tác giả: Bảo Nhung
Những ngày tháng bình yên ...
Chiếc xe Wave đỏ lao vun vút trên đường phố. Đang giờ đi làm, đường tấp nập, nhiều chỗ đông như mắc cửi. Đầu tiên nhìn vào chiếc xe đó, ta tưởng hai cô gái đang đua xe. Nhưng không, cứ nhìn cách họ ăn mặc thì nhận ra ngay họ là học sinh. Cô gái tóc ngắn, có khuôn mặt nghịch ngợm đang cầm lái, luôn miệng nói, một tay cầm tay lái, một tay vỗ vỗ chiếc túi đeo bên cạnh ra ám hiệu cho cô gái ngồi sau. Cô gái ngồi sau có mái tóc dài, được tết đuôi sam trông rất hiền dịu. Cô bám hai tay chặt vào eo bạn, đầu áp vào lưng bạn vì tốc độ và đường đi của xe quá kinh khủng.
Theo thường lệ, trường của hai cô không cho phép học sinh mang xe tới trường, nhưng vì một lí do hết sức đặc biệt mà phải phạm quy. Hai cô đang sợ đến trường muộn. Đúng ra thì chỉ có cô bé tóc đuôi sam là sợ mà thôi. Cô bế tóc ngắn cóc sợ. Cô luôn đi muộn như thế này mà đôi khi còn muộn hơn thế nữa, mà có bao giờ bị đuổi học như con bạn dọa đậu
Năm nay, hai cô mới vào lớp mười, một trường chuyên nổi tiếng. Ối dào! chuyện đó không có gì quan trọng đối với cô bé tóc ngắn, với cô vào được trường này là một điều đơn giản và dễ dàng.
Câu chuyện sẽ xoay quanh cô gái này, ngay trong ngay hôm nay. Một sự việc đã để lại ấn tượng cho cô bạn ngồi sau, còn đối với cô nó chỉ như nước lũ tràn qua rồi chẳng còn gì cả.
Đó là do phóng xe quá nhanh và vượt quá ẩu, cô đã cho chiếc xe yêu quí của cô bạn tông vào sườn một chiếc xe. Chiếc xe chệnh choạng rồi đổ ập xuống đường. Xe cộ dạt ra hai bên. Cô vội dừng xe nhưng vẫn ngồi chễm chệ trên xe. Nạn nhân đang lăn cu lơ hai vòng trên đường và làm một cái sượt dài trước khi dừng. Cô bạn xuống xe, một tay bụm miệng cười vẻ mặt xen lẫn sự hoảng sợ, một tay đỡ nạn nhân dậy. Nạn nhân lồm cồm bò dậy, hai mu bàn tay trầy xước. Người đi đường lắc đầu buông vài câu rồi tản ra. Cô tóc ngắn nhìn nạn nhân và đứa ban.
Nạn nhân là một cậu con trai trạc tuổi cô, ăn mặc gọn gàng trên vai đeo ba lô. Cô bạn vội vã hỏi :
- Bạn không sao chứ ? xin lỗi nhé, chúng tôi vội quá nên đi hơi nhanh.
Cậu con trai cười khoan hồng:
- Không sao, chỉ trầy xước nhẹ thôi ! xin lỗi, mình có việc gấp phải đi....
Cô cũng hét lên:
-Ê Mỹ Phương, bọn mình cũng gấp mà !
Kéo cô bạn lên xe, chiếc xe lao đi, Mỹ Phương có vẻ không hài lòng, vừa ngồi vừa trách:
-Này đâm vào người ta sao không xin lỗi mà mặt cứ câng câng lên vậy?
Cô bĩu môi:
-Mày đã xin lỗi rồi thì tao nói cũng bằng thừa. Ai hơi đâu mà nói, tốn calo !
Mỹ Phương lắc đầu. Cô thừa biết tính bạn mình nên không trách lâu. Chỉ tội nghiệp cho anh chàng đen đủi bị trùng đòn của "tiểu quỷ Tố Phương ".
Tố Phương gửi xe vào một quán trước cổng trường, hộc tốc chạy vào trường. Hôm nay, chỉ là họp lớp gặp mặt giữa học sinh với thầy cô giáo chủ nhiệm mà thôi nên sân trường vẫn có vài chàng đủng đỉnh đi. Tố Phương chia tay với Mỹ Phương chạy vào lớp có bảng đề to tường " Lớp 10 Toán ".
Cô hãm phanh trước cửa lớp, nhòm vào trong lớp và chính xác là tia vào chỗ bàn giáo viên.
May ghê thầy chủ nhiệm chưa vào. Cô mỉm cười và đoàng hoàng đi vào lớp. Mọi con mắt đổ dồn vào cô. Bọn nó nghĩ cô là giáo viên chắc?
Cô mặc kệ, ngồi đại xuống một bàn còn trống. Đứa con gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng hơi đanh đá ngồi lui vào trong với đám bạn của nó. Cô tươi tỉnh :
-Chào các bạn !
- Chào ! Nó cười đáp lại, nụ cười trịnh thượng ban ơn.
Tố Phương quay đi và thấy ghét con nhỏ này. Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp với chiếc cà vạt rực rỡ y như con tắc kè hoa. Cả lớp đứng dậy chào, cô khẽ nghiêng người một chút.
Nhìn những đứa học trò bằng con mắt trìu mến, thầy nói đầm ấm:
_ Chào các em, thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp này...Thầy là Bùi Hà Minh, 40 tuổi... Thầy nói trước rằng thầy có hơi vui tình một chút nhưng nghiêm khắc thì nhiều vô kể... Các em hãy học hành cho cẩn thận nhé ! Nào bây giờ.. là điểm danh...
Thầy cầm bảng danh sách lên và đọc tên đứa đầu tiên.
_ Nguyễn Xuân Anh?
_ Có ạ !
Cả lớp quay xuống nhìn. Thằng con trai bỗng đỏ rần mặt. Tố Phương quay lên, không nhìn nữa. Hừm! Dạng con trai nhát như thỏ đế !
_ Nguyễn Phương Doanh!
_ Có ạ!
Đứa con gái ngồi cạnh cô thỏ thẻ. Nhìn cách nó nói mà Tố Phương thấy ớn. Con bé điệu hết sức!
_ Ngô Nhật Duy?
Không có tiếng đáp lại. Thầy hắng giọng :
_ Em nào là Ngô Nhật Duy?
Con nhỏ bên cạnh Tố Phương lại thì thầm :
_ Bạn đó có điểm thi đầu vào cao nhất đó. Ngày xưa, bạn ấy là mặt trời duy nhất của trường chuyên thị. Chà, tớ mong được làm bạn với cậu ấy quá...
Bộ mặt của thầy bắt đầu đo đỏ thì có tiếng đáp lại từ ngoài cửa :
_ Thưa thầy, có em ạ!
Cả lớp hướng mắt nhìn ra. Nhật Duy đó ư? Đúng là nạn nhân bất hạnh của Tố Phương lúc nãy... Gương mặt cậu ta nhễ nhại mồ hôi, có lẽ vì chạy bộ. Một tay còn dính vết dầu mỡ.
Thầy giáo hỏi :
_ Sao em lại đến muộn vậy?
_ Xe em bị hỏng ạ !_ Nhật Duy cúi đầu, nhỏ nhẹ _ Em xin lỗi vì đến trễ...
_ Vậy à? Không sao! Mới lần đầu thầy bỏ qua cho em , còn bây giờ hãy tìm một chỗ ngồi đi.
Mọi bàn đã bốn, duy chỉ có chỗ của Tố Phương là còn ba. Nhật Duy ngẩng đầu lên và tia đúng chỗ duy nhất còn lại. Tố Phương làm mặt tỉnh bơ, còn Phương Doanh thì đo đỏ mặt. Có lẽ nó đang nguyền rủ cô vì đã ngồi chen giữa.
Cuối cùng, Nhật Duy cũng đi vào chỗ trống, nở một nụ cười với các bạn nữ khiến cho tim Phương Doanh nẩy ra khỏi lồng ngực.
Thầy giáo có vẻ hài lòng vì Nhật Duy đã tìm được chỗ thích hơp. Và thầy điểm danh tiếp. Đến tên Tố Phương,thầy hỏi :
_ Tố Phương? BÙi Tố Phương?
Cô uể oải :
_ Có ạ!
_ Ra " em " ngồi đấy!_ Thầy giáo mỉm cười
Tố Phương không nói gì, tỏ ra ngoan ngoãn. Phương Doanh bắt chuyện :
_ Tên bạn hay quá!
Tố Phương nhướn mắt nhìn con bé , lạnh nhạt :
_ Cám ơn! Bạn đã quá khen rồi!
Phương Doanh lè lưỡi, rồi hỏi Nhật Duy :
_ Bạn đến muộn nên chưa biết tên tớ. Tớ là Phương Doanh.
Nhật Duy mỉm cười :
_ Tên bạn hay quá!
Phương Doanh cũng mỉm cười lại, cúi đầu e lệ. Trời ! Tố Phương chưa từng thấy có con bé nào lại điệu như thế. Dường như Nhật Duy cũng cảm thấy ngượng nên quay đầu nhìn về phía thầy.
_ Các em biết nội quy của Nhà trường chưa?
_ Làm sao biết được? _ Tố Phương phẩy tay.
_ Rồi sẽ biết! _ Thầy trả lời, không hề bối rối_ Một trong hai chục nội quy là trước khi khai giảng, mỗi lớp phải bầu ra ban cán sự lớp tạm thời. Thầy đề nghị là cứ ai được điểm cao nhất thì là lớp trưởng... các chức danh khác lần lượt lấy người cao điểm thứ hai... Vậy thì... xem nào... Em Nhật Duy sẽ là lớp trưởng!
Nhật Duy vụt đứng lên :
_ Em nghĩ... em không thể làm được...
_ Sao? _ Thầy mỉm cười _ Còn ai xứng đáng hơn em nữa đây? Chín năm làm lớp trưởng , ba năm làm liên đội trưởng được bằng khen cảu đoàn đội về liên đội trưởng xuất sắc nhất trong năm... Thầy mong em đừng từ chối...
_ Đúng đó, đừng từ chối! _ Một vài đứa lên tiếng...
Nhật Duy gật đầu và ngồi xuống. Trông cậu ta cứ như bị ép buộc vào một tội hình nào đó... Nhưng chẳng ai quan tâm , kể cả thầy giáo... Thầy đang lo nhìn xuống danh sách... khiến Tố Phương thấy nóng ran trong người...
_ Em thứ hai là Tố Phương. Chà... không được , em không thể làm lớp phó học tập được !
Tố Phương cúi đầu, một vài đứa băn khoăn, vài đứa xuýt xoa tiếc rẻ...
_ À, em này thì nghich khủng khiếp lắm. Nếu làm lớp phó học tập thì lớp mình sẽ bị phê bình dài dài... Nào , thầy sẽ chọn em có điểm cao thứ ba... em Phương Doanh !
Tố Phương nhìn hai đứa bên cạnh mình , chán nản ra mặt. Thầy giáo thì có vẻ vui sướng vì sự ngẫu nhiên... tuyệt vời đó!
Sau buổi họp lớp đầu tiên của một năm học đã không có sự cố gì xảy ra. Trống về, Tố Phương chạy như bay r a ngoài và đụng vào Mỹ Phương. Trông cô bạn hả hê lắm. Cô biết ngay là Mỹ Phương đã được làm lớp trưởng lớp 10 Văn. Và để chúc mừng, Tố Phương hớn hở kéo bạn vào quán kem ở cổng trường.
Chọn cho cả hai đứa chỗ ngồi lý tưởng xong, Tố Phương gọi hai ly kem sô cô la sữa. Kem vừa bưng ra, Tố Phương định xục thìa vào thì một giọng nói sỗ sược cất lên :
_ Mấy cô bé cho tụi anh ngồi ghé được không?
Cả hai cô cùng ngước lên, bắt gặp ánh mắt láu lỉnh của hai thằng con trai nghịch ngợm. Chúng ăn mặc luộm thuộm một cách giả tạo đến buồn cười. Áo sơ mi trắng tinh không một vết bẩn, nửa bỏ trong quần, nửa để thùng thình ra ngoài... Mặt mũi hiền hòa, nhưng đôi mắt thì lúc nào cũng cố trợn ngược lên. Tố Phương cứi đầu xuống ly kem để che một nụ cười che bai...
Mỹ Phương im lặng, nhưng rồi cũng gật đầu. Tố Phương vội kêu lên :
_ KHoan đã... được ngồi ké với hai điều kiện, ok?
_ Ok.
_ Thứ nhất ,cấm xưng anh với tụi này..._ Tố Phương hơi hếch mắt lên_ Thứ hai, trả tiền kem, được chứ?
Mỹ Phương quay sang nhìn bạn, cười mỉm. Hai thằng gật đầu ngay, trên môi điểm những nụ cười đắc chí. Chúng gọi hai ly kem nữa và bắt đầu tán dóc. Mỹ Phương nhỏ nhẹ :
_ Các bạn học trường nào?
_ Học á? _ Một thằng nói to _ Tụi này nghỉ lâu rồi. Bây giờ đi lông bông chơi vậy thôi. Gặp ai xinh xinh... như các... bạn đây thì lại làm quen...
Tố Phương ăn xong ly kem khi tên đó vừa dứt lời. Cô cao giọng gọi một ly nữa, và còn kể lể :
- Còn tụi này học trong kia !_ Cô chỉ tay vào trường_ Chán phèo ý mà ! Tôi thích lông bông như vậy hơn...
_ Vậy hả?_ Một thằng sung sướng chìa tay ra _ Cùng một chí hướng rồi. Mình alf Quốc Bảo, còn đây là Bảo Quốc...
_ Rất hay! Nhưng... tên ngộ quá à!
Quốc Bảo nhăn nhó vì bàn tay vừa bị tay Tố Phương bóp chặt. Bảo Quốc nhìn chăm chăm vào Mỹ Phương, hỏi nhỏ :
_ Các bạn tên gì?
Tố Phương lại hét :
_ Cho hai ly kem sô cô la nữa chị ơi... Hả? Tên à? Tớ là Tố Phương, còn bạn tớ là Mỹ Phương...Đều là đẹp tất đó.
_ Biết rồi! _ Bảo Quốc gật gù _ Chỉ cần nhìn hai cậu cũng thấy... Chúng ta kết bạn nhé?
Mỹ Phương thật sự choáng trước sự làm quen chóng váng này. Ly kem của cô vẫn còn nguyên trong khi Tố Phương đã... xơi trọn vẹn 5 ly. Bảo Quốc và Quốc Bảo nhìn nhau... đau đớn.
Khi rời quán, Mỹ Phương cố nhịn cười trước hai bị mặt của hai thằng con trai. Họ vừa phải trả số tiền kha khá đấy chứ?
Mỹ Phương chia tay với ba người bạn sớm vì có việc bận. Còn Tố Phương theo hai cậu bạn mới quen vào một quán bi a để gỡ lại số tiền đã mất vì... sỹ. Trong quán toàn học sinh cấp ba và hai. Đứa nào đứa nấy đều căng thẳng như đang ở trên chiến trường.
Cả ba tiến về một bàn bi a ở góc phòng, nơi có vài đứa trông to con đang cãi nhau chí choé.
Nhìn thấy Quốc Bảo và Bảo Quốc, một thằng nói :
_ Chúng mày đến gỡ nợ hả? Sao lại mang con gái đến đây thế?
Quốc bảo nhíu mày :
- Hôm nay tụi tao sẽ cho tụi mày biết thế nào là... bi a thật sự!
_ Hê... Bọn bay xem, mấy thằng công tử bột này đang ra oai kìa!
Hai cậu bạn mặt đỏ lự lên. Tố Phương bước lên phía trước, cười nhạt :
- Mấy ông có ngại khi chơi với con gái không?
_ Sao? _ Chúng mở tròn mắt.
Tố Phương với hai tay chống nạnh, mắt hơi xếch lên :
- Tui nói là tui có thể đánh thắng các ông đó. Dám không?
Bọn kia nhìn nhau như trao đổi ý nghĩ. Tố Phương thấy trên thành bàn đặt một cốc bia nguyên, cô điệu bộ anh chị tu một hơi liền hết sạch. Có lẽ chính vì hành động đó mà bọn to con kia nể nang và gật đầu đồng ý. Quốc Bảo và Bảo QUốc xuýt xoa khen cô... " bốc " quá... nào đâu biết, đầu Tố Phương đã bắt đầu ong ong...
Tố Phương chơi bi a với tên đàn anh. Hăn sóc vẻ sành sỏi nhìn Tố Phương đắc thắng sau mỗi quả bi vào lỗ. Và vì tính sĩ diện, hắn đã để lỡ một cơ hội thắng Tố Phương. Bi chệch lỗ và Tố Phương giành quyền chơi. CÔ đã thắng liên tiếp ba ván và thu về được số tiền kha khá. Nhắm thấy ăn được như vậy là đủ... Tố Phương dừng ngang. Tên đàn anh cáu :
- Sao lại bỏ ngang? Phải để anh đây gỡ chứ?
Tố Phương nói cứng :
_ Tui không chơi nữa... Chơi gì chán phèo. Cánh ông toàn hạng... tép thế thôi à... Quốc BẢo, Bảo Quốc về đi... Đợi sau khi bọn ông nâng cao kỹ nghệ thì chúng ta chơi tiếp...
Tố Phương hiên ngang đi trước, Bảo Quốc và Quốc Bảo theo sau. Bọ kia tức lắm nhưng đành phải nuốt bồ hòn làm ngọt. Ra đến cửa, Không chịu đựng được nữa, Tố Phương đỡ lấy đầu mình, ngồi thụp xuống. QUốc Bảo vội đỡ lấy cô, hỏi :
_ Cậu sao vây?
Bảo QUốc vẻ lõi đời :
_ Chưa uống bia bao giờ đúng không? Cậu nên về nhà nằm nghĩ đi. Chắc đầu đau lắm! Tớ gọi xích lô cho cậu nhé?
Tố Phương gật đầu, Bảo Quốc vội chạy ra đường gọi xích lô. Cô dúi vào tay QUốc BẢo số tiền thu được , nói :
- Tiền của các cậu đây. Trả nợ vì ăn kem...
Quốc Bảo lắc đầu :
- BỌn tớ bao mà !
_ Tớ khoái cái trò này rồi đấy. Tớ thắng vì các cậu mà... Đừng từ chối chứ? Xe xích lô tới rồi... Còn một điều nữa... hẹn gặp ngày mùng 5 tháng 9 nhé?
Bảo Quốc và QUốc BẢo tròn mắt nhìn Tố Phương lên xe. Rồi họ nhìn xuống áo xống của mình... Thật ngốc nghếch biết chừng nào !
Sáng 5-9, những gương mặt sáng sủa vui tươi tập trung tại sân trường để khai giạng Thầy giám thị đi đi lại lại, vẻ mặt căng thẳng. Trong khi đợi thầy cô giáo ra, học sinh được phép ngồi.
Một tiếng kêu thất thanh vang lên, kém theo đó là tiếng ghế nhựa đổ ập xuống sân trường. Bọn học sinh bụm miệng cười khi thấy một con bé tóc hoe vàng ngã ngửa người về đằng sau, mặt nhăn nhó vì xấu hổ lẫn bực bội. Rồi những cái ngã cùng tiếng kêu vang lên nhiều hơn, dày hơn. Sân trường nhốn nháo vì sự hỗn loạn..
Thầy giám thị giận tím mặt, hét lớn trên loa:
_ Thôi ngay đi! Em nào còn làm ồn, nhốn nháo hàng ngũ thì đừng trách.
Vẫn có tiếng ngã và kêu la. Học sinh đứng cả dậy và nhìn chiếc ghế của mình với đôi mắt e dè như nhìn một vật gì ghê gớm lắm. Thầy Minh chạy ra, nhìn bao quát toàn cảnh trường với một đôi mắt điềm tĩnh. Và như phát hiện được nguyên nhân, thầy hơi cười, quay sang thầy giám thị, nhỏ nhẹ:
_ Không có chuyện gì đâu... Thầy để tôi giải quyết cho!
Thầy giám thị nhướng mày như không tin, nhưng chẳng biết làm thế nào khác, thầy hơi phẩy tay, đứng lùi lại phía sau.
Thầy Minh cầm lấy mic , cười như thể không coi chuyện đó là nghiêm trọng. Thầy cất giọng ôn hòa, trấn an những cô bé yếu tim :
_ Không sao đâu... Làm gì có chuyện phù phép ở đây. Để thầy chỉ cho các em biết vì sao nhé?
Dừng lại một chút để học sinh tập trung, thầy tiếp lời :
_ Em Tố Phương lớp 10 toán... Em hãy lên đây!
Tố Phương tỏ vẻ ngạc nhiên, hai tay xọc vào túi quần, rồi thả ra ngay. Cô quay nghiêng ngả một chút , nhún vai trước sự dò hỏi của vài đứa trong lớp. Nhật Duy hơi mỉm cười...
Hầu hết tụi con trai đều ngạc nhiên khi kẻ... gây ra náo loạn vào một ngày trọng đại này lại là một cô bé xinh xắn nhường ấy. Tố Phương bước lên trước mặt hai ông thầy đang đăm đăm gương mặt. Cô ngây thơ hỏi... lớn :
_ Sao em lại phải lên đây ạ?
Thầy giám thị như không tin lắm, ngạc nhiên hỏi nhỏ :
_ Là cô này sao?
Thầy Minh không trả lời mà hỏi :
_ Tố Phương, em đã làm thế nào để những chiếc ghế kia đổ? Em không nghĩ rằng trò quậy phá của em làm ảnh hưởng đến mọi người như thế nào không?
Tố Phương mở to mắt như vừa nghe được chuyện gì ghê gớm lắm:
_ Em có làm gì đâu ! _ Cô kêu lên thật thanh, giọng... đau khổ như bị oan ức lắm _ Từ đầu tới giờ em ngoan ngoãn ngồi dưới đó, em cũng sợ bị ngã lăm chứ... Hai tay còn bám chặt lấy ghế, thày không tin thì hỏi mấy bạn lớp em xem?
Thầy Minh nghiêm mặt, cau mày:
_ Tố Phương! Đừng chọc tức... thầy, hãy nói đi, nếu như em không muốn gặp thầy hiệu trưởng!
Vài đứa con gái bụm miệng lại lo sợ. Tố Phương ngó xuống lớp Văn và thấy Mỹ Phương đang căng mặt lên lo lắng cho cô.
Tố Phương hơi mỉm cười:
_ Em không làm gì ca!
Thầy Minh giận dữ:
_ Tố Phương, con đang chọc tức bố hả?
Cả trường ồ lên ngạc nhiên, thầy giám thị giật mình :
_ Thì ra... đây là con anh ư?
Tố Phương cười, nhún nhẹ chân :
_ Cháu chào bác! Cháu có nghe bố cháu kể bác là một giám thị rất nghiêm khắc nhưng... rất yêu quý học sinh...
Đâu đó vang lên tiếng cười mỉa mai. Thầy Minh bực tức:
_ Con về chỗ đi... Sau lễ khai giảng đến gặp thầy hiệu trưởng và... không được gây náo loạn nữa!
Thầy giám thị nói to :
_ Trừ hai điểm ở lớp 10 Toán.
Hai tiếng vỗ tay hoan hỉ phát ra ở lớp 10 Hóa. Tố Phương quay lại nhìn. Quốc Bảo và Bảo Quốc đang nhăn nhở cười. Cô cũng cười với họ, không một chút ngạc nhiên.
Phương Doanh bực bội :
_ Cậy mình là con của hiệu phó mà làm tàng ư? Thật vô trách nhiệm...
Tố Phương lừ mắt:
_ Kệ tớ ! Này Xuân Thi, cậu chớ có dại rút ghế của tớ ra nhé... Không xong đâu...
Xuân Thi vội rút tay lại. Cô đang định cho Tố Phương trả giá vì đã làm cô ngã, song cô đã thất bại. Tố Phương như có... phép màu hay sao ấy nhỉ?
Lễ khai giảng kết thúc, Tố Phương thở dài khoan khoái. Ngồi vào chỗ của mình, cô uể oải định gục xuống ngủ, nhưng Nhật Duy đã nhắc nhở:
_ Thầy Minh vừa nhắc cậu đấy! Lên ngay đi!
_ Tớ không thích ngoan ngoãn như thế !_ Tố Phương lắc đầu ngún nguẩy _ Khi nào có loa gọi tớ lên cũng vừa.
Nhật Duy mỉm cười, không nói gì. Nhưng Phương Doanh thì bĩu môi :
_ Con hiệu phó cơ mà...
_ Im đi! _ Tố Phương hơi gắt lên_ Đừng bao giờ nói kiểu đó nữa nếu không muốn... tao nổi khùng lên.
Cả lớp gần như choáng vì cách xưng hô của Tố Phương.Phương Doanh xanh mặt, lắp bắp :
_ Cậu... cậu dám nói vậy ư?
Tố Phương nhếch môi :
_ Nhắc lại lần cuối, chuyện tao nghịch ngợm cái gì và chuyện tao là con ai không bao giờ có liên quan đến nhau...
_ Ai biết đâu ! _ Xuân Thi buột miệng.
Tố Phương khùng lên, vươn tay ra, nhưng Nhật Duy đã giữ lại :
_ Thôi , Tố Phương đừng gây sự nữa!
Hất tay Nhật Duy ra, Tố Phương lạnh lẽo :
_ Không liên quan gì đến cậu... Tôi sẽ cho con bé này biết tay...
Xuân Thi sợ hãi trước vẻ hùng hồn của Tố Phương. May mắn cho cô là loa phóng thanh của trường đã vang lên đòi Tố Phương lên gặp hiệu trưởng. Tố Phương hậm hực bỏ đi.
Khi đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Tố Phương vẫn chưa hết giận. Cô không thèm gõ cửa theo lịch sự thông thường, mà đẩy cửa lao vào trong. Thầy hiệu trưởng đang đăm chiêu suy nghĩ trên ghế sa lông, thấy Tố Phương bước vào, thầy mỉm cười :
- Cháu vẫn nghịch ngợm kiểu đó à?
Tố Phương nũng nịu ngồi vào lòng ông, nói :
_ Bố cháu cũng bảo thế nhưng cháu thích như vậy hơn...
_ Lớn rồi thì phải hiền một chút chứ? Nếu cứ như thế thì có cậu con trai nào dám kết bạn đây?
Tố Phương hơi bĩu môi :
- Cháu chẳng thèm... À, bác này, bao giờ thì anh Hùng về?
Đôi mắt thầy hiệu trưởng thoáng buồn...
- Cuối năm nó mới chịu về... Mà...bạn của anh ấy sẽ dậy ở đây đấy !
Tố Phương cười :
_ Có phải cái anh cao cao, đẹp trai và vui tính không ạ? Chà, anh ấy dạy gì nhỉ?
_ Dạy Anh văn... Thầy sắp xếp cho anh ấy dạy lớp cháu đấy... Thôi, cháu về lớp đi !
Mà này _ Thầy gọi giật lại khi Tố Phương đã ra đến cửa _ Nghịch ngợm thì cũng đừng gây sự với bạn bè trong lớp nghe chưa?
Tố Phương hơi ngoe nguẩy đầu, cô chào thầy lần nữa rồi ra khỏi phòng. Ông trông theo dáng cô cháu gái mà lòng ngao ngán buồn. Nó còn quá nhỏ để hứng chịu những bất hạnh như thế !
Tố Phương về lớp, suýt nữa thì xô vào Xuân Anh. Mặt cậu bạn lại đỏ ửng lên, cậu ấp úng :
- Có... bị phạt không vây?
_ Không , chỉ bị khiển trách nhẹ thôi !
_ Vậy thì tốt rồi ! _ NHật Duy nói to _ Tố Phương lần sau cậu hãy cẩn thận hơn nhé?
_ Không cần cậu nhắc ! _ Tố Phương cáu cẳn trả lời.
Trống báo hiệu vào lớp. Cả lớp vừa ổn định thì thầy giáo bước vào với nụ cười tươi tắn. Vừa để cặp xuống bàn, thầy nói:
_ Các em giở giấy kiểm tra 15 phút. Thầy sẽ xem thực lực của các em ... Nào nhanh lên !
Lũ học trò ngao ngán uể oải lấy giấy ra. Một vài đưa hăm hở muốn thử sức mình, khuôn mặt bừng lên sự chờ đợi lẫn lo lắng. Tố Phương nhịp nhịp chiếc bút xuống giấy, tự hỏi bao giờ mới hết giờ!
Đề bài được ra, ai ai cũng lao đầu vào làm. Tố Phương bỏ bút xuống tờ giấy trắng, đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng lại chạm vào khuôn mặt của Phương Doanh và Xuân Thi nên cô lại quay trở lại với trang giấy...Mười phút trôi qua, Nhật Duy đã làm xong bài, nhìn sang bên Tố Phương, dò hỏi bằng ánh mắt ngạc nhiên chứ không nói gì. Tố Phương nhìn đồng hồ, bắt đầu uể oải cầm bút. Viết được vài dòng, Tố Phương ném bút xuống...
Thầy giáo thu bài, rồi lại cho bài tiếp theo để có thời gian chấm bài vừa rồi. Dù không thích làm bài mấy, nhưng hầu hết cả lớp vẫn còn rất nhút nhát, sợ sệt nên chăm chú làm bài lắm.Nhật Duy đọc xong đề rồi để đấy, cậu không biết làm gì khác ngoài chuyện... để ý xem cô bạn bên cạnh làm gì. Tố Phương đang hý hoáy vẽ vời trên một trang giấy, đa phần là những bộ váy áo cho mấy cô người mẫu dây không có mặt của cô. Quả thực Nhật Duy không ngờ nét vẽ của Phương lại tinh tế như thế. Nó mềm mại , dịu dàng... Có lẽ Phương biết vẽ rất lâu rồi thì phải !
Sau 15 phút, thầy hắng giọng để học sinh chú ý. Cả lớp hồi hộp nhìn lên ;
_ Thầy rất vui... Lớp ta có trình độ khá đồng đều, kiến thức vững. Chúng ta có hai người đứng đầu, đó là Nhật Duy và Tố Phương. Mỗi em đều có cách giải riêng, ngắn gọn lắm... Thầy rất hài lòng.
Phương Doanh buột miệng đay nghiến :
_ Hừ ! Giỏi gì mà giỏi... Bố con mà , ai biết đâu đã giải trước ở nhà rồi!
Tố Phương đập mạnh bài kiểm tra xuống trước mặt Phương Doanh, cô giận dữ quát lớn :
- Tao đã nói rằng mày đừng có nói kiểu như thế mà... Không cho mày một trận thì mày không chừa sao?
Thầy Minh quát lớn :
_ Tố Phương...
Tố Phương nhìn lên, như bị dồn nén quá lâu, cô nói bạt đi:
_ Bố xem... bắt con trở về có phải hại con không? Con đã nói rằng con đã chịu quá đủ chuyện của bố rồi... Con không chịu được nữa !
_ Đủ rồi ! Hãy ngồi xuống đi, đây là lớp học, con đừng ngang bướng nữa.
Tố Phương bước ra khỏi bàn, giọng lạnh hẳn đi.
_ Con về bên mẹ !
_ Phương! _ Thầy Minh kêu lên, bước xuống bục giảng, gấp gáp nói _ Bố biết từ nhỏ tới giờ con bị áp lực nhiều... nhưng hãy cho bố được chăm sóc con... Chỉ cần bố biết mọi nỗ lực đều do con cả, thế thôi, nhé con?
Tố Phương cúi xuống, gật đầu :
_ Con xin lỗi!
Cô trở vào chỗ ngồi, lặng lẽ hẳn đi. Phương Doanh xám ngắt cả mặt vì sợ và ngượng. Thầy MInh bước lên bục giảng, trở lại bàn, gần như kiệt sức vì xúc động. Thấy luôn sợ con mình phản ứng như vậy. Đã quá lâu không được ở gần đứa con yêu... nhớ thương biến thành nỗi sợ hãi mỗi khi Tố Phương phật ý đòi về bên mẹ... Gia đình đã không cho con ông một tình yêu thương trọn vẹn... Lỗi của ông lớn biết bao !
Trống ra chơi đã điểm, hành lang lại ồn ào tiếng nói cười của học sinh. Bảo Quốc và Quốc Bảo như đã đợi sẵn Tố Phương ở hành lang. Họ cười tươi và đồng thanh hỏi :
_ Hôm qua không sao chứ?
_ Không sao _ Tố phương mỉm cười gượng gạo _ Chỉ cần đánh một giấc là ngon liền. Nè, sao lại nói dối là nghỉ học rồi... Mỹ Phương sợ chết khiếp đấy !
Quốc Bảo châm chọc :
_ Nghịch như cậu mà Mỹ Phương còn kết bạn nữa là tụi tớ...
Mắt Tố Phương hơi đỏ , cô quay mặt đi, trả lời bâng quơ ;
- Tớ á? Cũng tệ ! Ai cũng chẳng hiểu mình, toàn chuyện rắc rối...
Bảo Quốc và Quốc Bảo thay nhau kể những chuyện vui ở lớp Hóa cho Tố Phương nghe. Lòng cô dịu lại... Tiếng cười trong veo hòa cùng nắng ấm. Ngày khai giảng đầu tiên thật tệ hại biết bao... Cô biết Phương Doanh chỉ vì ganh tỵ mà vô tình động vào chỗ đau sâu kín nhất trong lòng mình. Muốn đánh nó một trận... nhưng cô cũng tự thấy mình quá tệ. Đã bao không bao giờ thèm để ý đến những lời nói kiểu thế, mãi mà không quen... nhạy cảm quá thì càng khổ mà thôi...
Buổi học trôi qua, cô thong thả đạp xe về nhà.Mấy ngày nay không gặp lại mẹ mà cũng không nghe thấy tiếng mẹ. Chắc mẹ lại có công việc gì bận rộn lắm. Mẹ cô thật vất vả và cũng thật kiên cường. Cô yêu mẹ và yêu cả bố nữa... Vậy mà tình yêu đó không được thể hiện dưới cùng một mái nhà... Đã 5 năm rồi, cô không thể nào quên được cái ngày mà bố mẹ bắt cô lựa chọn, bắt cô đong đo tình yêu của mình dành cho cả hai... Sự lựa chọn nào cũng có nỗi đau đớn... Nó đã vạch trong lòng cô một vết thương, vĩnh viễn không lành lại được. Về ở với mẹ, Phương, nhớ bố nhưng không dám nói... Mẹ lặng thầm trong cuộc đời cô đơn, cớ gì làm mẹ thêm khổ vì những đòi hỏi của cô?
Bây giờ, dù về ở với bố nhưng Phương vẫn thường xuyên trở về nhà mẹ, dọn dẹp và để ngửi những hương thơm còn quanh quất trong nhà của mẹ... Nhớ mà không biết làm thế nào giữa hai người... Phương chỉ còn biết khóc lặng thầm trong những giấc mơ...