Phương mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Duy đang ngồi ở dưới bậc cầu thang. Duy kéo cô ngồi xuống cùng, trêu chọc:
_ Công chúa ngủ lười… giờ mới dậy!
_ Biết hoàng tử chờ nên … hành chút cho vui! _ Phương cười toe.
Mắt không rời khỏi mấy ngón tay hồng hồng của Phương, Duy bất chợt đề nghị:
_ Mình đến một nơi … để chơi nghe!
_ Nơi nào nhỉ? _ Phương ngẫm nghĩ. Hai ngày qua, cả hai đứa hầu như đã đi mòn cả đường Hà Nội rồi. Nơi trước kia hai đứa hay đến và cả những nơi mà những năm Phương xa nhà mới có… Duy đều đưa Phương đi. Còn nơi nào nữa đâu?
_ Nhà Duy! _ Duy nhìn thẳng vào mắt Phương, dịu dàng_ Phương đi gặp bố mẹ Duy , được không?
Phương cúi đầu, che giấu nét buồn thoáng qua trong mắt. Cô biết rồi sẽ có lúc Duy đề nghị như thế… Duy luôn luôn cảm nhận được rất sớm sự chia ly của hai đứa. Anh muốn có một sự ràng buộc, giống như lời hẹn thề của 5 năm trước, để giữ Phương ở lại mãi bên mình… Cố gắng giữ và khát khao có một sức mạnh để giữ thật chặt… có lẽ từ rất lâu… và bây giờ Duy đã cảm thấy mệt mỏi?
_ Phương! _ Duy nâng cằm Phương lên, bắt cô nhìn vào mắt mình, tha thiết_ Làm sao Phương có thể nghĩ đến sự ra đi khi chúng ta chưa hoàn toàn bắt đầu?
Phương giữ lấy bàn tay Duy, gục mặt lên đó. Lần nào cũng cảm thấy đôi bàn tay như đang xoa dịu mọi nỗi đau trong cô… Lần nào cũng cảm thấy được che chở một cách yên bình! Thế mà cô phải buông đôi bàn tay này ra… vĩnh viễn để nó thuộc về người con gái khác!
_ Phương!_ Duy khẽ xoay người cô lại, ôm gọn trong lòng mình, để cô khóc vùi trong ngực_ Duy muốn bố mẹ phải biết được người con gái của Duy… để họ biết được rằng Duy đã tìm và gặp được người con gái như thế nào… Và để họ thấy Duy sẽ chờ đợi ra sao…
_ Duy? _ Phương ngẩng lên, nước mắt nhạt nhòa_ Chờ đợi điều gì?
_ Chờ … một đám cưới chứ sao? _ Duy nâng cao giọng_ Cô dâu của Ngô Nhật Duy chỉ là Bùi Tố Phương thôi. Định mệnh rồi!
Phương mỉm cười. Hai người mới bước qua ngưỡng cửa hai mươi, nhưng tưởng chừng như đã bước qua nửa đời người… vì những nhớ mong và chờ đợi dằng dặc. Phương không có quyền làm tắt đi niềm vui trong đáy mắt thăm thẳm của Duy… Nhưng rồi niềm vui ấy sẽ tồn tại được bao lâu? Phương đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt Duy, lặng thầm với ý nghĩ rằng mình sẽ làm mất vĩnh viễn niềm vui ấy... Cô luôn là người làm tổn thương Nhật Duy!
_ Đồng ý đi Tố Phương!
Điều cuối cùng cô có thể làm cho anh…Phương hôn nhẹ lên môi Duy, rồi thì thầm:
_ Phương đồng ý!
Trái tim Duy như nhảy ra khỏi lồng ngực vì quá đỗi vui sướng và hạnh phúc. Anh ôm chặt lấy Tố Phương, cười vang… Tiếng cười làm xao động sớm mai yên lành…Duy như nghe thấy tiếng bước chân rất chậm và khẽ của những cơn gió mùa thu trong góc sân nhỏ của khu tập thể... Vài chiếc lá bàng cuốn nhẹ theo gió, chao nghiêng đi trước khi chạm đất…Có con mèo nhỏ giật thót mình khi đi ngang qua sân, nó nhìn Phương và Duy với cái nhìn tò mò, rồi cuối cùng nguẩy đầu bỏ đi… Phương nhíu mày:
_ Nó ghen với Phương đấy!
Không gian yên bình đến lạ. Nhưng niềm hạnh phúc như đang chảy tràn khắp mọi nơi, lên cả những chiếc lá đã lìa cành… Hình như những chiếc lá đó cũng như đang uốn cong mình lên, mỉm cười với những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai… Một cuộc sống mới lại bắt đầu!
Phương khóa cửa lại, bước vội vàng xuống cầu thang. Nhật Duy đón cô với nụ cười tươi:
_ Không cần vội vàng đâu cô nương!
Phương hơi nguẩy đầu, rồi leo lên xe. Trước khi xe chuyển bánh, Duy còn cố quay lại, thì thầm:
_ Phương xinh thật đấy!
Phương chớp chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:
_ Vậy mà Phương cứ tưởng mình như …ngộ cơ đấy!
Duy phì cười, cho xe rời khỏi khu tập thể. Đúng là Phương cũng có hơi lo lắng về hình thức bên ngoài của mình thật vì cô hầu như không mang nhiều đồ về. Cô chỉ mất có một phút để chọn chiếc váy đầm dài màu xanh nhạt trong ba bộ đồ của mình, mất thêm ba phút cho phần trang điểm gương mặt, cào cào vài cái vào mái tóc là hòan tất công cuộc chuẩn bị… Cô nghĩ nếu lo lắng thì cô cũng chỉ có thể dành thêm được hai phút cho việc đánh bóng lại đôi giày cao gót mà thôi…May mà Duy vẫn thấy cô … không đến nỗi nào!
Dừng xe trước cổng nhà, Phương bước xuống, mỉm cười. Duy chỉ tay vào trong, hơi ngại ngùng:
_ Nhà Duy… nơi Duy đã được sinh ra và lớn lên!
Phương gật đầu:
_ Phương biết rồi!
_ Thế đã biết rằng Phương luôn luôn và mãi mãi được chào đón ở đây không?
Phương gật đầu, dù biết rằng sự thật có lẽ không hòan toàn như thế. Duy cũng xuống xe, và bấm chuông. Một cơn gió vô tình thổi qua làm tung bay những sợi tóc buông xõa của Phương, cô vội đưa tay lên giữ… Chiếc váy cô mặc, bay nghiêng về một bên khiến trông cô như đang bay trong nắng nhẹ… Thấy Duy im lặng, Phương ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Duy. Trái tim Phương run nhè nhẹ. Cô biết, khoảng khắc này cô đã khắc thêm rất sâu hình bóng mình vào trái tim Duy!
Cổng mở, Duy hơi giật mình. Anh miễn cưỡng rời mắt khỏi Phương, để nhìn chị người làm. Chị ta hoàn toàn lâm vào tình trạng ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ. Tuy nhiên ánh mắt chị ta thì như không thể rời khỏi Phương. Chị lơ đễnh nói:
_ Cậu chủ đã về! … Ông bà đang chờ ạ!
Duy gật đầu, kéo nhẹ tay Phương:
_ Mình vào thôi!
_ Phương cũng nghĩ vậy! _ Phương mỉm cười bâng quơ. Cô không tìm thấy chữ “ lo sợ” trong cảm giác hiện tại của mình. Hình như Duy sinh ra không phải dành cho cô thì phải!
Duy dựng xe xong, kéo Phương vào lòng mình, dịu dàng hỏi:
_ Phương thấy thế nào? Nếu Phương cảm thấy chưa thật sự … cần thiết thì … mình tìm một hôm nào đó!
Phương lắc đầu, cầm thật chặt tay Duy như khẳng định quyết tâm của mình. Duy mỉm cười:
_ Vậy thì Duy yên tâm rồi… Nhưng Phương hãy nhớ rằng Duy lúc nào cũng yêu Phương… Luôn luôn!
Có lẽ, trong kia có chứa bão tố!_ Phương nghĩ thầm. Tự nhiên cô quay sang Duy cảm thấy nỗi buồn đau bắt đầu ngấm vào tim mình. Cô cứ thấy mình tồi tệ dần lên khi mà Duy lúc nào cũng thành thật và cố gắng hết mình để giữ cô ở lại… Thế mà cô đã tính tóan ngay cả khi vừa mới bước lên máy bay để trở về! Thật tồi tệ biết bao!
Trong phòng khách, ông bà Hoàng ngồi im lìm, cố không bộc phát sự bực mình đang ở mức nguy hiểm của mình. Nhật Duy và Phương xuất hiện ở phía cửa, tay trong tay. Bà Nhung liếc nhìn chồng, như nói “ Nó giống ông chưa? Coi trời bằng vung đấy! “ . Ông Hoàng bực mình nhưng chỉ biết ậm ừ trong cổ họng.
Duy kéo Phương ra trước mặt bố mẹ mình, chào nhẹ nhàng:
_ Con chào bố mẹ…
_ Cháu chào hai bác!
Cả ông Hoàng và bà Nhung cùng xoay trở trên ghế, im lìm. Duy kiên nhẫn:
_ Tố Phương chào bố mẹ rồi đấy ạ!
Bà Nhung sau khi ném cho con mình cái quắc mắt, bà mới lạnh lùng:
_ Không dám… chào cô!
Ông Hoàng thì chỉ gật đầu, nhưng đôi mắt không ngừng quan sát Phương. Duy mỉm cười:
_ Phương ngồi xuống đi nào! _ Anh quay ra chị người làm đang đứng lớ ngớ ngoài cửa_ Chị làm cho em mấy cốc nước cam nhé!
Phương ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bỏ qua những cái nhìn dò xét của hai vị phụ huynh khó tính. Cô nhận thấy Duy có khuôn mặt hao hao giống bố, nhưng khí chất lại mạnh mẽ hơn nhiều, có lẽ do ảnh hưởng từ bà mẹ. Nhác nhìn qua, Phương nghĩ bà là người lạnh lùng và sắt đá. Bà có gương mặt đẹp nhưng lại có cái nhìn xa cách. Cô cảm thấy quý trọng bà ngay lập tức vì cách bà nắm bắt tình thế khá chủ động, ngay khi Duy ngồi xuống:
_ Cháu là bạn học cũ của Duy ngày xưa? _ Bà hỏi Phương, ánh mắt hơi lạnh nhạt_ Mới gặp nhau bên Mỹ phải không?
_ Dạ! _ Phương mỉm cười _ Cháu theo Duy về đấy ạ!
Môi ông Hoàng nhếch lên một cái như mỉa mai. Duy thấy nên trong lòng anh muốn nổi sung lên. Bà Nhung lại liếc chồng một cái như nhắc nhở, rồi bà thở hắt ra như nhẹ nhàng hẳn đi :
_ Vậy mà cô cứ tưởng… nó bỏ bê bạn gái của nó chứ? Hóa ra là đưa bạn cũ đi thăm lại Hà Nội thôi, phải không?
_ Mẹ! _ Duy kêu lên.
Phương giữ tay Duy lại, vẫn giữ nụ cười trên môi:
_ Vâng, Duy có đưa cháu đi thăm lại một số nơi.
_ Hà Nội có khác nhiều không ? _ Bà Nhung cười tươi _ Uống nước đi cháu!
Duy hơi ngả người ra sau, ngăn sự tức giận lại bằng cách tập trung nhìn vào bình hoa đặt giữa bàn. Tay Duy vẫn giữ chặt tay Phương.
_ Khác chứ ạ! Đẹp hơn rất nhiều!
_ Đấy là cháu mới về thôi, chứ cô và Tố Phương… bạn gái của Duy ấy, cháu biết chứ hả? Ừm, muốn đi chơi mà chẳng biết đi đâu! Mà cháu cũng biết Tố Phương à?
Ông Hoàng nhúc nhích trên ghế, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Phương. Bà Nhung uống một ngụm nước như chờ đợi.
_ Cháu biết chứ ạ! Duy bảo đó là một cô em gái … giống như Thục Uyên vậy!
Ông Hoàng nhăn mặt, bà Nhung vội đặt cốc nước xuống, trừng mắt nhìn Duy. Hình như bà bắt đầu giận dữ, và chưa biết cách nào ngăn sự giận dữ lại. Ngay lúc đó, ông Hoàng lên tiếng:
_ Nó không phải là em gái Nhật Duy. Nó đã được thừa nhận tại ngôi nhà này … như một người con dâu chính thức!
_ Con chưa bao giờ đồng ý chuyện sắp xếp của bố mẹ! _ Duy bình thản đáp lại.
_ Đừng để bố nhắc lại câu chuyện cách đây gần 4 năm chứ Duy? Người họ Ngô không bao giờ nói hai lời! _ Ông Hoàng đắc thắng.
Duy cũng mỉm cười. Bà Nhung nhíu mày vì thái độ của con trai… Những gì nó đã nói trong buổi hôm ấy làm bà vô cùng ngạc nhiên vì sự ngoan ngõan lạ lùng của Duy… Bà nhớ tất cả những chi tiết kể cả cái gật đầu… Nó chỉ nhắc đến Tố Phương! Bà dừng lại, phát sùng lên với ý nghĩ mình bị thằng con trai độc nhất qua mặt … ngay từ khi nó còn là một đứa trẻ!
_ Con đồng ý chờ đợi Tố Phương của con trở về. Và bố mẹ cũng đã mỉm cười gật đầu!
_ Anh đã qua mặt tôi! _ Bà Nhung bật dậy, hét lên_ Dám… dám…
Bà không nói được tiếp, bất lực ngồi bịch xuống ghế, không buồn liếc chồng lấy nửa cái. Ông Hoàng dường như đã hiểu ra, cũng ném cho con mình cái nhìn căm phẫn. Rõ ràng, Duy đã dọn đường từ rất lâu cho buổi gặp mặt ngày hôm nay, để … phần thắng có thể nghiêng về anh!
Nhưng bà Nhung không đời nào chấp nhận kết cuộc như thế. Bà ngẩng đầu lên, lấy lại được tự chủ, lạnh lùng nói với Phương:
_ Cháu cũng biết rõ rằng chúng tôi không thể chấp nhận cháu, phải không? Cháu đã ở bên đó tới 5 năm, một mình, không có sự bảo trợ nào… Làm sao chúng tôi dám mạo hiểm cơ chứ?
_ Cháu biết! _ Phương khẽ khàng nói_ Đúng là cháu đã sống một mình trong một thời gian dài nhưng xin hai bác hãy tin rằng cháu không làm gì để phải hổ thẹn với gia đình mình, với bản thân… và với Nhật Duy cả!
_ Làm sao mà tin được ? _ Ông Hoàng lạnh nhạt.
Duy hơi thẳng lưng lên, cao giọng:
_ Phương không cần phải chứng minh những điều đó khi mà cô ấy hoàn toàn trong sáng, và khi mà con luôn tin tưởng cô ấy. Bố mẹ… con đưa Phương về không phải để bố mẹ chất vấn và chì chiết cô ấy. Cô ấy đã ở đây, và cô ấy là người con yêu. Bố mẹ đã biết cô ấy rồi đấy!
Ông Hoàng bật người lên nhưng bà Nhung đã giữ lại, dịu dàng nhìn vào mắt con trai, khẽ lắc đầu:
_ Mẹ biết… Nhưng con cấm mẹ so sánh sao? Con chọn người con yêu, mẹ chọn người con dâu… Cả hai cùng là Tố Phương… Lẽ tất nhiên, chỉ nghe tên cũng đã phải so sánh rồi!
Phương cứng người lại, bắt mình bình tĩnh. Cô yêu Duy, và chỉ như thế là đủ!
_ Mẹ cứ việc so sánh ! _ Duy lạnh lùng_ Đó là ý nghĩ của mẹ mà. Nhưng xin mẹ đừng cấm cản con nữa! Chuyện đó là vô ích thôi!
_ Mẹ không cấm con! _ Bà Nhung nhếch môi_ Nhưng mẹ cấm nó!
Bà chỉ tay về phía Phương. Duy vụt đứng dậy, giận bừng bừng:
_ Con thật không ngờ mẹ lại như thế… Thật thất vọng quá!
Rồi anh kéo Phương đứng lên, nhỏ giọng:
_ Xin lỗi Phương… Mình phải đi thôi!
Nhưng Phương đã giữ Duy ở lại, bắt Duy quay lại nhìn mẹ mình. Cô không giận bà Nhung, càng không thấy những lời đó là quá quắt. Bà thương Duy và không muốn con mình sai lầm… Chỉ có điều, cái cách bà làm chỉ khiến Duy thêm nổi loạn mà thôi!
_ Cô không cấm được tình yêu , cô biết rõ điều đó phải không ạ? _ Phương nhẹ nhàng_ Cảm ơn cô đã nghĩ cháu là người có học!
Ông Hoàng lại nhăn mặt, còn bà Nhung thì hếch mặt lên.
_ Chẳng gì thì cô cũng cố gắng đánh vào lòng tự trọng của cháu, mong cháu thấy được rằng chuyện với Duy chỉ là một ảo tưởng… Nhưng cô không biết rằng, cháu đã yêu Duy kể từ khi chỉ là một cô bé con, yêu dằng dặc trong những năm dài trên đất khách. Nhờ có Duy mà cháu đã vượt qua được bao nhiêu nguy hiểm, cạm bẫy…và những khổ đau… Hôm nay đến đây, một phần vì cháu muốn được gặp mặt hai bác , những con người đã sinh ra một người con trai tuyệt vời… phần lớn là muốn cảm ơn hai bác đã cho cháu một điểm tựa… khi mà cuộc đời của cháu đã không còn ai để nương tựa nữa. Cảm ơn hai bác rất nhiều!
Ông Hoàng có vẻ như hơi sốc, không còn nhăn mặt nữa, nhưng trên gương mặt thì vẫn đượm vẻ ngơ ngác như không tin vào chuyện mình hình như đang bị thuyết phục. Bà Nhung thì vẫn giữ vẻ xa cách. Không ai có thể đọc được suy nghĩ trên gương mặt của bà. Với kinh nghiệm bao năm làm luật sư, bà không để cho lập trường của mình bị lung lay… Bà coi những lời vừa rồi của Phương chỉ là những lời lừa phỉnh, hòng mua chuộc lòng người. Bà mặc kệ nét buồn thăm thẳm trên đôi mắt rất sáng của Phương, mặc kệ ánh mắt van xin của đứa con trai duy nhất… bỏ qua sự buông xuôi của chồng, bà lạnh lùng quay đi.
Duy mím chặt môi, dứt khóat kéo Phương đi ra cửa. Lần này, Phương ngoan ngõan đi theo. Cô biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô đứng trong ngôi nhà này, ngôi nhà Duy được yêu thương và hạnh phúc trong đó… Nỗi buồn dâng ngập lòng Phương… Phương chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ bước đi!
Trên đường đi, Duy nhận được cuộc gọi khẩn của Vinh về sự cố của công ty. Phương nói là mọi việc vẫn tốt đẹp, và giục Duy đi làm việc. Duy có vẻ như còn lưỡng lự khi đưa cô về đến nhà. Phương cố gắng cười thật tươi như thể chuyện xảy ra không ảnh hưởng gì hết. Cô nói:
_ Phương biết Duy luôn luôn yêu Phương mà!
_ Biết vậy là tốt! _ Duy hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm _ Luôn luôn đấy!
Phương gật đầu, cô đặt vào tay Duy chiếc chìa khóa nhà mình, nói với vẻ mơ hồ:
_ Một chìa cho Duy… Để những lúc Phương không có nhà, nhớ Phương mà không tìm thấy thì Duy có thể vào trong… Hoàng tử sẽ không phải ngồi ở cầu thang nữa!
_ Cảm ơn công chúa dễ thương!
Duy bỏ chìa khóa vào túi quần, hôn Phương một lần nữa rồi mới quay xe đi. Phương đứng lặng nhìn theo cho đến khi chiếc xe hòa cùng với dòng xe cộ trên phố. Phương bây giờ mới để mặc cho những giọt nước mắt rơi… Nụ hôn cuối cùng cho một chuyến đi xa… cô cũng không dám hôn thật sâu!
Ngồi lặng im trong phòng, Phương cố thu hết những hình ảnh quen thuộc vào trong mắt. Cô đã thực hiện xong lời hứa với Nhật Duy năm năm về trước, đã mang mẹ về với ông ngoại, đã tận mắt thấy hạnh phúc của bố… Không còn gì luyến tiếc nữa… Không còn gì nữa! Nước mắt… đã bảo không còn gì nữa cơ mà? Sao nước mắt cứ rơi… Phương nhắm mắt lại, cắn môi thật chặt… Nhưng không quá lâu để bật ra những tiếng nức nở. Cô òa khóc thật to… Nhật Duy, cô không muốn xa Nhật Duy… Không muốn xa chút nào!...
Căn phòng im lặng để nghe tiếng Phương khóc. Cô gục đầu xuống ghế, gào lên như thể muốn dứt bỏ mọi nỗi đau khổ đang đầy ứ trong tim… Cứ thế, cô khóc mãi… khóc mãi…
Nước mắt cuối cùng cũng cạn khô… Phương ngẩng lên, và chờ đợi!
Có tiếng chuông cửa. Cô run rung đứng dậy, không buồn che giấu đôi mắt đang sưng đỏ của mình, cô tiến về phía cửa. Cửa mở, Phương mỉm cười nhợt nhạt với người đang đứng sứng ở đó:
_ Anh làm em chờ lâu quá, Paul Burton!
Paul đỡ lấy Phương vì cô không còn đứng vững trên đôi chân của mình được nữa. Anh thì thầm:
_ Anh xin lỗi… Mình về nghe em!
_ Vâng!
Phương thì thầm. Cô như thấy cả một trời nắng nhạt nhòa đổ ập xuống… Cô là kẻ chạy trốn… là kẻ phản bội rồi!
_ _ _ _ _ __ _
Duy giải quyết xong chuyện công ty mất tới một tiếng đồng hồ. Anh thi thoảng hơi cáu mà không hiểu vì sao. Vinh vì thế cũng cáu kỉnh hết sức. Anh ném cái nhìn giận dữ vào Duy khi cả hai đã xong việc:
_ Cậu làm sao thế hả? Chẳng lẽ cãi nhau với người yêu? Mà có thế thì cũng không nên trút giận vào tôi chứ?
Duy đang ngồi ngẫm nghĩ, tay chạm phải chiếc chìa khóa mà Phương đưa. Anh nhớ lại những lời cô nói, tự nhiên giật thót mình… Không phải như thế! Anh nguẩy đầu. Với lấy điện thoại và bấm số. Chờ mãi mà không có ai bắt máy… Duy như điên lên. Vinh thì hốt hoảng khi thấy khuôn mặt trắng bệch của Duy, anh lắp bắp:
_ Tôi … tôi chỉ nói vậy thôi… Cậu đừng vậy chứ, tôi sợ lắm đấy!...
Duy đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng. Vinh đuổi theo, cố gắng tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra:
_ Thế chuyện gì? Chuyện gì?
_ Tố Phương…
_ Sao?
_ Nếu cô ấy làm thế…
Duy không nói hết câu, lao vào thang máy, tay nắm chặt lấy chiếc chìa khóa. Cô ấy không thể bỏ đi như thế ! Anh đã yêu, đã cố hết sức… Trời đất! Nếu cô ấy không còn ở đây nữa, anh biết phải làm sao?
Duy phóng lên xe, không giữ nổi bình tĩnh… Chiếc xe xé gió lao đi như đang chạy đua với thời gian… Còn Phương thì đã bước chân lên chiếc máy bay riêng mà Paul đã chuẩn bị sẵn…
Duy mở cửa, cất tiếng gọi to:
_ Tố Phương… Tố Phương… Phương ơi…
Căn phòng dội lại tiếng gọi của anh, làm lòng anh lặng đi. Duy nhếch môi khi nhìn thấy một tờ giấy được đặt trên bàn… Vậy là cô ấy đã sắp đặt từ trước… kể cả khi biết anh yêu cô như thế nào!