RE: Cô gái Đông Dương dễ thương
-
27.09.2006 13:09:07
Henry đến tận phòng tiếp tân để dò hỏi và biết được Phương đã mua thêm vé đi Philadenphia... Cậu đáp máy bay đến đó và dành rất nhiều thời gian tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Phương đâu... Henry gần như phát điên lên, cậu về nhà quậy tưng bừng làm ông bố khiếp đảm... Nhưng cũng có ích gì... Tất cả đã xảy ra, không còn cứu vãn được... Henry chỉ có thể hối hận thay cho bố mình chứ không thể... đi tố cáo được... Phương cũng đã biến mất như chưa từng tồn tại... Liệu có chuyện gì xảy ra không? Liệu cô có tồn tại được?...
Duy cũng biết được sự thất bại của Henry nhờ sự thông báo thường xuyên của Tony... Gần như nguyên mấy tháng hè, DUy đến sống ở biệt thự Hoa Hồng, chỉ khi đi học mới rời đó... Mệt mỏi và lo lắng, Duy kiệt sức hẳn, ốm dần dật suốt...Ông Hoàng thì đã quyết định không giục giã gì Duy nữa, cứ để chuyện làm quen từ từ... Thời gian còn nhiều , cú sốc của cô gái kia cũng cần được lắng lại...
Mùa hè năm đó không một ai vui... Gia đình thầy Minh không còn được như trước nữa, cuộc sống vợ chồng nặng nề u ám... Nhiều đêm cô Nguyên phải khóc âm thầm vì thương mình, thương đứa con trong bụng... Cái chết của Hiền Lan, sự ra đi của Tố Phương, là một cú đấm đánh vào tâm hồn nhân hậu và đầy trách nhiệm của ông MInh... Đó là một sự ám ảnh, không có gì xóa nhòa được...
Những ngày tháng u buồn cứ kéo đi dằng dặc, nhiều người khóc lặng, nhiều người chìm sâu vào nỗi nhớ ngút ngàn... Nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp nối, từng lớp chồng lên nhau... như những con sóng xô bờ... Phải cố gắng vượt qua những bất hạnh để có thể sống tốt hơn !
Bà Brenda theo lời của Paul đến xin nhập học cho Phương... Với bản thành tích của lớp 11, Phương tự nhiên thành sư phụ của Barry... Paul từ buổi tiệc nhà Eliza đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về Phương, anh thông cảm với cô hơn rất nhiều...Anh ít về nhưng hay gửi những món quà nho nhỏ cho cô, hỏi thăm việc nhập học của cô đến đâu... Không biết từ lúc nào, sự thân tình của anh đã xóa đi khoảng cách xa lạ giữa anh và cô. Phương không còn cảnh giác với anh nữa... Cô coi anh như một người anh trai, chia sẽ những suy nghĩ lạ lùng của cô về cuộc sống... Hợp đồng giữa anh và cô hình như không còn tồn tại nữa...
Khi đến trường, Phương chỉ ngồi nguyên một chỗ, xa cách với tất cả... Vẻ lạnh lùng của cô là một Ngưỡng ngăn mọi người lại, xì xào bàn tán mãi rồi cũng thôi...Buổi học kết thúc là lúc cô phóng ra ngoài hết tốc lực, bỏ mặc những cái nhìn... ghét bỏ dành cho mình...
Lợi dụng cách ra khỏi lớp như đạn bay của Phương, môt vài đứa đứng chắn đường gây sự... Phương... vô tình đâm vào một con nhỏ. Nói là nhỏ chứ thật ra nó to gấp... đôi Phương... Cô chới với ngã... Sách tung toé trên sàn hành lang. Cô vội cúi xuống nhặt thì con bé đó đã đặt bàn chân hộ pháp lên tay cô. Phương ngẩng đầu lên. Gương mặt con bé xấu xí, hai má phụng phịu, còn đôi mắt xếch ngược lên đe dọa...Phương lạnh lùng... đề nghị :
- Xin bạn hãy nhấc bàn chân xinh đẹp của bạn ra khỏi tay tôi !
Nó hất hàm :
_ Sao tao phải bỏ? Đâm vào tao mà không xin lỗi mà còn hách dịch !
Phương rút mạnh tay ra và đứng dậy , con bé chới với lùi lại... Đằng sau con bé có thêm một vài đứa như nó nữa... Cô biết con nhỏ này chính là thủ lĩnh của mấy đứa kia, muốn cho êm chuyện Phương hạ mình :
_ Được ! Vậy tôi xin lỗi... Bây giờ tránh ra đi !
Con bé quay lại nhìn lũ bạn, cười như thể đang chứng kiến một chuyện hay ho lắm :
_ Chúng mày xem, con mọt sách kiêu kỳ này...xin lỗi tụi mình này... Nó xin lỗi như ném từ vào mặt tao ấy... Nó muốn nếm... đòn đây !
Phương lừ mắt, gằn giọng :
_ Các người đừng lên mặt dạy đời... Tôi xin lỗi vậy là khá lắm rồi, biết điều thì tránh ra đi !
Con nhỏ bất ngờ túm lấy cổ áo của Phương, đe dọa :
_ Mày chưa nghe danh tao?
_ Buông ra đi ! _ Phương nói như ra lệnh...
Con bé đưa nắm đấm lên không trung, nhưng có một tiếng nói lớn làm nó khựng lại :_ Dừng tay lại đi !
Nó quay ra, rồi buông tay khi thấy một thằng con trai đang ngậm điếu thuốc lá... Người thằng này cao lêu khêu, gầy gò... đến sợ... Trông gương mặt nó bơ phờ nhưng đôi mẳt lại tinh ranh hơn cả người bình thường...
_ Jim.. sao mày lại bênh con bé này?
Jim cười nhạt, kéo Tố Phương về phía mình... Con nhỏ đó tức lắm, mặt đỏ au lên... Jim nói :
_ Tao thích nó... Nó bây giờ là của tao, cấm chúng mày động vào !
Phương hơi lách người ta , phản ứng lạnh lùng :
_ Đừng có điên!
Jim giật mạnh tay Phương, cô chới với ngã về phía những chiếc tủ... Jim chống hai tay vào mặt tủ, mặt đối mặt với Phương... Phương nhếch môi, yên lặng chờ đợi xem hắn định làm gì...
_ Ở im đây... Tôi đã cứu cô ra khỏi vụ xô xát bất lợi... Vậy phải trả công chứ?
Mấy con nhỏ kia cười lên... đắc chí. Pương ném cái nhìn khinh bỉ vào Jim :
_ Tôi không nhờ cậy ai cả... Đừng đục nước béo cò !
JIm vẫn cười, hắn ta thì thầm :
_ Không trả cũng không được à... Anh ra điều kiện nhé... Một nụ hôn?
_Không.
Tay Jim bám chặt vào bả vai Phương khiến nó đau nhói... Hắn dần dí cái mặt bơ phờ của nó về phía Phương... Cô chuẩn bị co chân lên thì...
_ Jim, thôi ngay đi !
Giọng nói đó là của một con bé có mái tóc đỏ hoe, khuôn mặt tròn và ánh mắt sắc như... dao. JIm bỏ tay ra, nhún vai, rồi nói :
_ KHông liên quan đến mày, Sophia ạ !
Sophia lao đến, hắn vội né người như tránh... Rồi trước đôi mắt đe dọa toé lửa của Sophia, hắn quay lưng bỏ đi sau khi buông câu chửi thề ... Sophia quát lên với mấy đứa còn đứng lớ ngớ ở đó :
_ Chúng mày dám động vào Tố Phương nữa xem... Đừng trách tao không báo trước đấy nhé! Bây giờ thì cút đi...
Tất cả đều lui hết, chỉ còn Phương và cô bạn dũng cảm. Phương mỉm cười :
_ Cảm ơn cậu, Sophia !
Sophia ngây ra, rồi nhẹ nhàng nói :
_ Cậu cười đẹp thế này mà không chịu cười gì cả.. Phí quá!
Phương hơi lắc đầu, Sophia giống Jalet không ngờ... Con bé nắm tay Phương kéo xuống dưới... Cô bảo từ nay Phương sẽ không bị lo bắt nạt nữa, Sophia đe dọa rồi mà... Phương ậm ừ... Chẳng phải vì sợ mà vì cô không muốn bị chú ý thôi... Có thể.. nguy hiểm vẫn rình rập ngoài kia...
Phương lang thang trong công viên chưa muốn về. Về cũng chẳng có gì để làm.. Mang danh nghĩa là một người làm công nhưng bác Brenda và Barbara tranh hết việc. Cô chỉ lo ăn, học, chơi với Barry mà thôi... Phương thấy áy náy nhiều, Paul hay trêu chọc là để cho những chiếc đĩa yên... Cũng là một cách giúp người khác của Phương chăng?
Phương dừng lại trước một con sông ... Nước trôi lững lờ, xanh ngắt... Không có gió như lá cây xao động. Dòng sông ngày trước Nhật Duy trao chiếc vòng cùng với tình yêu của cậu cho Phương có nắng, có gió và... dòng sông chảy xiết hơn thế này...
Phương ngồi xuống vệ cỏ... Giá mà khi cô quay sang bên trái hoặc bên phải thì cô nhìn thấy Nhật Duy... Giá mà cô được nghe tiếng Nhật Duy cười dù chỉ là những nụ cười buồn, cười xa vắng... Giá mà ngày xưa cô biết trân trọng những ngày tháng bên Duy, bên bạn bè thì giờ đâu phải ngồi hối tiếc... Giá mà... bao nhiêu giá mà đều trở thành vô nghĩa... Bản thân cô giờ cũng chỉ tồn tại như một cái bóng đau khổ...Cái bóng có thể tắt bất cứ lúc nào khi có cơn gió lớn thổi qua... Nhưng mẹ dạy phải kiên cường mà sống. Đó là cuộc đời của cô, cô phải lăn lộn để giữ nó thôi... Chỉ có vươn lên con người mới không hèn kém... Mẹ cũng đã từng bảo tình cảm dù đỏ rực đến đâu thì cũng bị thời gian phủ dày... Phải biết chôn vùi những gì không thể với tới trong cuộc đấu tranh sinh tồn này... Mãi mãi, Nhật Duy là ngôi sao trên bầu trời... còn Phương, không thể theo lên đó được, gánh nặng cuộc sống và mối thù dai dẳng níu giữ chân Phương, không thể thoát được...
_ Phương... Tố Phương?
Phương quay phắt lại, đằng xa Henry vừa chạy lại gần, vừa hét to.. Phương khoát vội cặp lên vai, vùng chạy.Phương chạy miết mà giọng Henry vẫn còn đuổi theo :
_ Đừng chạy Phương ơi... Phương !
Phương chui vào một bụi cây, lòng lo sợ... Lúc đó Henry vừa chạy đến, cậu nhìn quanh quất , nhưng chỉ thấy một cô gái đang chăm chú ngồi đọc sách... Cậu hấp tấp hỏi :
_ Bạn ơi... cho mình hỏi chút !
Cô gái ngẩng lên, đôi mắt tò mò :
_ Bạn có thấy một cô gái tóc chấm vai chạy qua đây không?
Cô gái lắc nhẹ đầu, mắt hấp háy vui... Tony vừa chạy lại, giữ chặt tay bạn :
_ Cậu điên à? Làm gì có Phương ở đây? Lúc nào cũng nghĩ đến bạn ấy nên nhìn gà hóa cuốc hả?
Henry nhíu mày :
_ Đó đúng là Tố Phương... Tớ nhìn thấy cô ấy ngồi bên bờ sông, khi tớ gọi cô ấy chạy mất , chạy đến đây này...
Tony hơi đẩy vai bạn, kêu lên trong.. lo lắng :
_ Henry ơi là Henry, nếu Phương trốn mọi người thì cô ấy không ngồi ở đây đâu... Bạn ấy thừa biết tụi mình có thể đi tìm bạn ấy bất cứ lúc nào mà... Cậu đã lục tung tát cả ngõ ngách nơi đây rồi còn gì... Thôi, hãy quay lại với bài giảng ngoại khóa đi nào...
Henry vẫn ngoái lại nhìn dù bị đẩy đi... Rõ ràng đó là Phương.. cô ấy chạy trốn mình... chạy trốn tất cả!
Đợi bóng hai người bạn đi khuất, Phương chui ra khỏi lùm cây... Nhìn lại phía xa đó một lần nữa, Phương tưởng tượng ra nụ cười của bạn bè mình... Thế là đủ lắm rồi, Phương không đủ sức để đối diện với quá khứ hãi hùng đó nữa.. Cần thời gian , Henry à, nhiều thời gian lắm... Gặp nhau chỉ làm buồn lòng nhau mà thôi !
Duy cùng Uyên đến trường từ sớm để chuẩn bị cho lễ khai giảng... Năm nay là năm cuối cấp của Duy, nhưng cậu không cảm thấy vui vẻ chút nào... Uyên đi bên cạnh Duy, thở dài... Duy cũng không phản ứng... Ngày trước, chỉ cần nghe thấy cô chớm có ý định buồn bã thôi là đã được anh quan tâm rồi... Phương đi, mang theo cả tâm hồn của anh đi mất... Duy chỉ còn là một cái xác hao gầy... Anh ít cười đi hẳn, lạnh lùng , thờ ơ hơn nhiều... Những gì không liên quan anh, anh không để ý, còn liên quan thì cũng thò ơ lanh nhạt... Cô Nhung thương con, nhưng quá bận nên đành để Duy một mình trong Biệt thự Hoa Hồng, với hy vọng mong manh về một sự quên lãng...
Duy hờ hững lại Uyên khi cô tạm biệt cậu để lên lớp... Cậu biết ánh mắt trách móc của Uyên, nhưng mặc kệ... Mệt mỏi lắm rồi... chán nản lắm rồi !
Phương Doanh gặp Duy, lại buông câu thở dài ngao ngán. DUy cũng mặc kệ, cậu hỏi cho có chuyện :
_ Lớp mình đã hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ của ngày hôm nay chưa?
_ Xong rồi ! _ Doanh trả lời với vẻ trách móc
Duy hơi cười :
_ Thế thì tốt quá... Cảm ơn cậu !
Muốn bỏ qua lễ khai giảng để tìm một chỗ yên tĩnh mà không thể được, Duy đem bộ mặt như... đá lạnh lên phát biểu thay mặt học sinh toàn trường... Rồi sau đó, cậu lặng lẽ bỏ về lớp... Hành lang vắng lặng, và lạnh lẽo quá chừng... Ngày trước , cũng hành lang này... Phương chạy như bay, cười nghịch ngợm... Không gian lúc ấy thật sự ấm áp và bừng sáng...
Duy không để ý một nữ sinh từ ngõ quẹo của tầng hai lao đến và tất nhiên, đâm sầm vào cậu... Cô bé ngã nhoài về sau, cặp sách bị hất văng ra xa... Duy cũi xuống nhặt, đưa cho cô bé... Gương mặt cô đỏ au khi lồm cồm đứng dậy...
Duy nhìn lướt qua khi buông lời xin lỗi hững hờ :
_ Xin lỗi bạn nhé !
Cô gái lắc đầu nguây nguậy :
_ Không sao... Lỗi tại mình mà... Mình phải xin lỗi mới đúng...
Duy không nói gì. Đứng im đợi xem cô ta có bị đau không, nhưng cô bé đó đứng im... Duy thở hắt ra, nói :
_ Vậy thì... chào bạn !
Duy bước đi mà không nghe thấy lời chào lí nhí của cô gái... Phía sau, có tiếng chân người chạy đến và giọng nói con gái trong vắt :
_ Tố Phương... có sao không?
Như một luồng điện chạy vào tim, Duy quay lại, vừa hay, cô bé đó cũng nhìn ra. Mặt cô đỏ lựng lên khi bắt gặp ánh mắt nửa ngạc nhiên , nửa thiết tha của Duy... Duy đang cố tìm xem Tố Phương là ai trong đám con gái kia... nhưng chỉ là vô vọng... Những gương mặt xa lạ đó, đánh mạnh vào lý trí của Duy, cậu nhún vai, đi nhanh...
Hai tiết học đầu tiên của năm học, thầy giáo giảng bài như đọc KInh.... Duy không tập trung được gì cả... Đã thế, chờ mãi mà Thục Uyên không lấy xe... DUy phát cáu... Một lúc lâu sau, Uyên mới ra, nụ cười tươi trên môi, cô đang khoát tay với một cô bé nào đó... Duy quay đi, ngày hôm nay thật là tệ !
_ Anh Duy ơi... Em xin lỗi vì ra muộn !
Duy thở dài, cậu cũng thật đáng trách khi giận dữ với Uyên... Duy nhìn lại, và nắt gặp ánh mắt của cô gái đi bên cạnh Uyên... Cô bé đó cười, cúi xuống như e thẹn...
Uyên vẫn tươi cười chỉ vào cô bé đó, giới thiệu :
_ Anh Duy... đây là bạn mới của em. Bạn ấy là Tố Phương đấy, mới từ thành phố HCM chuyển ra...
Duy hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ cô bé đó... Cùng mang tên với Tố Phương mà hoàn toàn khác... Cô bé này có mái tóc dài tới ngang vai, xoăn và dày... Đôi mắt đen sâu hun hút... Nom có vẻ hiền hòa...
Tố Phương nhỏ nhẹ :
_ Chào anh... Xin lỗi vì chuyện ban sáng!
_ Không sao đâu !
_ Hai Người đã quen nhau à? _ Uyên ngạc nhiên
Phương mỉm cười, mặt hơi đỏ :
_ Ban sáng mình vô ý đâm vào anh ấy ở hành lang...
Thục Uyên tự nhiên vỗ tay, reo lên :
- Chà, đúng là duyên trời !
Duy nhún vai không để ý, còn cô bé Phương thì cúi đầu e lệ... Mắt Uyên chợt sáng lên :
_ À, Tố Phương không có xe về nhà nên... đi nhờ xe em... Nhưng sáng nay em chưa bơm xe... xe non hơi lắm, anh Duy...
Duy biết trò của Uyên, nhưng cũng chẳng muốn cô bẽ mặt nên quay sang Tố Phương đang đứng buồn so , dịu dàng hẳn :
_ Phương lên xe anh đưa về...
_ Anh... không phiền chứ ạ?
Duy lắc đầu làm cô an tâm nói nhỏ nhẹ :
_ Vậy anh Duy chỉ cần đưa em đến đầu phố thôi... Em cảm ơn anh trước !
Duy lắc đầu... Khi cả định về thì Việt Hùng đi ra, gương mặt câu ta tỏ rõ sự khó chịu, nhưng giọng nói thì vẫn ôn hòa :
_ Nhật Duy , anh có thể nói chuyện với tôi một chút được không?
Thục Uyên nhíu mày, chặn ngay lại :
_ Có việc gì thì để sau đi...
Việt Hùng nhướng mày, không nói gì... Duy nhún vai :
_ Được thôi! _ Rồi cậu quay sang hai cô gái, nhỏ nhẹ _ Hai em chờ anh chút!
Thục Uyên lo lắng nhìn Việt Hùng, nhưng cậu ta lờ đi... HÙng lặng lẽ đi trước, Duy lơ đãng theo sau... Cả hai đứng ở ban công tầng 3... gió thổi mạnh, yên ắng tới mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.. Hùng yên lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào Duy, nhấn giọng :
_ ANh có biết gì về Tố Phương không?
Nhật Duy im lặng, mắt nhướng lên như chưa hiểu rõ câu chuyện . Hùng tiếp tục :
- Ba tháng nay Tố Phương không nói chuyện với tôi ... Tôi biết Tố Phương đang khổ sở bên đó... Nhưng tôi không biết làm sao...
_ Vì thế mà cậu hỏi tôi? _ Duy ngắt ngang _ Cậu nghĩ tôi có... diễm phúc hơn cậu sao?
Lời nói mang đậm vẻ giễu cợt của DUy khiến Hùng kinh ngạc... Cậu không nghĩ rằng Duy đang giễu cợt chính tình cảm của mình... chính con người mình... HÙng đâm ra trách móc :
- Anh không làm gì mà ở đó nói vậy ư?
_ Cậu biết tôi không làm gì? _ Ánh mắt Duy loé lên một tia dữ dằn, nhưng đau đớn _ Đừng nói với tôi bằng cái giọng đó, và đừng bao giờ nói đến chuyện này nữa nghe chưa?
Hùng hơi lùi lại, vừa kinh ngạc vừa căm ghét... Đã từ lâu cậu ghen tỵ với Duy, nhưng bây giờ thì... thất vọng không để đâu cho hết... Duy xoay lưng bỏ đi, anns nản làm đôi vai cậu trĩu xuống... " Làm thế nào hả Tố Phương? Làm thế nào để Duy thôi không nhớ Phương nữa đây?..."
Và Sophia trở thành người bạn duy nhất của Phương trong trường... Cô bé luôn rủ Phương đi dạo trong công viên, cùng vào chợ, cùng tán gẫu chuyện trên trời dưới biển... Sophia rất dễ tính, đến mức nhiều lúc Phương cũng ngạc nhiên nhưng dù sao, Phương cũng thấy đâu đó hình ảnh Jalet trong cô bạn nên Phương ra sức xây dựng tình bạn...
Vào đêm Noen , Sophia đến rũ Phương đi vào trung tâm thành phố xem hội chợ đêm. Barbara ái ngại không muốn Phương đi nhưng đành chịu. Phương bỏ ngoài tai lời kâu ca của chị, rời nhà khá sớm. CẢ hai sánh bước ben nhau đi dọc con đường sáng trưng ...loang loáng ướt.Khi đến cổng trường học, Sophia bỗng kéo tay Phương lại, chỉ vào một ô cửa trên toàn nhà, thì thầm :
_ Lạ quá! Hôm nay là giáng sinh làm gì có ai ở trong trường mà lại có ánh sáng thế nhỉ? Hay bọn trộm cắp gì?
Tố Phương cảnh giác :
_ Tụi mình đi gọi cảnh sát!
_ Đừng... Chưa có chứng cứ gì thì cảnh sát không tin đâu, cậu đứng ngoài chờ tớ vào xem sao... Nếu tớ không ra thì hãy gọi...
Sophia định trèo qua cổng thì Phương kéo lại :
_ Đừng vào, nguy hiểm lắm!
_ Không thể chịu được, tớ phải vào xem sao... Cậu sợ thì về đi !
Biết không ngăn cản được Sophia, Phương đành theo cô vào bên trong... Cả hai cũng đến đây, chẳng lẽ lại để một đứa chịu nguy hiểm?
Lò dò lần bước trong bóng tối, cả hai chạy nhanh qua vườn trường, trèo qua cửa sổ vào bên trong... Sophia nắm chặt tay Phương như tìm sự gan dạ từ tình bạn. Ánh sáng chập chờn phát ra từ phòng vệ sinh đã hỏng của trường... Có tiếng lanh canh của kim loại va vào lớp gạch men ốp tường, cả tiếng rì rầm to nhỏ khiến cả hai đứa rùng mình...
Đến cửa vào, Sophia nói nhỏ :
_ Chờ tớ nhé? Đứng im đây, nếu không thấy tớ ra thì chạy đi báo cảnh sát ngay... Đứng theo tớ hiểu không?
Phương muốn kéo Sophia lại nhưng cô đã quá liều lĩnh, xông thẳng vào trong... 5 phút, 10 Phút... trôi qua không thấy Sophia ra, Phương nghe dạ bồn chồn... Hình ảnh của cuộc chạy trốn cuối cùng của hai mẹ con như đang diễn ra trước mắt... Mẹ chết để cho cô sự sống, nếu bây giờ... chạy đi thì vẫn kịp... nhưng còn Sophia thì sao? Không được... Phương lao vào trong với một quyết tâm... Cô ấy là một người bạn tốt, lúc nào cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô... Không thể bỏ chạy một mình được!
Cô đi chậm về phía phòng có ánh sáng hắt ra. Lần theo bờ tường, tay Phương chạm phải cái lạnh toát ra từ gạch men... Cô gọi nhỏ :
_ Sophia... Sophia !
Không có động tĩnh. Phương hít một hơi để lấy can đảm, dùng chân đá bật cánh cửa ra, từ xa nhòm vào trong chỉ có mấy ngọn nên đang cháy dở... Yên tâm, Phương lò dò đi vào... Cô cúi xuống nhìn chiếc bồn rửa mặt hỏng, tìm kiếm... Có vết cháy xém đen một vệt dài trên mặt sứ trắng... Lẽ ra đây là bồn rửa mặt cũ thì phải có nhiều bụi, đằng này nó rất sạch sẽ như được sử dụng thường xuyên...Trong đầu Phương nảy lên một suy nghĩ nghi ngờ... Nhưng từ đằng sau... xuất hiện một bóng đen.. Phương quay phắt ra theo phản xạ , bóng đen đã nệ một vật rắn vào đầu cô... Phương quỵ xuống, loang loáng trước mắt cô là một nụ cười quen thuộc...
Paul tất tả đi vào để tránh cái rét và những bông tuyết ướt lạnh... Barbara vội máy bật to máy sưởi lên...Paul ngồi tựa lưng vào ghế, thở hắt ra toàn khói... Barbara đặt một tách cà phê nóng trước mặt anh, hỏi :
_ Cậu chủ vừa đáp máy bay về hả? Bão tuyết vậy làm gì?
Paul cười :
_ Đêm Noen mà Barbara...
_ Ừm... Về còn cùng Tố Phương đón Noen chứ!
Paul cười, vừa uống cà phê vừa đưa mắt nhìn xung quanh... Im ắng đến ngạc nhiên , anh hỏi :
_ Thế Phương đâu? Cô ấy ngủ à?
Barbara thở dài :
_ Ôi chao, bạn rủ đi chơi Noen rồi... Bão tuyết ập đến mà không biết đường về!
_ Bạn à?
_ Vâng...
_ Bạn trai hả?
_ Cậu ghen à? _ Barbara cười cười _ Sao lại lắc đầu... Nhìn cậu là em biết ngay... Tố Phương làm gì có bạn, chỉ có duy nhất một đứa con gái... Nhưng em trông con bé đó gian lắm... Mỗi lần vào đây là nó cứ nhìn đủ thứ...
Paul hất mái tóc rủ xuống mắt lên, cất giọng trầm trầm :
- Cô đa nghi quá! Tôi lên phòng đây, bao giờ Tố Phương về, cô báo cho tôi hay nhé?
_ Vâng ạ !
Barbara tựa đầu vào thành ghế, mệt mỏi. Cả ngày lo làm việc, không được nghỉ ngơi gì, giờ chân tay lẫn đầu óc cứ đờ đẫn cả.. Ngủ chút có hề gì?... Barbara nhắm mắt lại, chìm ngay vào giấc mộng Noen...
Phương được đánh thức bởi tiếng gió rít đập vào cửa sổ... Cô cựa quậy nhưng tay đã bị trói chặt... Phương nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua... Cô đã bị đánh vào đầu, nay vết thương đó vẫn còn đau nhưng nhức... Phương nhìn ra xung quanh... Vẫn khu nhà vệ sinh bỏ hoang ,lạnh lẽo và âm u đáng sợ... Phương tự hỏi Sophia đi đâu, nó có làm sao không... hay đã gặp chuyện gì nguy hiểm rồi?
Cửa mở, Phương nhướng mắt nhìn lên, tròn mắt ngạc nhiên... Sophia đứng trước mặt cô, thản nhiên và lành lặn.. Phương chợt hiểu ra tất cả, chua chát cả lòng... vậy mà cô đã ra sức xây dựng niềm tin...
Bên cạnh Sophia là Jim, hắn ta cười khẩy, ngồi xuống đối diện Phương, nâng mặt cô lên, nói vẻ khoái trá :
- Mày quả là dũng cảm... lại còn giàu niềm tin yêu và tinh thần cao thượng nữa...
Jim cười, Sophia cũng cười , và đâu đó bên ngoài, nhiều tiếng cười rộ lên...
_ Một nữ sinh giỏi giang, gương mẫu của ngôi trường danh tiếng này,... coi như chấm dứt từ phút này...
_ Tao nghĩ chúng mày quá tự tin đó !
Jim cười to, rồi rít lên the thé :
- Người đẹp ơi! Bắt người đẹp phục tùng khó quá... Nay có cơ hội, ta đâu bỏ được ! Sophia bảo chúng nó mang vào đây !
Sophia hơi cười, ánh mắt nó tinh ranh nhìn Phương, chờ đợi một điều thích thú lắm... Một thằng mang vào một khay nhỏ, trên đó là một ống tiêm trắng, đục đục một thứ nước... Phương thoáng rùng mình...
Sophia nhún vai :
_ Chỉ cần ba lần này nữa là mày vĩnh viễn là bạn tao mà tao không cần phải tỏ ra trung thực nữa... Mấy tháng qua đúng là cực hình, mày biết không... Chơi với những đứa tử tế như mày... quá mệt... ! Thế mà lúc nào cũng tự hào..
Sophia bĩu môi, đưa cho Jim ống tiêm... Phương lặng thinh, ném ánh mắt oán hận về hai đứa... Dù có chết cô cũng không van xin... dù có chết cũng không quên được lúc này...
Bị trói chân tay, Sophia lại ghìm chặt đầu, Phương chỉ còn biết cắn răng chịu dduwngh... Mũi kim cứ chích dần vào da như đang chích vào nỗi đau trong lòng... Nước mắt cô ứa ra, nhưng không phải khóc mà vì quá căm hận... Thuốc vào, chỗ tay đau buốt... Đầu óc cô bỗng quay mùng mùng... Phương oằn người ho sặc sụa... Cô lại chìm dần vào giấc ngủ..
Sophia bảo Jim cởi trói cho Phương , vì theo như cô ta nói thì Phương sẽ chẳng còn làm gì được... Thuốc đã làm Phương mệt mỏi rã rời...
Barbara giật mình thức giấc, cô vội ngó đồng hồ... Đã 7 h sáng rồi... Barbara gãi đầu suy nghĩ , chắc Tố Phương đã về nhà, thấy cô ngủ nên không tiện đánh thức ... Barbara nhìn cây thông Noen và các gói quà to ở dưới... Cô vội vào phòng bếp, đã thấy bác Brenda đang ốp trứng.. Bác Brenda nói :
_ Lại ngủ ở ghế rồi ! Cô thật là đểnh đoảng quá!
Barbara cười nhẹ :
- Bác Brenda này, bác tặng cháu quà gì vậy?
_ Ăn sáng xong thì biết , cô ạ... Chà Tuyết dày nhỉ? Trắng xóa cả một vùng... có phải hôm qua cậu Paul về không?
Barbara gật đầu, bà Brenda lại chặt lưỡi :
- Tội nghiệp chưa... Mưa bão thế ! à, Phương chưa dậy à?
_ Tối qua chắc về muộn nên sáng nay ngủ nướng... Để cháu lên đánh thức nó dậy !
_ Thôi, để nó ngủ... Mau dọn đồ ăn sáng cho cậu Paul đi !
Barbara mang đồ ăn lên cho Paul. Paul vẫn còn nằm trên gường, cuộn chăn y như tằm làm kén... Paul hỏi :
_ Tố Phương đâu mà cô lại mang thay thế?
Barbara nhìn căn phòng bừa bộn, lơ đãng nói :
_ Tố Phương chưa dậy, xin lỗi vì hôm qua không đánh thức cậu dậy!
Paul hơi cười, dịu dàng :
- Cô có gọi tôi cũng không dậy được... Lạnh quá... Chức Barbara một giáng sinh vui vẻ !
Barbara mỉm cười... Cậu Paul lúc nào cũng tế nhị như thế... Chỉ có điều hơi xa cách , nhưng cũng gần đây cũng đỡ vfi cậu ta có vẻ kết Phương... Mà con bé hòa đồng quá, nên cậu ta cũng phải mở lòng theo... Nụ cười của Paul đã tự nhiên hơn, ngọt ngào hơn...
Đến tận trưa vẫn không thấy Phương xuống, mọi người đứng ngồi không yên... Paul cùng Barbara lên tìm, gõ cửa mãi mà cô không mở cửa... Paul mạnh dạn đẩy cửa vào, phòng còn nguyên như tối qua... Barbara ấp úng :
- Chẳng lẽ nó vừa mới đi... Nhưng trên tuyết đâu có vết chân?
Paul nhíu mày :
- Rõ ràng tối qua Phương không về... Barbara , cô ấy có hay như thế này không?
_ Không ! _ Barbara vội vã lắc đầu _ Phương rất kỵ việc qua đêm ở nhà ai ddso... Trời ơi ! Em nghi là có chuyện xảy ra với nó rồi !
Ròi mắt cô long lên, giọng bức xúc :
_ Chính con bé đó... Con Sophia đấy... Nó đã làm gì Phương roiof !
Paul điềm tình mở điện thoại , gọi ngay cho cảnh sát... Ruột anh nóng như lửa, nhưng anh không cho phép mình nóng giận hay mất bình tĩnh.. Phương đang rất cần anh !
Paul lao vào phòng mình, khoắc vội chiếc áo dạ lên người... rồi lại tất tả lao ra khỏi nhà... Tuyết dày không thể đi xe ô tô được, nên anh phải chạy bộ... Gió ret căm căm, tuyết vẫn rơi dày. Khắp nơi toàn màu trắng xóa, Paul thấy đâu đó nỗi vô vọng đang quấn riết lấy mình... Dừng lại để định tâm lại, anh điểm nhanh trong đầu những địa điểm Phương có thể lui tới... Chợ đêm, siêu thị, nhà bà bạn Brenda, trường học... Trước hết đến chỗ chợ đêm hôm qua!
" Cứu tớ với Nhật Duy !... Nhật Duy..."
Tiếng thét của Tố Phương làm Nhật Duy bừng tỉnh... Mới có nửa đêm.. Người cậu đẫm mồ hôi, tóc tai bơ phờ... Với tay bật đèn ngủ, Duy thở hắt ra... Giấc mơ thật kinh hoàng ! Phương đang bị bọn xấu hành hạ... chúng nhốt Tố Phương vào một căn phòng tựa như nhà tắm... Một thằng con trai đã đánh Phương... Và cô kêu cứu... Nhật Duy vò đầu đau khổ... Bàn tay của Phương đưa ra vẫy gọi mà cậu không thể tới... " Phương ơi, tớ có lỗi với cậu... Tớ đang cố để sang bên đó tìm cậu, tớ sẽ làm được ! Chờ tớ, hãy chờ tớ ! Cầu mong cậu bình yên, nếu không tớ sẽ không sống được đâu... Tố Phương !"
Nhật Duy đặt chiếc vòng tay và vòng cổ ở trước mặt... Rồi cầm chiếc vòng lên, hôn nhè nhẹ lên mặt dây chuyền... Hình ảnh Phương cười rực rỡ , như thể không còn gì hạnh phúc bằng hạnh phúc của cô...
Tố Phương cố mở mắt mà không tài nào mở nổi... Cánh tay trái của cô buốt nhói. Trí nhớ dần khôi phụ , Phương co người lại... Bây giờ thì không điều khiển nổi cả chân tay của mình nữa. Thuốc đã ngấm lên tận não...Cô muốn ói nhưng không thể nào làm được... Đầu tê rần. Mọi thứ xung quanh như đang nhảy nhót... Phương gắng bình tâm lại, bằng việc nghĩ cách thoát khỏi đây.. tay chân không bị trói nữa nhưng có lẽ còn hơn trói.. Làm thế nào đây?
Jim bước vào, múi hắn hích lên, mắt thao láo :
_ Thấy thế nào? Sướng chứ? Nàng tiên nâu là nhất rồi... Mai kia, mày sẽ thuộc băng tụi tao và kéo rủ thêm nhiều đứa khác... Dân trí thức như tụi mày toàn lũ giàu sụ... Mà mày mà kết bạn thì đố ai dám từ chối !
Jim lại gần, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ má Phương, hắn cười lên phe phé :
- Rồi tao sẽ chiếu cố cho mày làm... bồ nhí ! Mày cũng " ngon " quá mà !
_ JIm, chưa phải lúc !
Jim vội thu tay lại, nhóng mắt nhìn Sophia... Cô ta lại cầm thêm một ống tiêm khác, đưa cho Jim và ra hiệu tiêm cho Phương . Phương rùng mình khi kim tiêm châm vào cánh tay... Chỉ còn một mũi nữa là con người cô không còn điều khiển nổi... Cuộc đời cô sống mà như chết... Mẹ sẽ không yên khi ở suối vàng ... Nghĩ đến mẹ, Phương đau nhói lòng... Làm thế nào đây mẹ ơi? Phương nghe tim mình đập yếu dần, chưa lúc nào cô lại căm ghét bản thân mình đến thế ... Quá khờ khạo ư? Quá nhân hậu ư? Đến chết mà vẫn không tin vào mắt mình sự thật hiển nhiên Sophia là một đứa ác ... Đời cũng muôn hình muôn vẻ, người cũng nhiều lớp mặt nạ biết bao... Sao Phương vẫn không học được cách sống thay đổi nhiều cách theo những gam màu của cuộc sống?...
Paul đã huy động những người làm và nhờ cả cảnh sát lùng sục khắp nơi mà vẫn không thấy Phương... Gần tối, Paul uể oải lê người trên tuyết để về nhà... Đi qua cổng trường anh dừng lại. Một điều gì cứ thôi thúc anh suy nghĩ, bắt anh dừng lại và... bắt anh vào trong trường tìm... Nhưng làm gì có ai ở trong trường? Paul định bỏ đi thì chợt thấy ánh đèn le lói từ cửa sổ một căn phòng hắt ra... Thấy ngờ ngợ, anh trèo qua cổng, lướt nhanh qua vườn trường... Anh tìm cửa sổ không có chốt để trèo qua. Hành lang lớp học tối om... Anh cố căng mắt tìm lối đi. Mất một lúc lâu anh mới xác định được vị trí của căn phòng có ánh sáng. Nó nằm ở khu tầng trệt của ngôi nhà. Khi gần đến cửa, anh nghe thấy tiếng lạo xạo ở bên trong... Tiếng thằng con trai đang bực bội :
_ Mẹ nó chứ... Sao nó vẫn chưa tỉnh?
_ Mày tiêm quá liều rồi... Nhỡ nó chết thì đi tù cả ráo đấy !
_ Im ngay ! Nó không chết được đâu. Có hơn tẹo thuốc , đợi nó tỉnh rồi tụi mình cho nó liều cuối cùng...
_ Và thế là nó thuộc về chúng ta... Một con cá bự đó Sophia !
Paul hiểu ra tất cả. Anh lẳng lặng rút điện thoại, gọi khẩn cho cảnh sát... Rồi anh bình thản đẩy cửa vào... Vài ba đứa quay ra, nhìn anh kinh ngạc... Paul nhếch môi :
_ Thả ngay Tố Phương ra !
Jim bật dậy, cười nhạt :
_ Ông anh là kẻ nào thế nhỉ? Sộc vào đây bất lịch sự quá đấy !
Paul lao đến, túm lấy cổ áo Jim , tặng cho hắn một quả đấm vào ngay quai hàm. Miệng hắn bật máu. Lũ con gái còn lại dạt ra... Sophia tháo thân vào trong buồng nơi Phương đang nằm. Ba bốn tên con trai lao vào, áp sát Paul... anh tung cú đấm vào mặt tên gần nhất. Tóm lấy cổ hai tên và đập chúng vào nhau. Một thằng lao đến tóm lấy cổ anh, đấm như... dại vào bụng Paul... Paul nén đau dùng chân đạp hắn ra...
Quần nhau với chúng một lúc Paul bị đau khá nhiều chỗ, còn bọn chúng thì... nằm la liệt... Anh đẩy cửa buồng bước vào, Sophia đang dí mũi tiêm vào cánh tay trái của Phương. Paul khự lại, nhìn Sophia như đang nhìn quái vật !
_ Đừng có lại gần đây... Tôi mà tiêm vào thì con nhỏ này coi như hết đời !
Paul lạnh lùng :
_ Cô biết tội cố ý hãm hại người khác bị phạt bao nhiêu năm tù không? Lại còn tổ chức mua bán hút hít ma túy nữa... Bỏ mũi tiêm ra đi !
Sophia hét lên :
_ Không đời nào... Lùi lại đi... Nếu tiến thêm nữa thì không gặp con bé này đâu !
_ Ai bảo vậy?
Phương tung một cú đấm vào mặt Sophia... Cú đấm hơi nhẹ nhưng cũng đủ làm cho Sophia loạng choạng.. Nhân cơ hội, Paul lao đến giằng ống tiêm ra khỏi tay Sophia... Cô ta ngã người về phía sau...
Cảnh sát ập vào, Paul ôm Phương vào lòng khi cô ngã ra... Người Phương mềm nhũn, lạnh ngắt... Paul xót xa, cởi chiếc áo khoác ra, bọc lấy cô rồi đưa ra ngoài xe cứu thương...
Paul không đưa Phương đến bệnh viện mà đưa về nhà mời bác sỹ gia đình đến... tay trái Phương sưng đỏ, bàn tay lạnh ngắt, tím tái.. Paul đặt tay Phương vào trong chăn, khổ sở khi thấy cô thiêm thiếp trên giường... Anh đã không nhanh nhạy tìm ra cô sớm hơn, để cô bị chúng hành hạ đến mức này... Những gì chúng phải chịu, cũng không thể nào đền tội đủ...
Anh vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt Phương, anh thì thầm :
_ Chóng khoẻ em nhé !
Phương mê man, rên rỉ trong hoảng sợ :
_ Mẹ ơi... mẹ ơi... Con lạnh quá... Đừng bỏ con mẹ ơi... Cứu con... lạnh... lạnh...
Paul kéo chăn cho Phương mà cô vẫn không ngừng kêu lạnh, người run lên từng chặp... Không biết làm gì hơn, anh đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng... Có được hơi ấm từ Paul tỏa ra, Phương nằm im... Giấc ngủ như đã an lành hơn... Paul tựa người vào thành giường, nghe con tim mình nhói lên nhè nhẹ...
Ánh sáng lọt qua cửa sổ, chiếu vào mắt Phương làm cô khó chịu... Cô choàng tỉnh, người đau ê ẩm... Phương giật mình khi thấy mình không nằm mà giống như... ngồi ngủ hơn... Ngẩng lên, Phương bắt gặp gương mặt hiền hòa của Paul trong giấc ngủ... Mái tóc vàng nhạt của anh rủ xuống, mềm như tơ.. hai tay anh vẫn ôm lấy Phương... Phương muốn vùng ra nhưng vẫn không xoay mình nổi... Cô đành im, ngẫm nghĩ... Những gì trải qua giống như một cơn ác mộng... Nếu không có Paul thì coi như cô chẳng còn gì cả... mất đi lý trí _ thứ cuối cùng Phương còn lại trên đời này...
Phương nghĩ đến mẹ, đến tất cả những gì đã qua, hoảng sợ vì những nguy hiểm mà mình đã nếm trải... Giống như những rủi ro đều nhằm cô mà chạy tới... Một mình chịu đựng thật quá nặng nề... Nước mắt tự nhiên chảy xuống gò má cô, chảy nhiều đến nỗi Phương cũng ngạc nhiên... Cô không nấc được thành tiếng, nhưng gò má đã ướt đẫm... Paul cúi xuống thì thầm :
_ Em đau à?
_ Không... không đau nữa ! _ Phương hơi ngẩng lên, đôi mắt vẫn còn long lanh ướt nhưng giọng nói thì trong trẻo _ Chắc có ai đó đang khóc thay em... Ừm, mẹ đấy ! Mẹ khuyên em về nước nhưng em lại không nghe lời... Nhưng làm sao đi được cơ chứ? Thể xác mẹ ở đây, linh hồn mẹ ở đây...
Paul nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gò má Phương, cười ấm áp :
_ Nếu vậy thì mẹ luôn ở bên em... lo lắng và bảo vệ em ! Đừng khóc nữa Phương... Mọi nguy hiểm đã qua rồi !
_ Nhờ công anh !
Phương thì thầm. Cô nhớ chính tiếng gọi của anh làm cô tỉnh giấc , thoát khỏi cơn mộng mị và lấy lại được ý chí... Những vết bầm trên mặt anh cũng vì Phương mà có... Sự lo lắng ấy, biết lấy gì để trả anh?
Paul chợt xiết chặt vòng tay, giọng như mơ hồ đi :
_ Chỉ mong sao em mãi ở bên anh, Phương à!
Im lặng. Phương nhắm mắt lại, cố không để lòng dao động... Những gì anh dành cho cô, cô biết nhưng để đáp trả đúng như anh mong muốn thì... vĩnh viễn không thể được... Cô đã phản bội một lần, đâu thể tiếp tục lần thứ hai... Sẽ cứ sống thế này mãi với mẹ, và cầu chúc cho Duy được hạnh phúc...
Paul không buông Phương ra , anh tưởng cô đã ngủ rồi... Rèm mi cong vút vẫn long lanh ngấn lệ... Dấy lên trong lòng anh những suy tư xa lạ... Làm thế nào để em chấp nhận ta? Làm thế nào để em chỉ luôn cười tươi dưới ánh nắng mềm mại của buổi sớm mai... Làm thế nào nhỉ?
_ Anh...
_ Ừm !_ Paul ngạc nhiên, nhưng vẫn chờ đợi.
_ Đừng kiện Sophia và lũ bạn của nó ... Đó là chuyện của em ... Em sẽ giải quyết riêng !
_ Một mình em ư?
_ Biết được bộ mặt thật của chúng nó thì em khắc biết phòng thủ thôi... Bây giờ cho em nằm xuống giường đi, mỏi lưng quá !
Paul hơi cười.. anh nhẹ nhàng xê người ra rồi đặt cô xuống một chiếc gối... Phương như chìm vào giấc ngủ... Giờ thì không còn mộng mị nữa... Em sẽ khoẻ lên thôi ! Yên tâm đi cô bé !
Sau hai tuần nghỉ học, Phương bình phục hoàn toàn và đến trường trở lại... Ở trường không ai biết vụ Tố Phương bị hại cả. Bọn Sophia nhìn Phương lo sợ... Đến giờ ra chơi , Jim đã dùng vũ lực kéo Phương vào phóng vệ sinh nam đã bị hỏng lần trước.. Ở đó Sophia và một vài đứa con gái khác đang đứng khoanh tay chờ đợi.
Phương hất tay JIm ra khỏi tay mình, nhìn lại Sophia với cái nhìn giễu cợt :
_ Có gì không hả người bạn bạc bẽo?
_ Mày vẫn còn hồn để đi học ư? _ Sophia nhếch môi _ Không sợ bọn tao nữa à?
_ Sao phải sợ?_ Phương nghênh mặt lên _ Người sợ là tụi mày chứ hả?
Bọn JIm bật cười... Sophia ra hiệu cho chúng im lặng, rồi mỉa mai :
_ Tao cóc sợ tụi cảnh sát... Bắt rồi phải thả ra thôi... Chuyện vặt, nhưng còn mày... Không yên được đâu !
Sophia nói xong, JIm và một thằng lao đến. Phương né và đạp ngược trở lại cho Jim một cái làm hắn ngã sấp xuống sàn. Phương lấy tay hất lũ con gái đang nhao vào ra một cái mạnh... Bọn chúng chới với... Cô lại gần JIm , nắm lấy cổ áo của hắn kéo lên. Cô lạnh lùng :
_ Một quả đấm cho mũi tiêm thứ nhất !
" Bụp..." Đầu JIm ngoẹo sang một bên.
_ Quả đấm thứ hai cho mũi tiêm thứ hai... và một quả nữa cho việ mi động vào người tao !
Liền lúc, Jim bị hai quả đấm trời giáng... Phương buông tay ra, hắn chỉ còn là một dúm bẹp dí nằm xoãng xoài trên nền nhà... Lũ con gái rú lên sợ hãi... Sophia tái mặt đứng dính vào trong góc phòng... Phương nhún vai :
_ Tao không thích đánh con gái, mày yên tâm Sophia à ! Coi như những gì xảy ra với tao vào đêm Noen là một bài học cảnh giác với người đời hơn thôi... Cũng phải cảm ơn mày chứ hả?
Phương cười lạnh nhạt, rồi xoay lưng bước đi... Nhưng cô chựng lại, quay mặt nhìn Sophia một cái, làm con bé run lên vì tưởng Phương sẽ thay đổi ý định... Phương nghiêng đầu :
_ Mày cứ bán ma túy đi... tao không cản đâu... cứ bán cho những người như chúng mày ấy... Nước Mỹ chẳng liên can gì đến tao cả. Nhưng hãy nhớ kỹ điều này : Đừng động đến những người tao hay đi cùng , hiểu chưa?
Sophia hơi nghếch mặt lên, nhưng chạm ngay cái nhìn sắc lạnh của Phương, cô ta vội cúi đầu và gật nhẹ...
Phương đi ra ngoài , nhẹ nhõm hẳn... Giờ thì mặc kệ tất cả... Cứ tồn tại như vẫn từng tồn tại... Còn Phương sẽ nhìn nó mà mỉa mai , mà ngấm ngầm cầu cho nó lụi bại...
Giọt nước mắt mang hình hài hạnh phúc???
Sao lại rơi?
...giọt hạnh phúc vỡ tan...