Thơ THẾ LỮ
mssthuan 30.09.2006 09:42:35 (permalink)
NHỚ RỪNG
Thế Lữ

(Lời con hổ ở vườn Bách thú)

Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi,
Chịu ngang bày cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
Thuở tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượt tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết chúa tể cả muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên không tuổi.

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
- Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu,
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những vảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăn, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm,
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hầm thiêng ta ngự trị,
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa,
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
Ta dương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi,
- Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!

(Mấy vần thơ, tập mới)
#1
    mssthuan 30.09.2006 09:57:27 (permalink)
    TIẾNG TRÚC TUYỆT VỜI
    (Thế Lữ)

    Tiếng dịch thổi đâu đây,
    Cớ sao mà réo rắc?
    Lơ lửng trên cao dựa tận lưng trời xanh ngắt,
    Mây bay… Gió quyến mây bay…
    Tiếng vi vu như khuyên van, như dìu dặt,
    Như hắt hiu cùng hơi gió heo may.

    Ánh chiều thu
    Lướt mặt hồ thu.
    Sương hồng lam nhẹ lan trên sóng biếc.
    Rặng lau già xao xác tiếng reo khô.
    Như khua động nỗi nhớ nhung, thương tiếc
    Trong lòng người đứng bên hồ.

    Cô em đứng bên hồ.
    Nghiêng tựa mình cây, dáng thẩn thơ.
    Chừng cô tưởng đến ngày vui sẽ mất,
    Mà sắc đẹp rỡ ràng rồi sẽ tắt
    Như bóng chiều dần khuất
    Dưới chân trời.

    Cho nên cô nghe tiếng trúc tuyệt vời,
    - Thổn thức với lòng cô thổn thức.
    Man mác với lòng cô man mác
    Cô để tâm hồn tê tái, bâng khuâng.

    Ta muốn nâng
    Tấm khăn hồng lau mắt lệ cho ai,
    Vì ta sợ má đào kia phai,
    Cũng như ta đã ca
    Khuyên ngày vui trở lại
    Cùng với ánh quang minh còn mãi,
    - Cho người với cảnh quên già.
    #2
      mssthuan 30.09.2006 10:04:22 (permalink)
      TIẾNG SÁO THIÊN THAI
      (Thế Lữ)

      Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi,
      Bên rừng thổi sáo một hai kim đồng,
      Tiếng đưa hiu hắt bên lòng,
      Buồn ơi! Xa vắng, mênh mông là buồn…
      Tiên nga tóc xõa bên nguồn,
      Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu;
      Mây hồng ngừng lại sau đèo,
      Mình cây nắng nhuộm, bóng chiều không đi.
      Trời cao, xanh ngắt – Ô kìa
      Hai con hạc trắng bay về Bồng lai
      Theo chim tiếng sáo nên khơi,
      Lại theo dòng suối nên người Tiên nga;
      Khi cao, vút tận mây mờ,
      Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh,
      Êm như lọt tiếng tơ tình,
      Đẹp như Ngọc nữ uốn mình trong không.
      Thiên thai thoảng gió mơ mòng
      Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay…
      #3
        mssthuan 30.09.2006 10:14:38 (permalink)
        BÊN SÔNG ĐƯA KHÁCH
        (Thế Lữ)

        Tặng tác giả Đời mưa gió
        Lòng em như nước Trường giang ấy,
        Sớm tối theo chàng tới Phúc châu.

        (Lời kỹ nữ)

        Trời nặng mây mù. Mấy khóm cây
        Đứng kia, không biết tỉnh hay say,
        Đỗ bờ sông trắng, con thuyền bé,
        Cạnh lớp lau già, gió lắt lay.

        Tôi tiễn đưa anh đến tận thuyền
        Để dài thêm hạn cuộc tình duyên;
        Thuyền đi, tôi sẽ rời chân lại.
        Tôi nhớ tình ta, anh vội quên.

        Thuyền khách đi rồi, tôi vẫn cho
        Lòng tôi theo lái tới phương mô?
        Bâng khuâng trong cõi sầu vô hạn.
        Không khóc, vì chưng mắt đã khô.

        Đâu biết rằng anh cũng chỉ là
        Khách chơi giây lát ghé chơi qua;
        Rồi thôi, níu áo không tình nữa,
        Để mặc mình ai khổ ước mơ.

        Tôi chỉ là người ước mơ thôi,
        Là người mơ ước hão! Than ôi!
        Bình minh chói lói đâu đâu ấy,
        Còn chốn lòng riêng u ám hoài.

        Mà biết vô duyên vẫn cứ mong,
        Trăm năm ôm mãi khối tình không,
        Trọn đời làm kẻ đưa thuyền khách:
        Thuyền chảy, trơ vơ đứng dưới sông.
        #4
          mssthuan 30.09.2006 10:27:48 (permalink)
          CÂY ĐÀN MUÔN ĐIỆU

          Tôi chỉ là mộ khách tình si
          Ham vẻ đẹp có muôn hình muôn thể.
          Mượn lấy bút nàng Ly tao, tôi vẽ,
          Và mượn cây đàn ngàn phím tôi ca
          Vẻ đẹp u trầm, đắm đuối, hay ngây thơ,
          Cũng như vẻ đẹp cao siêu hùng tráng
          Của non nước, của thi văn tư tưởng.

          Dáng yêu kiều tha thuớt khách giai nhân;
          Ánh tưng bừng linh hoạt nắng trời xuân;
          Vẻ sầu muộn âm thầm ngày mưa gió;
          Cảnh vĩ đại sóng nghiêng trời, thác ngàn đổ;
          Nét mong manh, thấp thoáng cánh hoa bay;
          Cảnh cơ hàn nơi nước đọng bùn lầy;
          Thú sán lạn mơ hồ trong ảo mộng;
          Chí hăng hái đua ganh đời náo động:
          Tôi đều yêu, đều kiếm, đều say mê.

          Tôi sẳn lòng đau vì tiếng ai bi,
          Và cảm khái bởi những lòng hăng hái,
          Tôi ngợi ca với tiếng lòng phấn khởi,
          Tôi thở than cùng thiếu nữ bâng khuâng,
          Tôi véo von theo tiếng sáo lưng chừng,
          Tôi yên ủi với tiếng chuông hiyền diệu.

          Với Nàng Thơ tôi có đàn muôn điệu,
          Với Nàng Thơ, tôi có bút muôn màu;
          Tôi muốn làm nhà nghệ sĩ nhiệm mầu
          Lấy Thanh Sắc trần gian làm tài liệu.

          -THẾ LỮ-
          #5
            mssthuan 30.09.2006 10:36:41 (permalink)
            VẺ ĐẸP THOÁNG QUA

            Hôm qua đi hái mấy vần thơ,
            Ở mãi vườn tiên gần Lạc hồ:
            Cảnh tĩnh trong hoa chim mách lẻo.
            - Gió đào mơn trớn liễu buông tơ.

            Nước mát hơi thu thắm sắc trời,
            Trời xanh xanh ngắt đượm hồng phai.
            Ái ân, bờ cỏ ôm chân trúc,
            Sau trúc, ô kìa! Xiêm áo ai?

            Rẽ lá, thi nhân bước lại bên
            Mấy vòng sóng gợn mặt hồ yên,
            Nhởn nhơ vùng vẫy ba cô tắm
            Dưới khóm hoa quỳnh lá biếc xen.

            Hồ trong như ngọc tấm thân ngà,
            Lồ lộ da tiên thô sắc hoa
            Mỉm miện, anh đào tan tác rụng,
            Tóc buông vờn mặt nước say sưa.

            Say sưa, người khách lạ Bồng lai,
            Giận lũ chim kia khúc khích hoài,
            Van khẽ gió đừng vi vút nữa.
            - Nhưng mà chim, gió có nghe ai?

            Lời oanh trên liễu, yến bên hồng,
            Hạc ở trong không, phụng dưới tùng,
            Bỗng chốc cùng nhau cao tiếng họa,
            Đờn tiên rộn rã khắp tiên cung...

            Hoa lá cùng bay bướm lượn qua
            Người tiên biến mất - Khách trông ra:
            Mặt hồ nước phẳng nghiêm như giận.
            - Một ấm hương tan, khói tỏa mờ.

            -THẾ LỮ-
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9