thân quen
Mỗi ngày, trên phố
Mặc dù biết rõ
Em không ở
Thành phố này.

r

14. Tháng Năm

Tháng Năm nắng đỏ bụi đường
Em đi lá sấu chập chờn bay theo
Cơn mưa giăng kín mành yêu
Bắp chân trắng lội một chiều phố dâng

Chia tay, khẽ một tiếng “Vâng”
Bên em chớp giật, bên anh gió ào
Tháng Năm là tháng nôn nao
Ta đong nỗi nhớ đổ vào niềm thương

Tháng Năm nắng đỏ bụi đường…
Mắt em thắm quá, dễ thường chói anh


15. Hộc bàn học trò

Tôi thường giấu dưới hộc bàn
Một vài nụ hoa hái trên đường đi học
Cô bạn trường chiều sau nhiều lần ngơ ngác
Gửi lại cho tôi những vần thơ
Trên mẩu giấy học trò, gấp nhỏ làm tư

Hết năm học, tôi chần chừ nán lại
Cố gặp người con gái
dấm dúi gửi thơ trong hộc bàn
Đôi mắt cô cười nhưng nét mặt nghiêm trang
Chào kẻ tặng những bông hoa thầm lặng

Đã qua đi rất nhiều năm tháng
Cây thay lá nhiều và hoa nở biết bao nhiêu
Cái bàn học sinh – lớp sáng lớp chiều
Có ai giấu hoa - thơ cho nhau không nhỉ?

Tôi ước gì, dẫu biết rằng không thể
Về trường xưa và giấu những bông hoa
Dưới hộc bàn rồi chờ đợi câu thơ
Nét chữ nghiêng nghiêng, mây trời lộng gió
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2006 13:41:13 bởi Huyền Băng >
#1
    Nguyên Hùng 19.09.2006 16:56:23 (permalink)
    0

    5. Ghét

    Ghét ai mặc áo giống màu
    Để tôi vội vã theo sau bẽ bàng
    Ghét ai giọng nói dịu dàng
    Để tôi thảng thốt, ngỡ ngàng tưởng em

    Ghét ai có dáng thân quen
    Để tôi xao xuyến ngỡ em đến rồi

    Ghét con đường phố đông người
    Để tôi không thấy em tôi chỗ nào
    Ghét hàng cây cứ lao xao
    Làm tôi nhớ tiếng thì thào yêu thương

    Ghét tôi: yêu ghét lạ thường
    Ghét em: cứ để tôi vương tơ lòng./.

    Ghét ai thơ post dài thòng
    Để tôi đọc đến nổ tròng mắt đây
    Ghét ai rủ rỉ rõ hay
    Để trăng ra phố giữa ngày mà treo
    ....

    #2
      Trăng Quê 19.09.2006 17:41:06 (permalink)
      0

      Trích đoạn: PCT

      1. Khi thành phố vắng em

      Nếu một ngày thành phố vắng bóng em
      Mỗi chiếc lá rơi nghiêng như ánh mắt
      Chiều Hồ Tây gió lay trời trong vắt
      Phố bụi mù, cay nỗi nhớ trong anh

      Khi đêm buông, thành phố ngủ yên lành
      Em lấp lánh một vì sao xa lắm
      Anh bỗng hiểu thế nào là đằm thắm
      Rất gũi gần rạng rỡ nụ cười em



      Cảm ơn PCT cho đọc một bài thơ hay !

      Nếu một ngày thành phố vắng Anh

      Nếu một ngày thành phố vắng Anh,
      Em thấy mình mỏng manh như chiếc lá
      Chiếc lá rơi nghiêng về phương trời lạ
      Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!

      Anh cứ hiền như thể nắng ngày Đông
      Để tim em dữ dội sóng khôn cùng
      Ai thao thức cùng đêm dài lặng lẽ
      Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!

      Em tự nhủ rằng mình chẳng thèm mong
      Sao cứ thấy yếu lòng đến thế
      Một giọt sương rơi lá mềm dịu nhẹ
      Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!

      Soi vào gương má thoáng ửng hồng
      Mắng mình vô duyên bận lòng người đi vắng
      Hà nội chiều rơi vào đêm lẳng lặng
      Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!


      Trăng Quê
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2006 10:54:02 bởi Trăng Quê >
      #3
        BĂNG NGUYỆT 19.09.2006 21:26:29 (permalink)
        0
        Chào weocom PCT đến vui với vườn thơ vntq nha, chèn,...đã 33 bài rồi hả hih chỉ được đọc topic này nên bn weocom ở đây nha. chúc vui và thơ đều tay.


        Em ơi, đừng trách
        Anh không yêu em thật nhiều
        Như em mong muốn
        ...
        ..
        Đừng trách anh, đừng trách anh em nhé
        Nếu như anh không thế
        Em đâu còn yêu anh?


        Quên

        Có bao giờ em nói..trách anh đâu
        Chỉ trách em tin thế thái cơ cầu
        Tin vào tình yêu của mình
        sẽ giữ người ta được.
        Tin vào những lời hẹn ước
        Trăm năm.

        Phố vẫn mưa.
        Những con đường bỗng sạch
        Tưởng chừng kỉ niệm xóa đi
        Những gì
        Ta có
        Theo mưa.

        Nhưng quẩn quanh trong gió mùa
        Đâu dễ tan như người ta quên được
        Chỉ có em
        Nhu nhược
        Quên chẳng được
        Người ta.
        #4
          PCT 20.09.2006 14:43:41 (permalink)
          0
          Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Cảm ơn "chủ sự" BN đã có lời weocome!


          16. Ông và Cháu

          Phan Chí Thắng

          - Ông ơi, dòng sông đi về đâu?
          - Dòng sông chảy ra biển lớn
          - Biển lớn đi về đâu?
          - Biển lớn hoà vào đại dương
          - Đại dương đi về đâu?
          - Đại dương là một phần của trái đất
          Bao giờ lớn lên con sẽ biết thêm nhiều

          - Ông ơi, vì sao con được mẹ yêu?
          Vì con ngoan hay vì con xinh đẹp?
          - Mẹ yêu con vì con là hoa nở từ cành cây mẹ
          Mẹ vắt đời mình thành sữa nuôi con

          Thấy cháu có vẻ buồn
          Vì mẹ phải vắt đời thành sữa
          Tôi hôn lên má:
          - Vì sao con yêu ông?
          Cậu bé làm đôi mắt tròn:
          - Vì... con yêu ông lắm!

          Sẽ có một ngày đầy nắng
          Sẽ có một đêm đầy trăng
          Chàng thanh niên sẽ hỏi:
          - Ông ơi, tình yêu là gì?

          - Là con đường ta mãi vẫn đi
          Từ không hiểu này sang không hiểu khác
          Tình yêu – cuộc sống là gì?


          r
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2006 13:30:18 bởi Huyền Băng >
          #5
            Trăng Quê 21.09.2006 21:48:55 (permalink)
            0

            Trích đoạn: PCT

            Dạ lan
            Phan Chí Thắng


            Ảnh Đàm Trung Phán

            Hoa lan thơm đường em qua
            Em hái ép vào quyển sổ
            Mỗi ngày một lần hoa nở
            Mỗi ngày một thơm ngát hương


            Hôm nay anh đi trên đường
            Mà em vẫn thường qua lại
            Hương hoa vẫn còn đọng mãi
            Bên bờ những dấu chân em


            Và thử hỏi mình trong đêm
            Đến ngày hoa lan thôi nở
            Liệu em có còn nỗi nhớ
            Gửi vào quyển sổ tình anh ?


            Mùa hoa rồi cũng qua nhanh
            Con đường em đi còn đó
            Anh muốn biến thành hoa nhỏ
            Cho em cất giữ mỗi ngày.




            Minh họa dùm PCT bằng chùm lan này. Chùm hoa đẹp cho một bài thơ tuyệt hay!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2006 21:51:27 bởi Trăng Quê >
            #6
              PCT 23.09.2006 11:19:56 (permalink)
              0
              17. Biển ư em?


              Em khen biển ư em?
              Tôi không ca ngợi nó
              Biển vẫn còn quá nhỏ
              Để chứa tình yêu em!

              Biển có lúc dịu êm
              Có những ngày bão tố
              Và dạt dào sóng vỗ
              Không bằng tôi yêu em!

              Biển có lúc hờn ghen
              Sóng thần tan nát cả
              Nhưng tôi yên ắng lạ
              Những khi lòng không yên

              Biển nuốt biết bao thuyền
              Vào đáy sâu vô tận
              Còn tôi, dù cay đắng
              Vẫn không hề chia xa

              Em đừng khen biển nha,
              Biển có gì đáng nói?
              Em của tôi tươi rói
              Mấy biển xứng bằng em?


              r
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2006 13:28:36 bởi Huyền Băng >
              #7
                Trăng Quê 24.09.2006 01:18:07 (permalink)
                0

                Trích đoạn: PCT

                11. Em cho tôi bốn mùa

                Em cho tôi mùa Xuân
                Tim tôi tràn nhựa sống
                Một nhành hoa lay động
                Một cánh chim cuối trời




                Em cho tôi mùa Hè
                Phượng đỏ reo trong lá
                Tôi thấy mình trẻ quá
                Nắng tràn dâng lên môi




                Em cho tôi mùa Thu
                Tôi lặng yên suy nghĩ
                Cuộc đời sao bình dị
                Như những cánh cúc vàng




                Em cho tôi mùa Đông
                Gió heo may se lạnh
                Tôi biết mình cô quạnh
                Vì em xa - xa xăm




                Em cho tôi ngàn năm
                Để được yêu em mãi


                Thơ Phan Chí Thắng
                Ảnh Đàm Trung Phán


                Viết rằng em bên anh


                Em ngồi kề bên anh
                nghe từng con chữ gõ
                như rừng chiều lá đổ
                nước hồ Thu mênh mang


                Anh viết bông cúc vàng
                với cuộc đời bình dị
                sao những cơn dâu bể
                trăn trở hoài trong anh!


                Viết tia nắng ngọt lành
                người nông dân, thửa ruộng
                Bão Chân chu báo muộn
                bao mạng người chết oan


                Lên án lũ tham quan
                Ghét trẻ con chích choác
                Căm bọn người tàn ác
                Đau vì ngọn sóng thần


                Anh yêu ngọn gió lành
                anh yêu con chim hót
                anh yêu dòng sông hát
                anh yêu cánh đồng xanh


                Hãy viết nữa đi anh
                dẫu mưa và dẫu nắng
                dẫu chiều nay bằng lặng
                như trang đời vụt nhanh


                Em ngồi kề bên anh
                dịu êm và yên lặng
                nghe giọt đời ngọt đắng
                tràn vào trang thơ anh


                Viết nhiều nhé nghe anh
                trang đời trang tiểu thuyết
                Tình yêu và li biệt
                Cuộc đời không màu xanh


                Viết rằng em bên anh …


                Trăng Quê
                24.09.06
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2006 08:24:24 bởi Trăng Quê >
                #8
                  PT 24.09.2006 09:13:38 (permalink)
                  0

                  Trích đoạn: Trăng Quê


                  Trích đoạn: PCT

                  Dạ lan
                  Phan Chí Thắng


                  Ảnh Đàm Trung Phán

                  Hoa lan thơm đường em qua
                  Em hái ép vào quyển sổ
                  Mỗi ngày một lần hoa nở
                  Mỗi ngày một thơm ngát hương


                  Hôm nay anh đi trên đường
                  Mà em vẫn thường qua lại
                  Hương hoa vẫn còn đọng mãi
                  Bên bờ những dấu chân em


                  Và thử hỏi mình trong đêm
                  Đến ngày hoa lan thôi nở
                  Liệu em có còn nỗi nhớ
                  Gửi vào quyển sổ tình anh ?


                  Mùa hoa rồi cũng qua nhanh
                  Con đường em đi còn đó
                  Anh muốn biến thành hoa nhỏ
                  Cho em cất giữ mỗi ngày.




                  Minh họa dùm PCT bằng chùm lan này. Chùm hoa đẹp cho một bài thơ tuyệt hay!

                  Cậu Trăng Quê xem giúp lại cho bài thơ này và bức ảnh hoa phong lan minh họa đi. Theo tớ hiểu thì cậu nên chọn ảnh hoa ngọc lan hoặc hoàng lan sẽ hợp với nội dung bài thơ "Dạ lan" của cậu T hơn. Chúc 2 cậu vui với thơ. Riêng nhận xét bài Dạ lan này, tớ sẽ nghĩ và cho cảm nhận sau.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2006 16:12:11 bởi PT >
                  #9
                    Trăng Quê 25.09.2006 17:16:33 (permalink)
                    0


                    Nhớ Hạ Long


                    Anh trở về với Phượng của ngày xưa
                    Hạ long hôm nay gió mùa Đông Bắc?
                    Kỷ niệm Tình yêu vụt qua khoảng khắc
                    Mãi êm đềm như gió lạnh vào tim


                    Hạ long buồn sương sớm có dày thêm
                    Thuyền nối thuyền đưa nhau về với bến
                    Núi bên núi màu xanh hoà cùng biển
                    Anh đi rồi ai trĩu nặng ưu tư?


                    Hạ long mùa này đẹp tựa bài thơ
                    Anh hãy trải lòng mình cùng sóng biển
                    Cùng cánh hải âu chập chờn ẩn hiện
                    Em biết rằng biển nhớ Phượng của anh


                    Hạ long buồn mà vẫn đẹp vẫn xanh!

                    Trăng Quê
                    25.09.06
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2006 11:13:02 bởi Trăng Quê >
                    #10
                      PT 26.09.2006 10:39:00 (permalink)
                      0


                      Trích đoạn: Trăng Quê

                      Nhớ Hạ Long

                      Anh trở về với Phượng của ngày xưa
                      Hạ long hôm nay gió mùa Đông Bắc?
                      Kỷ niệm Tình yêu vụt qua khoảng khắc
                      Mãi êm đềm như gió lạnh vào tim

                      Hạ long buồn sương sớm có dày thêm
                      Thuyền nối thuyền đưa nhau về với bến
                      Núi bên núi màu xanh hoà cùng biển
                      Anh đi rồi trĩu nặng nỗi ưu tư

                      Hạ long mùa thu đẹp tựa bài thơ
                      Anh hãy trải lòng mình cùng sóng biển
                      Những cánh hải âu chập chờn ẩn hiện
                      Em biết rằng biển nhớ Phượng của anh

                      Hạ long buồn mà đẹp phải không anh!

                      Trăng Quê
                      25.09.06


                      Cậu Trăng quê hoạ thơ nhanh tay mà vẫn có vần điệu. Tớ nể cậu về tài sản xuất thơ đấy, cứ mỗi ngày cậu cho ra lò có lẽ ít nhất là 2 bài. Thơ đối với tớ đấy này, khó lắm. Còn với cậu , làm thơ chỉ là chuyện vặt. Hay thật !
                      Tớ đọc bài hoạ Nhớ Hạ Long của cậu giành cho góc thơ của cậu PCT , rất đạt. Cứ giữ vững bản lĩnh thơ văn thế nhé, cậu sẽ tiến xa trên con đường văn thơ không chuyên.
                      #11
                        PT 26.09.2006 10:49:49 (permalink)
                        0

                        Trích đoạn: PCT



                        Dạ lan

                        Hoa lan thơm đường em qua
                        Em hái ép vào quyển sổ
                        Mỗi ngày một lần hoa nở
                        Mỗi ngày một thơm ngát hương

                        Hôm nay anh đi trên đường
                        Mà em vẫn thường qua lại
                        Hương hoa vẫn còn đọng mãi
                        Bên bờ những dấu chân em

                        Và thử hỏi mình trong đêm
                        Đến ngày hoa lan thôi nở
                        Liệu em có còn nỗi nhớ
                        Gửi vào quyển sổ tình anh ?

                        Mùa hoa rồi cũng qua nhanh
                        Con đường em đi còn đó
                        Anh muốn biến thành hoa nhỏ
                        Cho em cất giữ mỗi ngày.




                        Trước tiên,ta thử lặng yên để hồn mình nhập vào lời ca ”Thành phố đêm nay đầy sao. Dòng sông đêm nay đầy sao. Vườn nhà em, cây hoàng lan bát ngát hương tỏa bay. Sương khuya nhẹ bay. Thành phố bát ngát của gió. Tình yêu mênh mông của mây.” Đêm thành phố đẹp quá ! Và lắng nghe thêm câu hát này nữa “ Góc phố nơi anh hẹn.Cành ngọc lan xoà bóng mát, toả hương bát ngát nói với em chiều cuối thu về… “ rất nồng nàn đắm đuối mê say. Ai đã từng đi qua con phố THĐ cắt DT bên dãy nhà số chẵn với mùi dạ lan, hoàng lan sâu thẳm và từng sánh đôi bước bên nhau khi sương đêm đã chùm lên ánh đèn đừơng góc phố, gió khuya đưa ngào ngạt mùi lan hẳn sẽ không bao giờ quên phút giây ngọt ngào mến yêu ấy. Và ai đã từng là cô bé tóc xoã vai gầy mà không một lần hái cánh hoa ngọc lan, hoàng lan giấu trong khăn tay hay ép trong trang vở, sẽ chẳng bao giờ quên những kỷ niệm nhẹ nhàng ấy là hành trang không thể bỏ quên trong cuốn nhật ký cuộc đời. Không phải tình cờ Tác giả chọn hương ngọc lan thoảng trong đêm làm hình ảnh chủ đạo trong bài thơ này. Khi ta đọc bài thơ Dạ lan , ta thấy Phan Chí Thắng như cậu học trò trường CVA dút dát ngày nào, chỉ dám tìm ánh mắt ai sau những buổi chiều tan học và thầm thương mùi hoa ngọc lan sâu thẳm vương vương theo bước chân ai.
                        Khi trưởng thành, người con trai dút dát năm nào đã thành một chàng trai biết yêu , biết thương và nhớ.
                        Đêm lặng lẽ ngang qua phố vắng, ngửi thấy thoang thoảng đâu đây mùi hoa lan nồng nàn , chàng trai đã thổn thức viết lên những vần thơ diệu vợi gửi gắm nỗi lòng mình cho người bạn nơi xa. Nàng đã không còn ở thành phố ấy nữa, gót sen ngày nào vẫn thường mòn lốp xe trên phố cũ nay đã vắng xa, nhưng tất cả , tất cả những gì dù rất nhỏ ấy, vẫn còn phảng phất đâu đây nơi phố nhỏ và vẫn còn ấm nóng nồng nàn trong tâm hồn chàng thi sĩ. Với giọng thơ trữ tình, lãng mạn , đắm say, Phan Chí Thắng đã trải lòng mình đẹp như giấc mơ hồng ra gửi vào hương lan trong đêm , để một mình tác giả trở về thời ngây ngô cắp sách năm nào. Tác giả dùng hình ảnh và mùi hương của hoa lan thật lãng mạn, đằm thắm, gói trong hương dạ lan là những gì tha thiết nhất , là nỗi lòng nhớ mong đang cuồn cuộn chất chứa trong lòng. Vẫn biết là cuộc đời không chỉ cần có cơm ăn và áo mặc mà còn rất cần những hương “dạ lan” sâu thẳm kia nữa, mà khi đọc “Dạ lan” ngọt ngào đến thế ta lại như muốn trở về góc phố năm nào… . Mùa hoa ngọc lan, hoàng lan rồi cũng sẽ qua đi, nhưng khi đã là một phần không thể nào quên, thì những cánh hoa trắng trong , vàng xuộm ấy tuy sẽ ngả màu sẫm nâu theo ngày tháng nhưng cái hồn, cái mùi hương ẩn trong cánh hoa ấy vẫn ngào ngạt, vẫn sống mãi , vẫn theo mãi bước đường đời của người con gái Hà nội ấy.
                        Câu thơ:
                        “Liệu em có còn nỗi nhớ
                        Gửi vào quyển sổ tình anh ?”

                        Như một câu nghi vấn thật lòng , và nó đã được người con gái kia trả lời bằng cả tấm lòng của mình :
                        ” Anh sẽ biến thành hoa nhỏ
                        Cho em cất giữ mỗi ngày.”(
                        Cho phép sửa chữ muốn thành chữ sẽ cho hợp với khung cảnh của bài cảm nhận này).
                        Thơ của Phan Chí Thắng đẹp, bay bổng, lãng mạn, nhưng không xa rời cuộc sống bình dị thường ngày, vì cái nhìn rất tinh tế, vì cái đa tình của một tâm hồn thi sĩ , vì phong cách thâm trầm tưởng như giản đơn nhưng lại rất có tầm cao . Những vần thơ không hề chải chuốt , nhưng rất gợi tâm tư sâu lắng- nó như những viên ngọc minh châu quí báu lấp lánh tuy chưa có bàn tay chuyên nghiệp mài dũa,vẫn sáng lóng lánh vô cùng-cũng rất cần một kệ đỡ đá đỏ để trưng bày, để nhiều người chiêm ngưỡng.
                        Sau khi đọc hết những dòng suy nghĩ này , ta cùng quay lại lần nữa vần thơ lắng đọng của “Dạ lan” và nghe thêm khúc tình ca mênh mang “Hương ngọc lan” của nhạc sĩ Anh Quân ( Vừa sửa lại tên nhạc sĩ cho đúng ), lời Dương Thụ, để cho lòng mình cảm thấy xúc động nôn nao, để tim mình cảm nhận hết những gì yêu dấu, ít nhất trong số chúng ta, có một người để lòng mình trôi theo cảm giác, mùi hoa ngọc lan, hoàng lan trong vườn nhà ai vẫn toả hương đâu đây.
                        http://www.vnmusic.com.vn/music/index.php?aid=nghenhac&id=214

                        Sẽ có ai đó, ngắt cành hoa lan , nhắm mắt vào cũng đoán đúng đâu là hương ngọc lan đâu là hoàng lan, và nâng niu ép cánh hoa vào trang sổ ghi công việc hàng ngày.



                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2006 12:24:15 bởi PT >
                        #12
                          Ngân Hà Xanh 27.09.2006 11:54:07 (permalink)
                          0
                          @ Mod Huyền Băng
                          Bài thơ Quên của PCT được đưa vào Thư viên với tên tác giả là Phan Chị Thắng ( dấu sắc thành dấu nặng ở chữ Chí ) chắc do lỗi đánh máy vì thế bài này ở riêng một tác giả.
                          Bạn xem lại dùm xem!
                          Thân mến!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2006 10:41:17 bởi Ngân Hà Xanh >
                          #13
                            Nguyên Hùng 27.09.2006 12:16:15 (permalink)
                            0

                            Sau khi đọc hết những dòng suy nghĩ này , ta cùng quay lại lần nữa vần thơ lắng đọng của “Dạ lan” và nghe thêm khúc tình ca mênh mang “Hương ngọc lan” của nhạc sĩ Huy Tuấn, lời Dương Thụ, để cho lòng mình cảm thấy xúc động nôn nao, để tim mình cảm nhận hết những gì yêu dấu, ít nhất trong số chúng ta, có một người để lòng mình trôi theo cảm giác, mùi hoa ngọc lan, hoàng lan trong vừơn nhà ai vẫn toả hương đâu đây.

                            Bạn PT bình thơ PCT hơi bị hay đấy. Nhưng ở mấy dòng trên có chút nhầm lẫn: tác giả phần nhạc ca khúc "Hương ngọc lan" chính là Anh Quân, chồng của ca sỹ tóc ngắn.
                            #14
                              PT 27.09.2006 12:33:19 (permalink)
                              0

                              Trích đoạn: Ngân Hà Xanh

                              Là thơ tình nhưng không thấy anh em sướt mướt êm ái mà tác giả dùng hai từ Tôi - Em nghe mạnh mẽ và quyết đoán hơn nhiều!

                              Một trong những bài thơ hay nhất của PCT là Biển ư em thể hiện rất rõ phong cách đó


                              Biển có lúc dịu êm
                              Có những ngày bão tố
                              Và dạt dào sóng vỗ
                              Không bằng tôi yêu em!


                              Nhưng không kém phần lắng sâu và tình cảm xuất phát từ chính con tim mình


                              Nhưng tôi yên ắng lạ
                              Những khi lòng không yên


                              Có lẽ ai đã trải qua những giây phút lòng không yên mới hiểu được cảm giác day dứt này. Tình yêu không phẳng lặng mà cứ như đắng ngọt chà xát mãi tâm hồn. Nỗi nhớ mong chờ đợi, nỗi khắc khoải đớn đau. Yêu nhau mà không thể có được nhau nhưng cũng không thể quên nhau được.



                              TỚ hoàn toàn đồng ý với nhận xét của cậu.


                              Trích đoạn: Ngân Hà Xanh


                              Mình chỉ muốn nói nhỏ với PT một điều, đừng sửa chữ muốn thành chữ sẽ vì thơ của PCT không dễ gì sửa đâu. Những từ tưởng như thô ráp không gọt dũa ấy đã rất được gọt giũa rồi. Một bài thơ trơn tru và phẳng lặng sẽ không còn là thơ PCT nữa, bạn có thông cảm với mình được không?


                              Tớ cũng đâu dám cả gan sửa thơ của Phan Chí Thắng , tớ chỉ thay một lúc chữ muốn bằng chữ sẽ trong bài cảm nhận của tớ khi đọc "Dạ lan" thôi, mời cậu đọc lại giúp tớ nhé.


                              Trích đoạn: Ngân Hà Xanh

                              Khi nào có thời gian bạn có thể bình tiếp bài thơ này được không? Mình tin với sự giúp đỡ của bạn độc giả sẽ yêu mến thơ của PCT hơn!

                              6. Một mình

                              Điếu thuốc lá một mình cháy đỏ
                              Không có em hay không có anh?
                              Con chim khiếu hót điệu gì nhung nhớ
                              Trên lầu cao nó cũng một mình

                              Cho ánh sáng, ngọn nến dần thui chột
                              Em yêu anh thổn thức hao gầy
                              Tơ óng ả nhờ con tằm rút ruột
                              Và làm thơ, anh chết từng giây

                              Nếu biết yêu nhau mà khổ thể
                              Xin trả về thời cũ chưa quen
                              Nhưng nếu để
                              cuộc đời
                              trôi qua trong lặng lẽ
                              Thì đâu phải là anh
                              Càng không phải là em./.



                              Tớ sẽ viết.Hơi vui vui vì thấy cậu uy tín tớ.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2006 16:07:45 bởi PT >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 59 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9