Buồn quá, nhắn nó “
Đi nhậu không?”. Nó “
OK”.
“
Vút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu hơn”
Đã bao lần, dùng rượu quên sầu, mà có lần nào hết sầu đâu. Có lẽ nó nói đúng, ta uống không biết say. Càng uống càng tỉnh, càng tỉnh lại càng sầu.
Lại lấy điện thoại ra nhắn nó, một câu nhắn quen thuộc “
Sorry mày nha, tao lại có việc rồi, tối ko đi được”. Nó “
OK, vậy khi khác đi cũng được”
Nó và ta thế đó, cần thì tìm nhau trút tâm sự, hứng lên lại cancel. Chẳng giận nhau bao giờ vì chuyện cancel như cơm bữa. Bạn thân mà.
Mà ta cũng có việc thật, việc nhiều đến tối mặt… Nó biết. Ta bị cái buồn hành hạ nhiều năm, nó cũng biết.
Nhưng có những cái buồn không thể nào chia sẻ được. Nó, người bạn thân duy nhất, sắp đi rồi…