Henry ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười nhẹ nhàng :
_ Không giống như trong những giấc mơ của tớ. Phương không ốm yếu thế này đâu !
_ Không may thôi ! _ Phương hơi phẩy tay _ Cậu giúp tớ ngồi dậy nhé !
Henry gật đầu. Cậu đỡ Phương ngồi tựa vào những chiếc gối hình con mèo dễ thương, mắt không thôi nhìn cô dịu dàng. Cầm nhẹ bàn tay cậu, cô nói :
_ Những gì đã qua, hôm nay tớ đã đối diện được rồi ! Nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Henry không cần phải day dứt nữa, cậu không hát được là do tớ phải không?
Hơi lắc đầu, Henry bóp nhẹ bàn tay Phương. Đôi bàn tay mềm nhỏ bé hơn như những gì mà cậu từng tưởng tượng. Phương không khác đi bao nhiêu, nhưng lại nhỏ bé yếu đuối đi quá nhiều...
_ Tớ nhớ cậu, nhớ ngày đêm... Biết rằng nhớ chỉ là để nhớ, nhưng làm sao để quên được thì tớ không biết...
_ Hãy coi tớ là một người bạn thật sự ! _ Phương nhấn mạnh _ Suốt cả cuộc đời tớ chỉ có một người bạn như Henry , người đã hát trong sinh nhật của tớ, người đã cứu tớ thoát khỏi nhưng nguy hiểm, quan trọng hơn , cậu còn là người mang lại cho tớ niềm tin vào cuộc sống khi chỉ mình tớ trơ trọi trên mảnh đất lạ này... Henry, tớ rất quý mến cậu !
Nụ cười của Phương, không bao giờ Henry có thể quên được. Nụ cười như xua đi hết những u ám trong lòng cậu bao ngày qua... Trái tim ấm áp và lại đập rộn ràng... Phương đã tha thứ tất cả... Tình yêu của cậu thì nhỏ bé biết bao... Đeo đẳng mãi một tình cảm không bờ bến là một cách đáp lại phũ phàng những gì Phương dành cho cậu... Henry hơi cười. Không thể nào làm được như thế phải không Phương?
_ Được rồi... Vì tình bạn của chúng ta...một tình bạn tốt đẹp nhất !
Phương vẫn giữ nụ cười trên môi. Trong tim cũng đã nhẹ nhàng đi rất nhiều... Hình như cô đã tìm được một cách sống mới, dễ chịu hơn nhiều và những nỗi đau cũng bớt cuộn lên trong lòng kể từ khi cô tỉnh dậy... " Thời gian, mẹ à, đúng là những lớp bụi phủ mờ... mở cả những tình cảm dù là nóng bỏng nhất... Con có nhiều thời gian để quên... quên rất nhiều thứ !"...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Paul nhấc điện thoại lên, giống như bao lần, hỏi lạnh nhạt :
_ Paul Burton đây... Ai vậy ạ?
Một giọng ấm vang lên :
_ Tôi đây.. Tôi đã tìm ra hung thủ !
_ Hắn ra sao?
_ Hắn đã chết !
Paul hơi ngạc nhiên. Anh nghĩ đến Phương và những gì cô phải chịu đựng , thế mà hắn đã chết !
_ Khi tôi đến hắn ta đã bị kẻ nào đó ám sát, ngụy trang như một vụ tự tử... Tôi đã xem xét khắp căn phòng... Chắc không còn nguy hiểm nữa đầu. Cậu cứ yên tâm !
Paul nhíu mày :
_ Có thật không? Vụ đấu súng mấy hôm trước làm tôi không yên tâm đâu.
_ Đó là lỗi của tôi ! _ Người đàn ông nhỏ giọng _ Tôi không ngờ hắn liều lĩnh như thế !
_ Vậy anh hãy cứ bảo vệ từ xa cho tôi...
Nói rồi Paul cúp máy. Trong lòng anh vẫn còn những nỗi lo không dứt được. Phương đã bình phục và không muốn làm to chuyện , nên anh đành bỏ qua. Nhưng không có nghĩa là anh phải đứng xa mọi nguy hiểm của cô. Không hiểu Phương sinh nhằm ngày gì mà bao tai nạn, bao nguy hiểm cứ tìm cô mà đổ xuống... Cuộc sống bao nhiêu áp lực vậy thì biết làm sao , Phương ơi?
Định xuống tìm cô, nhưng Paul sực nhớ ra hôm nay Phương đưa bạn trở về Washington... Có lẽ cuộc đưa tiễn này sẽ làm Phương buồn mấy ngày mất... Những khi nhìn cô buồn là anh không chịu nổi, cứ như là một cuộc tra tấn tinh thần mà đến chính anh cũng chỉ biết bất lực mà thôi...
Phương về, lẳng lặng đi vào phòng. Chia tay và dặn dò là hai chuyện mà Phương không bao giờ muốn làm nhất, vậy mà, cô đã phải vừa chia tay vừa bắt Henry và Tony hứa không nói về cô cho Duy nghe. Chạy trốn Duy hơn cả chạy trốn chính bản thân mình... Đau khổ biết bao nhiêu...
_ Phương !
_ Em không sao ! _ Phương nói vọng ra khi nhận ta giọng Paul _ Chỉ là mệt quá thôi !
_ Vậy em nghỉ ngơi một chút đi, rồi xuống ăn cơm... Anh chờ em đấy !
Phương nhói lòng. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt trầm lặng của Paul mỗi khi cô rút mình trong vỏ ốc, tránh né sự quan tâm của anh... "Đúng là cần thời gian... cần rất nhiều cho rất nhiều người trong số chúng ta ! Nhật Duy, Paul và cả mình nữa... Làm sao để được hạnh phúc giống như mong ước của mẹ nhỉ? Làm sao? "...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Qua thời gian , Tố Phương đã lớn khôn và chín chắn không còn cô gái nhỏ nghịch ngợm , khuôn mặt ngẩng cao tự đại, nụ cười thách thức kẻ khác... không còn cô gái hay bày trò nghịch ngợm để " người ta " chịu quở trách... Bây giờ, chỉ là một Tố Phương xinh đẹp , kiên cường, đang tự đi vào ngưỡng cửa cuộc đời bằng chính đôi chân của mình... Rồi ta cũng sẽ hiểu, con người ta trải qua bao nhiêu thăng trầm chìm nổi, người ta sẽ được hưởng hạnh phúc nếu người ta biết vươn lên !
_ _ _ _ _ _ _ _
Hết tập III
T.H
Tập IV:
Sóng nổi Sóng ngầm
" Một vườn hồng với những bông hoa đủ màu sắc đang nở rộ... Một cháng trai đang ngắt những bông hoa đỏ thẩm tượng trưng cho tình yêu sâu nặng của mình, trao cho cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh... Nắng chiếu xiên từng dải như tơ lụa. DÒng sông rì rào cùng ngọn gió hát vang bản tình ca... Bờ cỏ xanh mướt, lấp lánh chiếc vòng đính hôn tuyệt đẹp... Anh và em chia tay , hẹn kiếp sau gặp lại... Dù cho lịch sử có lặp lại, anh vẫn đánh đổi cuộc đời mình để được một ngày bên em..."
Nhật DUy vui vẻ dựng xe ở sân , đi thẳng vào nhà. Bố mẹ cậu và Thục Uyên đang ngồi ăn cơm. Thấy cậu, bà Trang Nhung ngạc nhiên :
_ Sao con về sớm vậy? Mẹ tưởng gia đình Tố Phương sẽ giữ con lại đến tối chứ?
Nhật DUy sà vào bàn, tươi cười :
_ KHông, con có việc nên xin phép về sớm... Chà, ngon quá !
Thúc Uyên nhìn Duy một cái, giọng châm chích :
_ Anh mà cũng biết ngon sao? Cả nhà tưởng anh tu rồi !
DUy lừ mắt, nhận bát cơm từ tay mẹ. Ông Hoàng vặn :
_ Có chuyện gì mà con khác thường thế?
Gắp một chút rau cho vào bát, Duy làm vẻ ngây ngô :
_ Thế thường ngày con không như thế này sao?
Ông Hoàng cười, còn Bà NHung thì lắc đầu :
_ MẶt anh lúc nào cũng khó đăm đăm ấy, đến mẹ anh còn ớn...
_ Con nhận giấy báo của trường Stanford về ngày nhập học !
Cả ba cùng kinh ngạc. Duy thì thản nhiên :
_ Con tìm được một suất học bổng của trường vào mất tháng trước, chỉ có trường này là lấy sinh viên sớm, con làm hồ sơ rồi thi luôn... Họ chuẩn bị mọi cái cho mình mà !
_ Con không hỏi ý kiến bố mẹ sao? _ Ông Hoàng kêu lên _ Đi du học chứ có phải đi chơi đâu mà có thể tùy tiện như thế hả?
Uyên nhìn sâu vào mắt Duy, không tìm thấy một sự hối hận hay nao núng nào . Bà Nhung thì bình tĩnh hơn, hỏi nhỏ :
_ COn học gì bên đó !
_ Quản trị kinh doanh ạ !
_ KHông đâu bắng thực tế đâu con. Con cứ ở nhà, học và theo bố đến công ty nắm bắt tình hình có hơn ôm đống sách vở đó , lại xa nhà không?
Ông HOàng cũng đấu dịu :
_ Du học cũng tốt thật đấy, nhưng mà còn nhiều cái quan trọng hơn. Con không thương Tố Phương sao?
Nhật Duy đứng dậy, nụ cười đã tắt trên môi , cậu nói nghiêm túc :
_ Con mướn sang Mỹ học, chỉ thế thôi. Con muốn đi bằng đôi chân của mình, xin bố mẹ đừng ngăn cản... Một tuần nữa con sẽ đi !
Nhật DUy bỏ đi, ông bà Hoàng bất lực nhìn nhau. Uyên thì thở dài... Mục đích của anh là thế ! Muốn tự mình sang Mỹ để tìm Phương, dường như đã trở thành nỗi khao khát khiến anh bỏ qua tất cả mọi suy nghĩ của người khác...Mối tình đầu của anh sâu nặng đến mức Uyên phải ngạc nhiên... Cô đã yêu thương anh, muốn chiếm hữu anh nhưng không bao giờ khao khát bằng hết cả ý chí và con tim như thế... Hai năm qua, anh đã sống như thế nào hả Duy?
Thục Uyên gọi điện báo cho HÙng biết chuyện Duy sẽ đi du học , khiến cậu thấy ghen tỵ. Cậu còn những một năm nữa mới có thể thực hiện ước mơ sang bên đó tìm Phương... SInh sớm một năm kể cũng có nhiều thuận lợi thật !
Cậu gác máy và đi xuống lầu. Bố đã đi làm về với dáng vẻ mệt mỏi. Đôi mắt ông trũng sâu, trán nhiều vết nhăn hơn, tóc thì gần như bạc trắng. Việt Hùng biết bố đang lo lắng nhiều vì công việc làm ăn đang xuống dốc. Hàng hóa sản xuất ra không tiêu thụ được.. Mọi con đường đều bị công ty lớn chặn đứng. Bố cậu bảo công ty đó muốn thao túng thị trường và muốn ' nuốt chửng " các công ty con trong đó không loại trừ công ty của bố. Cậu không biết đó là công ty nào nhưng thực tâm trong lòng, cậu mong có thể giúp bố được phần nào.. Cũng chỉ tại mình còn quá nhỏ !
Bà Huyền cầm đỡ lấy chiếc cặp từ tay chồng. Bà đưa cho chồng một cốc nước cam, rồi ngồi xuống cạnh chồng, hỏi han :
_ Chuyện tệ hại lắm sao?
_ Mình à... công ty chắc phải đóng cửa quá... Cái lão ấy o ép chúng ta tới đường cùng rồi. Nếu không phá sản thì cũng sẽ thành công ty con của công ty HUy Hoàng thôi...
Bà HUyền thở dài :
_ Tôi không ngờ ông ta lại như thế !
_ Em còn luyến tiếc lão ta ư? _ Người chồng bỗng nổi sùng lên , khiến bà Huyền giật bắn, ấp úng :
_ Không... tôi...
_ Lão ta cậy quyền, cậy thế chặn đường sống của chúng ta. Lão ta không biết bà là vợ tôi đâu... nếu biết ... lão ta sẽ đến và tôi sẽ mất vợ mất con...
Bà Huyền ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.. Giọng bà vang lên đau đớn :
- Sao anh lại có thể nói thế ... Em đã quên ông ta lâu rồi... Trong tim em giờ chỉ có anh ... Thế mà...
Việt HÙng đứng sững ở cửa phòng, lắng nghe. Bố mẹ đang nói những điều gì thế không biết? Những điều xa lạ quá chừng ...
GIọng bố chì chiết :
_ Ai tin đây? Ngày xưa em yêu lão ta say đắm đến nỗi có thể chết vì lão... Tôi đã đến với em và nhận là bố đứa trẻ khi lão ta không thể và không biết... Tôi đã coi thằng HÙng như con đẻ , có khi còn hơn nữa ấy chứ... Lão ta định cướp hết ư? Công ty của tôi, vợ của tôi, con của tôi sao?
HÙng bấu chặt tay vào cửa... Không còn suy nghĩ được gì nữa...
Bà Huyền van xin :
_ Xin anh nói nhỏ thôi , thằng HÙng đang ở trên phòng... Nó mà biết chắc không chịu nổi đâu...
_ Bà hãy nhớ kỹ chuyện này. Dù có thế nào đi nữa, có phải sống nghèo khổ tôi cũng không cần tới sự thương hại của ai. Em mà đi van xin người ta... là sẽ biết tay tôi...
Bà HUyền cúi đầu lặng lẽ khóc . Những dòng nước mắt đau khổ của gần hai mươi năm bà dồn nén trong lòng. CHồng bà, người đàn ông chịu nhiều thiệt thòi nay đã nổi giận khi không chịu đựng nổi... Nỗi đau của mối tình đầu lầm lỗi xưa kia nay mới tấy đỏ, dằn vặt hai vợ chồng bà... Bà đâu biết ngoài cửa kia đứa con trai bà yêu quý đang phải trải qua một nỗi đau đớn của sự lừa dối và sự hụt hẫng. Việt HÙng lặng lẽ đi lên phòng. Cậu không khóc như khi xưa nữa nhưng lại muốn đập phá một cái gì đó cho hả giận. Không thể có chuyện đó... Cậu không tin cậu lại không phải là con của bố... Thời thơ ấu, niềm tự hào vì giống bố như đúc đã làm cậu sung sướng biết bao . Bố đã cho cậu những niềm mơ ước, hoài bão vĩ đại... Cậu phải chiến thắng trong bất lỳ hoàn cảnh nào, không được thua dù là cái nhỏ bé nhất... Rút ra từ cuộc đời bốm cậu đã công nhận bố là người thành đạt và ngưỡng vọng như một thần tượng... Giờ cậu mới hiểu bố cảm thấy thế nào khi suố đời bố thua người đó... Cậu là nỗi đau của bố... Bố vẫn mãi là người thua cuộc khi cậu còn tồn tại trên cõi đời này...
Việt HÙng úp mặt xuống gối , chỉ mong những điều cậu nghe thấy là những gì xảy ra trong giấc mơ. Cậu không phải là con của bố mà là của một người đàn ông khác. Cậu là kết quả của một cuộc tình vụng trộm và bố đẻ thì không biết có sự tồn tại của cậu trên đời... Và... Nhật Duy lại là anh cùng cha khác mẹ của cậu...
Mẹ ! Mẹ đã giấu cậu trong nỗi đau của người phụ nữ bị phụ tình. Bố đã giang tay đón cậu và trao cậu cả thế gian tình thương yêu... Xót xa lắm chứ ! Đau đớn lắm chứ ! Khi ta có trong tay một vật thiêng liêng, gắn bó với ta hàng hơn chục năm trời bỗng dưng tuột mất và rơi xuống biển sâu. Ta có dám nhảy xuống để lấy nó lên không? Mà có nhảy xuống có dám chắc nó là của ta nữa không? hay nó đã là của kẻ khác....? Một sự thất vọng tràn lên trong cậu. Ông trời đã trao cho cậu người bố tuyệt vời nay lại lấy đi ... Cậu đã làm gì đắc tội với ông trời đâu?
HÙng vò đầu... Nước mắt từ đâu ứ ra, nhưng nhức cả ở trong tim... Cậu nhớ tới tuổi thơ tươi đẹp của mình... Những vòng ôm, nụ hôn của bố dành cho cậu... Có bao giờ bố là người xa lạ đâu... Chẳng thể có thay đổi nếu như ta không thay đổi , đúng không nhỉ?
Việt Hùng vùng dậy, lau nhanh những giọt nước mắt yếu đuối... Cậu lấy lại tinh thần để đi xuống dưới lầu. Cậu sẽ làm như không biết gì, không có gì xảy ra cả, sẽ hỏi bố chuyện công ty, giúp mẹ dọn cơm cho cả nhà... HÙng sẽ làm cho gia đình không thể khác xưa dù cho vết thương trong lòng bố mẹ đang tấy đỏ, còn trong cậu nó vẫn đang lan rộng...
Sáng thứ 5, ông Hoàng bực bội đến công ty, trong ông vẫn còn nguyên cơn giận bừng bừng như lúc ở nhà... Nhật Duy đã biến bữa ăn sáng thành địa ngục... lửa khi tuyên bố đã dọn đồ và chỉ chờ cấp visa là... bay qua Mỹ... Nó khiến cho những người lớn trong nhà giận tím người vì bị qua mặt như những đứa con nít... Thật không hiểu đứa con ngoan ngoãn của mấy ngày trước biến đi đâu mất , giờ ông chỉ thấy một bức tường đá vững chắc, kiên định trong nó... Càng giận, ông càng thấy mình bất lực, tưởng như mình đã già đi, không còn sức lực đã tiếp tục sự nghiệp gia đình này nữa... Nếu như ông không chờ được Nhật Duy trở về? Và nếu như nó không trở về?...
Ông Hoàng đẩy cửa phòng làm việc... Đôi mắt ông chạm vào ánh mắt một người... Mọi thứ như sụp xuống... Cả một trời quá khứ xa xôi ào ạt chảy qua người ông và dừng lại tại khoảnh khắc ông nhìn thấy bà _ mối tình muộn mằn sau cuộc hôn nhân gượng ép... Vậy mà cũng đã xa lắm rồi...
Sau ba mươi phút nói chuyện, bà Huyền bước ra khỏi phòng với những giọt nước mắt còn sót lại sau khi đã lau sạch bởi đôi bàn tay run run... Trợ lý Vinh gặp bà ở ngang cửa, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quan tâm nhiều... Có lẽ lại là một chủ sở hữu doanh nghiệp nào đó đến... cầu xin Huy Hoàng buông tha... Nhưng thương trường là chiến trường... chẳng có lý gì một người sắt đá như ông Hoàng lại thay đổi kế hoạch cả !
Anh đẩy cửa vào, chết sững khi thấy ông Tổng giám đốc ngã sóng xoài trên bàn làm việc, đôi mắt và đôi môi tím tái... Vinh vội vã gọi xe cứu thương...
Hai ngày sau, Nhật Duy trở thành Tổng giám đốc thay bố điều hành công việc... Ông Hoàng không còn khả năng hồi phục được sức khoẻ như xưa, ông vĩnh viễn phải lệ thuộc vào chiếc xe lăn ! Nhật Duy chỉ còn một cánh cửa duy nhất cho tương lai của mình... Hai ngày như một cơn bão, cuốn phăng tất cả những dự định lớn lao mà Duy đã xây dựng trong hai năm kể từ ngày xa Tố Phương... Hình như Phương đã xa lắm rồi...
Nhật Duy tựa đầu vào thành ghế, mệt mỏi vì thiếu ngủ... Nhưng cứ khi nhắm mắt là cậu nghĩ ngay đến chuyện mình sẽ gặp ác mộng... Ban ngày đã là những cơn ác mộng rồi, cũng đã là quá đủ !... Chẳng hiểu từ đâu sinh ra những buồn thương này nhỉ? Hai năm trước hay là một năm trước... hay là ngày hôm kia khi cậu nhận ra cậu cứ để mất dần những dấu hình của Phương... Giờ đến một cơ hội để tự mình đi tìm cũng đã hết... Tại ai nhỉ? Tại cậu không biết giữ Phương lại... Tại cả hai chưa có đủ hai bàn tay lớn để nắm thật chặt tương lai? Tại... căn bệnh của bố... tại...
Duy giật mình mở toang mắt khi nghĩ tới đây. Cậu vội vàng bấm chuông gọi trợ lý Vinh... Căn bệnh này không dễ gì đánh gục bố cậu nếu như...
Trợ lý là một chàng trai trẻ có thâm niên làm việc hai năm làm việc. Anh là một người năng nổ , nhiệt thành với công việc nên được ông Hoàng quý trọng... Mọi việc trong công ty, từ lớn đến bé đều qua tay anh cả... Đối với anh, Ông Hoàng là một ông chủ khắt khe nhưng tốt bụng. Ông nghiêm minh trong việc khen thưởng và chê trách. Làm việc với ông đã quen tính, nay bắt buộc phải đổi chủ... kể cũng hơi khó chịu... Hơn nữa, ông chủ mới này lại chỉ là một tên con nít vừa mới rời trường cấp ba... liệu có làm được việc gì?
Vinh đẩy cao gọng kính rồi mới từ tốn bấm chuông. Cửa mở một cách lạnh lùng, Vinh nghe lo lắng trong lòng... Anh bước vào trong, nhũn nhặn :
_ Chào... Tổng giám đốc... tôi...
Nhật Duy đứng dậy, bước ra khỏi ghế, dịu dàng trả lời :
_ Vâng, chào anh... Mời anh ra bàn uống nước... tôi có chuyện muốn nhờ anh !
" Chưa gì đã thế rồi ! " _ Vinh nghĩ thầm nhưng cũng làm theo lời của Duy. Anh quan sát ngấm ngầm ông chủ trẻ, ngạc nhiên khi thấy Duy có một vẻ đẹp hoàn toàn khác bố mình... Ông chủ trẻ này có một vẻ thâm trầm không đáng có ở lứa tuổi 18... nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm, vừa trong sáng vừa nhiệt thành lại làm Vinh tin tưởng... anh ngồi xuống ghế, bình tĩnh hơn so với lúc trước rất nhiều.
_ Tôi là Nhật Duy ! Cứ phải giới thiệu lại cho đúng ! _ Duy hơi cười _ Thiết nghĩ , thiết lập một mối quan hệ thì nên bắt đầu bằng tình bạn thì sẽ bền chặt hơn... nên tôi rất muốn cởi mở với anh...
_ Tôi chỉ là trợ lý thôi mà ! _ Vinh kêu lên , mặt nhăn lại như đang nghe phải chuyện khôi hài. Nhưng rồi chợt nhận ra thái độ vô ý của mình, anh bối rối nhìn xuống ly nước.
_ Trợ lý của Tổng giám đốc thôi... Chứ anh Vinh là bạn của Duy được không?
Vinh ngẩng lên bắt gặp nụ cười nhẹ của Duy... Duy bất chợt nhún vai :
_ Đấy là một đề nghị... giao kết hợp đồng ! Anh không nhất thiết phải trả lời ngay... Nhưng quả thực thì...
Duy đưa mắt nhìn xung quanh, giọng trở nên trầm buồn :
_ Hai ngày qua như một giấc mơ, bỗng chốc biến một đứa trẻ thành ông chủ của hàng ngàn con người... Anh có thấy vô lý không?
Vinh định gật đầu, nhưng vì không hiểu ý của DUy nên không dám. Anh chọn im lặng để đáp lại câu hỏi ấy. Duy phẩy tay :
_ Thôi, bỏ qua đi. Dù gì thì tôi cũng đã trở thành như vậy rồi... Không làm thì cũng ép phải làm thôi...
_ Vâng !
_ Anh hãy giúp tôi nhé !
_ Vâng ! _ Vinh buột miệng như người bị ra lệnh. Để chữa ngượng anh nhìn thẳng vào mắt Duy...HÌnh như đôi mắt càng sâu thẳm hơn thì phải !
DUy ngồi thẳng lưng lên một chút, nghiêm nghị hẳn :
_ Có chuyện muốn nhờ anh...
_ Tôi sẽ cố !
_ Anh là người đầu tiên phát hiện ra bố tôi khi ông ngất trong phòng này?
Vinh gật đầu, chờ đợi :
_ Anh có thấy gì lạ không? Chẳng hạn như ông có tiếp xúc với ai trước đó?
_ Cậu... Tổng giám đốc nghi ngờ gì ư? _ Vinh thốt lên _ Tôi nghĩ là...
Những hình ảnh lướt nhanh trong đầu Vinh , anh dợt đi dợt lại nhiều lần... Cuối cùng dừng lại hình ảnh người đàn bà với gương mặt buồn thảm...
_ Sao?
_ Có... một người ! _ Vinh ngập ngừng _ Nhưng tôi nghĩ là...
_ Anh biết bà ấy không?
_ Không... nhưng tôi thấy quen lắm... À, hình như là bà Huyền _ vợ giám đốc công ty Thành Trung thì phải !
Nhật Duy tựa người vào thành ghế, khẽ cười :
_ Bố tôi luôn dùng thủ đoạn... Tôi muốn gặp bà ấy để hỏi vài điều... Và anh có thể mang cho tôi hồ sơ về công ty Thành Trung?
Vinh gật đầu. Anh nghĩ là Duy đã muốn chấm dứt câu chuyện nên đứng dậy. Duy cũng thế, cậu hơi nghiêng mình như chào Vinh, nhưng không nói câu nào...Ý nghĩ cậu trôi dạt vào một miền xa xôi, nơi chỉ còn có giận dữ và thù hằn...
Buổi chiều, Duy nhận được tập tài liệu về công ty Thành Trung... Cậu điểm qua những thành viên trong gia đình ông giám đốc và bất ngờ khi đọc đến tên Việt Hùng... Ra cũng là những người... quen, không đến nỗi xa xôi lắm ! Duy nhớ đến đôi mắt cương nghị của Hùng và thầm ngạc nhiên vì sao mình lại có thể nhớ như thế... Đã một năm nay, trong tâm trí cậu chẳng có gì... ngoài hình ảnh Tố Phương...
Một chút nữa là Duy không tập trung được vào tập tài liệu nếu như không thấy những con số thâm hụt của công ty Thành Trung... Cậu nhớ ra mục đích của mình, lòng cồn lên một nỗi tức giận không tên... Phải biết được tại sao số phận lại trêu ngươi cậu như thế... Phải biết rõ để mà đấu tranh lại...Nếu chia cắt mãi mãi thì làm sao có thể sống hạnh phúc được nhỉ?
Cúi xuống nhìn thật kỹ những con số... Duy lật trở lại , thấy rõ số nhà của gia đình ông giám đốc này... Bên ngoài, trời đổ nắng những vệt dài...
Ngay buổi chiều hôm ấy, Nhật Duy lái xe tìm đến nhà bà Huyền. Đó là một căn nhà giản dị nhưng tinh tế và uyển chuyển... Duy thấy thích giàn hoa giấy đỏ xen trắng gần như leo kín vòm cổng ngôi nhà... Vẻ thanh tao ấy làm lòng Duy dịu lại... Có thể nguyên nhân không phải là ở đây !
Duy bấm chuông, một cô bé chạy ra mở cửa. Cô chăm chú nhìn Duy, từ tốn hỏi :
_ Anh tìm ai ạ?
_ Anh muốn gặp mẹ em ! _ Duy nhẹ nhàng đáp lại.
Cô bé nhún vai :
_ Thế thì lạ thật đấy ! Nhưng anh vào đi ! Mẹ em đang ở trong nhà !
Duy gật đầu, dắt xe vào trong. Cậu biết cô bé con đó vẫn đi theo sau cậu và quan sát, nhưng cậu mặc kệ... thản nhiên dựng xe trong sân... Cô bé chạy ào vào nhà, hét lên :
_ Mẹ ơi... mẹ có khách !
_ Tú Nhi... con gái thì phải nhỏ nhẹ thôi chứ? _ Bà Huyền mắng mỏ khi vừa vấn tóc vừa đi ra...
Bà gặp Duy ở ngay cửa, suýt nữa ngã nếu như không bám vào thành cửa... Một Nhật Hoàng thứ hai chăng?
Duy nắm bắt được sự bối rối ấy , cậu nhíu mày :
_ Có lẽ cô biết cháu?
Bà Huyền khẽ gật đầu. Bà quay sang Tú Nhi đang đứng tò mò đằng sau :
_ Con lên phòng đi, để mẹ nói chuyện với khách chứ?
Tú Nhi ngún nguẩy bỏ đi. Bà Huyền mời Duy ngồi, hỏi cậu uống gì rồi mới vào câu chuyện chính :
_ Cậu tới có chuyện gì thế? Nếu là chuyện công ty thì chồng tôi không có nhà đâu...
Nhật Duy giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng :
_ Cháu tìm cô chứ không tìm bác trai ... Nghe nói cô gặp bố cháu cuối cùng trước khi ông ấy vào viện... Mà cô biết chuyện ấy chưa?
Bà Huyền bối rối :
_ Tôi có biết chuyện buồn của gia đình...Nhưng...
_ Nếu cô nghĩ vì như thế mà Thành Trung sẽ " thoát hiểm " thì...
_ Chuyện đó không liên quan đến tôi ! _ Bà Huyền kêu lên, cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm .
_ Dĩ nhiên ! _ Nhật DUy nhún vai, cậu lạnh lùng _ Cô đã nói chuyện gì vào sáng hôm thứ năm ấy?
Bà Huyền sững người nhìn Nhật Duy, trong lòng trào lên một cơn đau dữ dội... Đứa con trai của người yêu cũ đến để hỏi về quá khứ của bà ư? Hỏi về sự thật được chôn vùi dưới lớp bụi dầy của thời gian nhưng vẫn chưa hề... nguội lạnh... Làm sao bà có thể nói cho nó nghe rằng bà đã phải van xin bố của nó buông tha cho gia đình bà , cho người chồng khốn khổ... cho đứa con trai vĩnh viễn không được biết mặt cha đẻ... Làm sao có thể nói hết ra?
_ Có thể nào là một lời đe dọa? _ Duy nhếch môi, giọng đanh lại _ Hay là một điều kiện có đính kèm một sự thật có sức nặng như một quả búa tạ? Hay...
_ Tôi... tôi... Mà cậu có quyền gì xét hỏi tôi? Chúng tôi chỉ nói chuyện làm ăn...
Nhật Duy khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt :
_ Như vậy thì không lôgic lắm đâu !
Bà Huyền lặng thinh, nhớ ra là mình đã từ chối nói chuyện công ty ngay từ đầu... Nhật Hoàng xưa kia cũng chẳng sắc sảo như thế...
Nhật Duy chợt ngồi thẳng dậy, không cười , chiếu ánh mắt như đã hiểu hết chuyện về phía bà Huyền... Nhưng giọng thì lại hiền hòa khiến cho người khác không hề nghĩ rằng mình đang bị đe dọa :
_ Cũng không còn sớm sủa gì... Cháu phải về ... Nhưng cô phải biết một điều rằng , khi nào chưa rõ sự thật thì... công ty Thành Trung của chồng cô sẽ phá sản nhanh hơn đấy!
Nhật Duy đứng dậy, không để ý đến gương mặt trắng xanh của người phụ nữ... Cậu lạnh nhạt đi ra... Thời gian, bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa... Chơi một chút cũng... chẳng chết ai !
Mặc dù không thích thú gì thủ đoạn của bố mình, nhưng vì chưa nghĩ ra được cách gì khả thi nên Duy vẫn cho duy trì những biện pháp ấy. Theo chỉ thị của cậu, các nhà máy may thuộc quyền sở hữu của công ty Huy Hoàng và các công ty may vẫn lấy vải ở công ty cậu phải triệt để việc không được lấy vải của công ty Thành Trung. Cậu sai người đi lôi kéo công nhân bên Thành Trung sang công ty mình khiến công ty ấy càng lâm vào khốn khó, muốn vay thêm vốn để duy trì hoạt động nhưng ngân hàng cũng bị tác động của Nhật Duy mà không cho vay... Duy hài lòng vì đã làm được điều đó ... Sự trượt dài này sẽ đến tai những ai quan tâm đến Thành Trung... Không sớm muộn gì , sự thật sẽ được phơi bày thôi !
Ông Hoàng nằm trên giường bệnh nhưng vẫn biết chút ít về việc Nhật Duy đang làm với công ty Thành Trung... Đây là một kế hoạch phòng hờ của Duy, nếu bà Huyền cố sống chết với Thành Trung thì có thể bố cậu sẽ là người tiết lộ vì vui sướng hay đau khổ tùy theo bí mật bà ta nói với bố...
Như dự đoán, khi cậu vừa về đến nhà, ông Hoàng đã cho gọi cậu vào phòng. Nhật Duy bình thản ngồi xuống bên giường, hỏi nhỏ :
_ Bố hôm nay thấy thế nào?
Ông Hoàng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt con :
_Con vẫn tiếp tục có ý tưởng thâu tóm Thành Trung ư?
_ Lúc đầu thì có ý định đó nhưng khi xem xét , con thấy công ty này hoạt động kém quá ... con quyết định cho nó phá sản luôn...
Ông Hoàng nhíu mày :
_ Nó đã kém thì con nên... buông tha cho nó chứ? Cho họ một con đường sống đi con !
Nhật Duy nhún vai, vẻ như ngây thơ :
_ Người ta là ai cơ ạ? Có phải là gia đình ông giám đốc Trung?
_ Ừm...
Nhật Duy đứng dậy, dứt khoát :
_ Không được ! Ngày trước bố cũng cố tình o ép họ cơ mà? Con đã giúp bố điều hành công ty thì phải... làm tiếp tục thôi ! Bố yên tâm tĩnh dưỡng... con sẽ ...
Ông Hoàng nhìn con, thấy mình bất lực thật sự. Nhật Duy đã vượt quá tầm kiểm soát của ông mất rồi !
_ Con... con... chẳng lẽ bố nằm đây thế này là con không còn nghe lời bố nữa sao Duy? _ Giọng ông trở nên van nài _ Lời của bố không còn trọng lượng gì sao?
_ Con vẫn nghe lời bố từ trước đến giờ ! _ Duy chua chát _ Việc này cũng vì công ty thôi... Con không thể từ bỏ nếu như không có lý do chính đáng...
_ Nếu bố nói là con hãy tạo cơ hội cho em trai con được sống tốt hơn thì sao?
Duy sững người. Cậu nghĩ ngay đến Việt Hùng. Im lặng. Duy nghe được cả một nỗi chua chát đâu đó trong gia đình mình... Một sự thật quá rõ ràng như thế đấy !
_ Bố xin lỗi ! _ Ông Hoàng khẽ lắc đầu _ Lẽ ra là không nên để con biết nhưng bố thật lòng không muốn em con khổ... Bố đã bỏ rơi nó kể từ khi nó mới chỉ là giọt máy tượng hình... Không hề cho nó chút tình thương nào , cũng không hề giúp đỡ nó khi nó khó khăn... Chỉ có bây giờ... Nhật Duy... hãy giúp bố được làm tròn trách nhiệm... dù chỉ là thầm lặng từ đằng sau...
_ Bố đã phản bội mẹ ! _ Duy kết tội _ Bố còn xin con như vật ư?
_ Sau khi lấy mẹ con mà không có tình yêu, bố đã gặp và yêu Huyền ! _ GIọng ông lặng xuống _ Bố yêu đến mức chỉ còn có một ý nghĩ là ly dị mẹ con để cười Huyền nhưng... mẹ con đã có con nên không thể... Bố đã lựa chọn gia đình , chia tay với cô ấy mà không biết cô ấy cũng mang một đứa con của bố...Chồng cô ấy sau này đã thương yêu Việt Hùng như con, không hành hạ nó mà cho nó ăn học, cho nó sự sung sướng... Bố rất biết ơn ông ta...
_ Con tự hỏi tại sao số phận lại bất công với con như thế... Và bây giờ thì con biết tại sao ! _ Nhật Duy tránh nhìn bố, chua chát nói _ Vì con phải trả món nợ ân tình của bố !
_ Nhật Duy !
Nhật Duy đứng dậy, cầm lấy tay bố mình... Bàn tay đã gầy đi rất nhiều sau trận ốm... Chẳng thể nào làm cho bố ốm hơn được nữa ! Duy không đủ nhẫn tâm như thế... Duy cũng chẳng còn sức nào mà nghĩ đến chuyện trả thù số phận nữa... Cậu phải tìm cách dung hòa thôi ! Dòng họ NGô không còn đơn độc nữa, và Duy cũng chẳng cần phải ghìm mình trong bổn phận... Tự do sống như ý mình... Tự do như gió , tự do như mây trời... nhưng cần phải có thời gian...
Duy ngước nhìn lên chiếc đồng hồ cổ... Nghĩ rằng nó sẽ chẳng thể nào cũ thêm nếu như tồn tại trong vài năm tới... Tình cảm cũng thế... sẽ chẳng thể nào cũ đi ! Vĩnh viễn là như thế ! Vĩnh viễn đợi chờ, Phương ạ !
Nếu như ai đó hỏi tại sao Nhật Duy lại có thể bận rộn đến như thế thì sẽ được nghe câu trả lời giản đơn : " Để có thể được yêu lại từ đầu ! "... Ba năm rồi, Duy không để một phút nào của mình thảnh thơi. Anh là một Tổng giám đốc năng động, điều hành công việc thuận lợi và phát triển, anh là một sinh viên xuất sắc trong mọi lĩnh vực, anh cũng là một tay chơi đàn violong cừ khôi.... Anh dành thời gian cho mọi thứ, ngoại trừ người bạn gái của mình... Đôi khi anh an ủi cô bằng những bảng thời gian kín mít và một nụ cười xin lỗi.. Anh bỏ qua những lời chì chiết của mẹ, đôi mắt thi thoảng ướt đỏ của Tố Phương để lao đến phía trước... để được tự do đi tìm...
Ba năm, chiếc đồng hồ cũng chẳng cũ đi... con người cũng chẳng cũ đi... nhưng tình cảm thì lại càng nồng nhiệt hơn , dữ dội hơn... Duy bọc khối tình đó trong một trái tim lạnh , trong cái nhìn phớt đời của mình, trong cách sống bạt mạng... trong những giấc mơ dai dẳng... Bóng hình ấy, mấy năm rồi, vẫn cứ rõ rệt như ngày hôm qua mới chia tay...