Thơ NGUYỄN ĐÌNH THƯ
mssthuan 30.09.2006 10:59:21 (permalink)
ĐẾN CHIỀU
- NGUYỄN ĐÌNH THƯ-

Tôi yêu là bởi tôi yêu
Cầm tay cô hỏi hỏi nhiều làm chi?

Khi yêu không đắn đo gì
Phân phô chừ biết nói vì cớ sao.

Huống hồ yêu tự khi nào,
Hôm qua lòng thấy ngọt ngào mới hay.

Gạn gùng nông cạn phơi bày,
Họa chăng có một điều này đơn sơ.

Thuyền tình đã gặp người đưa,
Giong khơi không lẽ đôi giờ rồi thôi.

Tin nhau ai nói bằng lời
Và mai ai biết xa vời bao nhiêu?

- Một thương là sự đã liều
Thì theo cho đến xế chiều chứ sao!

(Hương màu)
#1
    mssthuan 30.09.2006 11:05:10 (permalink)
    SANG NGANG
    - NGUYỄN ĐÌNH THƯ-

    Lòng tôi như chiếc thuyền nan,
    Tình cờ như khách sang ngang một chiều.

    Thu nào quá đổi cô liêu,
    Bờ hun hút lạnh nắng hiu hiu buồn...

    Qua rồi thôn cách bến sương,
    Phất phơ áo nhạt mất đường lau không.

    Vô tình đâu biết trên sông
    Có người ngang lái còn trông dõi mình.

    (Hương màu)
    #2
      mssthuan 30.09.2006 11:30:11 (permalink)
      TỐNG BIỆT
      - NGUYỄN ĐÌNH THƯ -


      Mêng mông muôn lớp sóng dồn
      Vè lau trăng gió bãi cồn khói sương.

      Nước non đây chô chia đường
      Tương tư mở lối đoạn trường cùng đây.

      Cách vời nước biếc bèo mây
      Chung đôi xưa nỏ sum vầy làm chi.

      Để giờ lủi thủi người đi
      Mai chiều quanh quẽ tà huy tôi buồn.

      Võ vàng đứng bên giang thôn
      Thuyền người nắng bể mây nguồn biết đâu!

      - Cầm tay chừ hẹn chi nhau
      Sầu chia nước chảy bên nào xa hơn?

      (Hương màu)
      #3
        mssthuan 30.09.2006 11:38:36 (permalink)
        VƯƠNG TÌNH
        - NGUYỄN ĐÌNH THƯ -

        Xinh đẹp ngây thơ nhiều thiếu nữ
        Lòng nghe sao lạ mặt quen thân,
        Tuồng như độ trước - khi nào ấy-
        Có gặp nhau đâu đã một lần.

        Có lẽ khi là khách viễn phương
        Nhân cơ rẽ một ngã ba đường,
        Hay chừng dặm gió sang mưa chướng
        Cùng lánh hiên người đôi chút hương;

        Hay buổi trưa nào trở bên sang
        Tình cờ chung mạn chuyến đò ngang,
        Tới nơi người dõi vùng mây trắng
        kẻ trải lăm xăm hướng bụi vàng...

        Rồi đó không hề tưởng nhớ nhau,
        Phương trời ai biết có ai đâu!
        Đời cầm như nước đôi dòng lạ,
        Mây khói mênh mang sầu lạc sầu...

        Nay gặp không ngờ chẳng ước mong,
        Môi em dáng nở gọi tao phùng,
        Không vồn vã lắm, nhưng may để
        Gây chút tươi êm bớt ngượng ngùng;

        Lặng lẽ nhìn nhau chẳng thoáng tình
        Người ơi tôi thấy quá buồn tanh;
        Và đây chia cách không đưa tiễn
        Mắt với trông theo nghĩ chẳng đành.

        (Hương màu)
        #4
          mssthuan 30.09.2006 11:53:03 (permalink)
          THIỆT THÀ

          -NGUYỄN ĐÌNH THƯ-

          Phụ phàng chi lắm thế anh ơi,
          Em gửi thư sao chẳng trả lời?
          - Dẫu chẳng ra chi duyên phận ấy,
          Cực lòng em chịu dám hờn ai.

          Nhớ bữa ra đi anh dặn dò,
          Những là chờ đợi chớ buồn lo;
          - Đừng đau em nhá! Thư luôn nhá!
          Không có phương trời anh héo khô.

          Nghe nói, chao ôi! Xiết thảm sầu;
          Trăm nghìn những muốn chết theo nhau;
          Lệ không cầm nữa, tơ duyên tưởng
          Vấn vít đôi ta đến bạc đầu.

          Cui cút ra vào em với em,
          Lời kia căn dặn dám sai quên;
          Ai dè anh bỏ em đành đoạn,
          Ôi lá hoa cùng trăng gió quen!

          Em có hay đâu cơ sự này,
          Nửa chừng nửa đổi chịu chua cay;
          Tình anh như nắng thu đông ấy
          Lưu luyến nhân gian chả mấy ngày...

          Chắc hẳn anh chừ đã lửng nhau,
          Vui bề gia thất ấm êm sao!
          Tình cờ nếu gặp em đâu đó
          Không biết lòng anh nghĩ thế nào?

          (Hương màu)
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9