Truyện ngắn: Sự nghiệp vĩ đại
Hoang TN 25.09.2006 00:07:45 (permalink)
Sự nghiệp vĩ đại

Một ngày sau ngày cưới

My cùng người chồng mới cưới ngồi tổng kết lại số tiền bạn bè và khách khứa tới mừng sau tiệc cưới. Là người tần to buôn bán làm ăn, quan hệ với bạn hàng rộng nên những người tới dự đám cưới bạn My đều bỏ phong bì mừng những khỏan tiền rất khá. Sau khi tổng kết, trừ hết chi phí tổ chức đám cưới, hai vợ chồng trẻ dư ra một khỏan tiền ba chục triệu đồng. Anh chồng trẻ tên là Linh ngồi bên My thủ thỉ :

- Em à. Thật ra khỏan tiền này chúng mình có thể dùng đi du lịch đâu đó cho tuần trăng mật. Nhưng em còn bận công việc mua bán, trong khi... dự án lớn của anh còn cần nhiều chi phí...

Anh đưa mắt nhìn vợ dò hỏi. Hai vợ chồng cùng 24 tuổi. My sau khi học xong cấp III thì theo gia đình tần to buôn bán, tới bây giờ đã tích cóp được một số vốn kha khá. Linh quen My khi còn đang học năm thứ hai Đại Học Kiến Trúc. Linh cao to đẹp trai lại rất có duyên ăn nói và ôm một chí nguyện lớn. Năm thứ tư đại học, Linh quyết định bỏ học để theo đuổi một dự án lớn hằng ôm ấp. Linh nói chương trình trong đại học hiện nay đã quá lỗi thời, mang nặng tính hàn lâm học viện mà không thể mang kiến thức ra áp dụng thực tế. Linh nói với My mình đang theo đuổi một dự án vĩ đại, nếu thực hiện được có thể sẽ thay đổi cả bô mặt kiến trúc đô thị hiện đại, không chỉ riêng TP. Hồ Chí Minh mà còn các đô thị khác trong cả nước. Ngay từ khi yêu nhau, hàng ngày Linh chúi mũi vào công việc trên máy tính. Linh là người ngoại tỉnh, lại phải ở nhà trọ và không có máy tính riêng nên toàn phải sử dụng máy tính thuê bên ngoài với khỏan tiền thuê máy tính hàng ngày không nhỏ. Thương Linh và ủng hộ chí hướng của Linh, My không ngần ngại bỏ những đồng tiền buôn bán vất vả kiếm được tài trợ cho dự án lớn đầy tham vọng của Linh. Họ yêu nhau như vậy đã mấy năm trời cho tới khi quyết định tiến tới hôn nhân. Tiệc cưới ngày hôm qua thật là một bữa tiệc vui vẻ, ai cũng mừng cho đôi vợ chồng trẻ trai tài gái sắc. Họ quả thật rất đẹp đôi. Ngay sau tiệc cưới, Linh vẫn phi chạy ra tiệm máy tính để hoàn thành một số việc trong dự án vĩ đại của mình, tới nửa đêm mới về tới nhà.

My vui vẻ đưa mắt nhìn chồng, giọng nói dịu dàng đầy chia sẻ:

- Tiền này là tiền của hai đứa mình. Sự nghiệp của anh cũng là ước nguyện của em. Anh dự tính thế nào thì cứ nói cho em biết.

- Mình đã cưới nhau rồi. Hàng ngày anh phải chạy ra tiệm máy tính thuê máy làm việc rất bất tiện, lại tốn kém nữa. Mình có dư ba chục triệu đây, anh tính hay là mình đầu tư mua một chiếc máy tính cấu hình mạnh để anh làm việc ở nhà. Anh tính kỹ rồi. Tiền mua máy tính và mắc mạng Internet tốc độ cao ADHL chỉ hết khỏang 15 triệu đồng thôi.

My gật đầu đồng tình:

- Như vậy mình vẫn còn dư 15 triệu mà. Hai đứa mình có thể đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật. Vẫn còn dư dả chán.

Linh ngơ ngẩn một hồi rồi lại nói:

- Căn phòng này của chúng mình tương đối rộng nhưng chỉ có một phòng. Mà công việc của anh thì lại cần sự yên tĩnh tuyệt đối thì mới có thể làm việc hiệu quả được. Hay là mình dùng 15 triệu còn lại ngăn ra làm đôi, một phòng làm phòng ngủ, một phòng làm phòng làm việc của anh cho yên tĩnh?

My hơi thất vọng. Đã lâu My mong chờ một tuần trăng mật lãng mạn, có một thời gian xa rời cuộc sống buôn bán nhộn nhạo ngày thường. Nhưng muốn làm được việc lớn phải chấp nhận một số hy sinh nhất định. Cuối cùng My nói:

- Được anh ạ. Chứ em bỏ buôn bán mấy ngày cũng tiếc lắm. Tiền mặt bằng người ta đâu có trừ ra cho mình, trong khi mình lại mất thêm thu nhập đầu vào nữa.

Muốn làm việc lớn không thể không chấp nhận những hy sinh nho nhỏ như thế.


Ba tháng sau ngày cưới


Cuộc sống vẫn cứ êm đềm trôi đi. My hàng ngày ra chợ mua bán, tối về nấu nướng hai vợ chồng cùng ăn. Hàng ngày Linh chúi mũi vào công việc trong căn phòng làm việc nhỏ ngăn kín mà Linh không bao giờ cho phép My bước chân vào. Được cái Linh cũng rất dễ tính, ăn gì cũng được. Những gì My chuẩn bị trước cho bữa sáng và bữa trưa của Linh, nhiều hôm không được như ý nhưng Linh không bao giờ ca thán. Có khi My về thấy bữa ăn chuẩn bị sẵn vẫn còn nguyên, chưa hề đụng tới. My thương chồng và cũng rất thán phục chồng. Người có chí lớn thì phải như thế chứ. Sẵn sàng hy sinh tất cả cho sự nghiệp vĩ đại mới đáng mặt là “đấng nam nhi sống trong trời đất”. Ấy là My nghĩ thế. Con đường học hành của My không được trọn vẹn. My phải sớm bươn chải với cuộc sống. My cho rằng mình không có duyên với sự học và muốn động viên ủng hộ chồng hoàn thành sự nghiệp vĩ đại, để lại được danh tiếng với đời là cô thỏa lòng mong ước rồi.

Hôm nay My về sớm. Tới cửa phòng làm việc của Linh, My vui vẻ nói vọng vào trong:

- Anh à. Hôm nay sinh nhật cu Tũn con chị Hai nhà em. Vợ chồng mình thu xếp về bên mẹ dự sinh nhật cu Tũn nghe anh.

- Sinh nhật à? Chà, anh đang bận quá. Mấy bản vẽ trên máy tính làm mãi chưa xong. Lại còn phi tính toán các số liệu nữa. Hay là em lấy xe về một mình. Nhớ cho anh gửi lời hỏi thăm chị Hai và cu Tũn nhé.

Đã mấy tháng nay kể từ khi cưới nhau, hai vợ chồng chưa thu xếp được thời gian đi đâu. My vốn muốn về quê chồng thăm họ hàng chồng cho phải đạo làm dâu, nhưng Linh quá bận rộn công việc nên cũng không thu xếp được thời gian mà về. Lấy chồng quá say mê công việc cũng phải chịu chút thiệt thòi. Âu đàn ông muốn thành sự nghiệp lớn nhất định phải như vậy. My tự an ủi mình rồi thở dài ngó xuống cái bụng nhủ thầm:

- Không biết mình có nên nói cho anh ấy biết tin vui này không? Anh ấy lo cho sự nghiệp, chẳng nên để anh ấy quá lo lắng.


Sáu tháng sau ngày cưới

My lúc này đã có mang được ba tháng. Công việc chợ búa buôn bán My vẫn phải đảm đương vì chi phí cuộc sống gia đình của hai vợ chồng đều trông hết vào một mình My. My còn phải trang trải thêm một số khỏan chi phí phục vụ việc nghiên cứu khoa học của chồng. Cũng không nhiều nhặn gì lắm, chỉ chừng mấy trăm ngàn mỗi tháng thôi. Tuy vậy, nhiều lúc My rất mệt và buồn vì Linh không phụ giúp gì được trong công việc. Anh ấy không phải tuýp người có thể chạy công việc chợ búa. Anh ấy sinh ra là để làm việc lớn. My nghĩ vậy.

Về tới nhà, My cảm thấy rất mệt. Trong người nao nao, không muốn ăn cũng chẳng muốn uống gì. Hôm nay ở ngoài chợ My mấy lần chóng mặt muốn xỉu giữa tiếng ồn ào náo nhiệt nơi chợ búa. Cũng may mấy chị bán hàng gian hàng bên cạnh biết My mệt nên cũng giúp đỡ một tay nên cũng không quá ảnh hưởng tới việc buôn bán. Buông giỏ thức ăn mua ở chợ về, My nói vọng vào phòng làm việc của chồng:

- Em mệt quá. Anh giúp em làm đồ ăn chút xíu được không?

- Hả? Em mệt h? Bị sao vậy? Ơ`, em vẫn biết là anh chẳng biết nấu nướng gì mà. Chà chà..., mình phải tính sao cho quy hoạch giữa khu ngoại ô và khu nội thị thật hợp lý đây. A`, em nhấc máy gọi chị bán cơm hộp đầu đường, kêu chị ấy mang vào hai hộp rồi chúng mình cùng ăn. Số điện thoại đây này: 8xxxxxx.

Chẳng còn cách nào khác! My mệt mỏi nhấc máy quay số điện thoại Linh vừa đọc. Cả ngày ăn cơm hộp ngoài chợ, nghĩ tới nó My lại rùng mình.

Biết sao được. Vợ những nhà khoa học vĩ đại thế giới ngày xưa chắc cũng thế thôi. My rất buồn vì hầu như chẳng bao giờ Linh quan tâm tới vợ, ngay cả những lúc ốm đau thai nghén thế này. Mà xưa nay My đâu có bao giờ ốm đau. Chỉ tại đứa nhỏ trong bụng mà thôi.

Sau lưng mỗi người đàn ông vĩ đại đều có bóng dáng một người phụ nữ. Rất có thể sau này Linh sẽ trở thành một Newton hay Anhxtanh thứ hai, tên tuổi lưu danh sử sách. Không biết hai nhà bác học lừng danh này có lấy vợ không, chứ nếu họ lấy vợ thì chắc hẳn vợ họ cũng phải chịu sự thiệt thòi hy sinh giống My bây giờ vậy. Suốt ngày để tâm tới khoa học, thời giờ đâu quan tâm tới vợ con. Những người có thể làm nên sự nghiệp vĩ đại ai chẳng thế, My nhủ thầm.


Chín tháng sau ngày cưới.

Cái bụng của My giờ đã khá lớn rồi. Cũng may trước kia My khéo thu xếp vun vén, tiết kiệm được một khỏan tiền kha khá để duy trì cuộc sống hai vợ chồng và chi trả những chi phí cần thiết cho sự nghiệp khoa học của chồng. Hôm nay My mệt, phải đóng cửa hàng về sớm. Nằm trên giường nghĩ miên man, nghe tiếp bàn phím lách cách, tiếng nhấp chuột lích kích trong phòng làm việc của chồng, My tự nhủ: Phải chi mình được học hành đôi chút, biết sử dụng cái máy tính thì biết đâu có thể giúp đỡ anh ấy được chút gì. Ví dụ như đánh máy chẳng hạn.

Tự nhiên My thấy thèm hột vịt lộn. Lâu lắm rồi kể từ ngày mang bầu, My thèm rất nhiều thứ nhưng chẳng được thưởng thức thứ gì. Nói cho cùng, ngoài chợ cũng có đủ mọi thứ, nhưng lo buôn bán đầu tắt mặt tối suốt ngày, cái ăn chỉ là để xong bữa, làm gì có thời gian thưởng thức. Phải rồi, lâu rồi mình mới có thời gian nghỉ ngi ở nhà thế này, hay là… nhờ anh Linh?

- Anh ơi, anh ra đầu hẻm mua giùm em hai trái hột vịt lộn được không?

- Hả? Hột vịt lộn à? Em tự ra mua đi, anh bận lắm.

- Bụng em lớn quá, đi lại nặng nề khó chịu. Anh mua giúp em chút xíu đi mà.

- À... ừ..., để lát anh đi liền.

Nhưng rồi Linh vẫn lúi cúi với những tiếng bàn phím lách cách và tiếng chuột líc kích. Nửa tiếng sau, Linh từ trong phòng làm việc nói vọng ra.

- Em à, anh đang dở tay không thể dứt ra được. Hay là mai anh đi mua cho em nhé.

Lại thở dài. My biết cái ngày mai ấy chẳng bao giờ đến. Của đáng tội, anh ấy cũng rất thương mình. Không phải anh ấy không muốn đi mua, nhưng chỉ là vì quá bận bịu với công việc đấy thôi. Mình biết anh ấy say mê công việc như vậy từ khi hai đứa còn mới yêu nhau và chưa cưới cơ mà. Đã cưới một người chồng theo nghiệp khoa học thì phải chấp nhận sự nghiệp của chồng. Những người toàn tâm toàn sức vào công việc như vậy mà thành công vĩ đại không đến mới là lạ chứ. Tuy buồn nhưng My lại cảm thấy sung sướng tự hào. My tưởng tượng tới ngày tất cả đài báo đều sẽ phải nhắc tới tên anh ấy. Lúc đó các chị em trong chợ sẽ nhìn mình bằng một con kiêng nê’. Cả chợ làm gì có ai có một người chồng mà cả nước phi biết tên biết tuổi như mình. Hẳn lúc đó anh ấy cũng biết trong thành công vĩ đại của anh ấy có một phần công sức đóng góp và sự hy sinh của người vợ tuy ít học nhưng tần tảo đảm đang này, My nghĩ vậy.



Một năm tròn sau ngày cưới

My đang ở trong bệnh viện. Mẹ My, chị My, tất cả mọi người đều cuống quýt. Ngày cuối cùng My vẫn còn đang ngoài chợ cho tới khi bụng đau dữ dội và được mấy chị bán gian hàng bên cạnh kêu xe đích thân đưa vào bệnh viện. My nhờ họ gọi điện thoại báo cho gia đình mình, nhưng không muốn gọi điện thoại báo cho Linh. Để mình sinh xong sẽ báo cho anh ấy, để anh ấy đở lo lắng mà ảnh hưởng tới công việc nghiên cứu khoa học. Tuy vậy, không hiểu có ai đó đã quá nhiệt tình mà gọi điện thoại về nhà báo cho Linh. Linh lập tức tới ngay bệnh viện. Dù đang rất đau, My vẫn cảm thấy hạnh phúc và sung sướng. Anh ấy bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn còn quan tâm tới mình đấy chứ. Anh ấy là một người chồng tuyệt vời.

- Anh ơi, anh về lo công việc đi. Em ở đây đã có mẹ, chị Hai và các bác sỹ lo rồi.

- Ừa, nhưng anh không có mặt ở đây thì không yên tâm.

- Chẳng sao đâu. Bây giờ kỹ thuật hiện đại, các bác sỹ lại giỏi. Anh cứ yên tâm về với công việc đi. Nghe em đi anh!

Rốc cục thì Linh cũng bị vợ thuyết phục. Trên đường dắt xe về nhà, Linh tự nhủ thầm:

- Vợ mình nói phải đó chứ. Thời buổi ngày nay, kỹ thuật hiện đại, việc sinh đẻ có quái gì phải lo?

Rồi Linh lại lầm bầm chửi:

- Tiên sư, chạy vào bệnh viện là phải bỏ dở việc công thành. Tức thật, mất bao nhiêu là điểm kinh nghiệm. Cố gắng tuần tới mình sẽ leo lên le-vồ 120 cho mấy thằng xỏ lá lác mắt hà hà...

Thì ra suốt mấy tháng qua, Linh đang chơi Võ Lâm Truyền Kỳ.


Hoàng TN
SiemReap 11/07/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2006 00:09:26 bởi Hoang TN >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9