Thơ - THỜI ÁO TRẮNG
Tập thơ: THỜI ÁO TRẮNG
NXB ĐỒNG NAI 1996
TÌNH CỜ
Nguyễn Trọng Hiếu
Bất chợt cơn mưa chiều
Giăng đầy trên mái phố
Tình cờ kéo hai đứa
Nép bên hiên nhà ai
Anh khẽ hát vu vơ
Em đưa tay nghịch nước
Anh cũng vờ bắt chước
Mắt tìm nhau mỉm cười
Đường em về vui vui
Anh xin đưa bên cạnh
Cơn mưa chiều vừa tạnh
Gió vội vàng cuốn mây
Như tình cờ chiều nay
Một mình bên cửa sổ
Nhìn mưa giăng đầy phố
Em nghe lòng nao nao.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2006 11:21:49 bởi mssthuan >
THÍ DỤ
Phan Tiểu Vân
Thí dụ anh là con tem
Chắc thư sẽ đến nhà em hoài hoài...
Thí dụ anh là trái xoài
Mình em xơi hết, chạy dài em chưa?
Thí dụ anh là cơn mưa
Thì em đi trốn để mưa tẽn tò.
Thí dụ anh là con đò
Em là sông lớn cho đò ngả nghiêng
Thí dụ anh nói huyên thuyên
Thì anh sẽ được.. ra hiên nhà ngoài
Thí dụ anh là con trai
Em là con gái thì... trời tính sao?
CHIỀU THỨ BẢY
Thái Hoàng
Bất chợt em ngẩn ngơ nhìn
Một chiều thứ bảy im lìm đi qua
Lối đi không có cánh hoa
Không lời ru nhẹ như là trong thơ
Bên em ai đến bây giờ
Để cho em bước thẫn thờ chiều nay
Ngẩng nhìn một chút mây bay
Mây như có bạn nắm tay hẹn hò
Bắt đầu rồi đó âu lo
Nỗi buồn con gái vẩn vơ nhẹ nhàng
rồi chiều thứ bảy mênh mang
Sẽ đem em đến cung đàn mộng mơ...
HUẾ MỀM LÒNG THƯƠNG NHỚ
Thủy Triều
Từng hẹn bao mùa về với Huế
Mà nay em vẫn biệt phương trời
Để vầng trăng lẻ loi thành nội
Bến Ngự đêm tàn nghe lá rơi!
Đường xưa từ thuở vắng em rồi
Cây vẫn đứng đợi người lỡ hẹn
Sông Hương chở con thuyền xa bến
Em không về, trăng nước ngẩn ngơ
Thành phố này in dấu tuổi thơ
Em đã sống một thời vụng dại
Cổng trường xưa áo em còn trắng mãi
Màu tóc em xanh mướt giữa hồn ta!
Huế mềm lòng thương nhớ người xa...
NGẠI NGÙNG
Nguyễn Tấn phong
Đầu năm vào lớp gặp nhau
Em làm nỗi nhớ cồn cào tim ta.
Bây giờ đã học cấp ba
Mà sao ta cứ thật thà hiền ghê
Thương thì lại sợ em chê
Ngỏ lời lại ngại em trề dẩu môi.
Đến trường ta ngó xa xôi
Vào trong lớp học lại ngồi làm thơ
Đôi khi mắt gặp tình cờ
ta thương muốn chết, lại vờ quay đi.
ta trường ta hóa cây si
Cây si biết bước lầm lì theo em.
Chao ôi cái sợi tóc mềm
Và hai con mắt dịu êm vô bờ
Em là cô bé làm thơ
Ta là thằng ngốc ngu ngơ một thời.
KHÔNG DƯNG
Nguyễn Danh Lam
Không dưng chẳng nắng chẳng mưa
Nửa đường đi bỗng đòi về không dưng
Không dưng hẹn đến không không
Đến nơi, chẳng đến, mỏi chân đành về.
Không dưng giận, không dưng huề
Không dưng cười đó, bất kì rưng rưng
Hỏi gì cũng lắc không ưng!
Không dưng kẹt cả đôi đường tiến lui...
Nhiều khi muốn giận ông Trời
Không dưng bắt phải chiều người không dưng!
Rồi một hôm chẳng về chung
Nhìn sang vắng bóng, không dưng bỗng buồn.
DÒNG SÔNG TRÔI QUA
Tôn Nữ Thu Thủy
Ngày đó sông Hương
Ven bờ áo trắng
Đấy vai gió trời
Trái tim tiếng sóng
Sông chưa buồn thương
Em về bước nhỏ
Cầm nhánh cỏ sương
Đời như là mộng
Đời như là cây
Xanh không biết tuổi
Đời như vòng tay
Bao dung trăm tuổi
Trong ngần mắt ai
Một người đứng hát
Ở ngoài thu phai
Ở ngoài khổ lụy.
Sông về biển xa
Hay không thể khác
Em cùng đi qua
Mùa thu lạc mất
Chấm nhỏ nơi đâu
Một thời xanh biếc
Nụ cười bóng nước
Tim em chưa nhòa.
KIÊU HÃNH
Thu Lan
Giận hờn mà chẳng nói
Nhớ nhung vẫn lạnh lùng
Gặp mặt không nhìn mặt
Lòng nhói đau từng cơn
Kiêu sa và hờ hững
Cho ngày tháng buồn thương.
Bao kỉ niệm thắm nồng
Trái tim trào nức nở
Xin đừng giận đừng buồn
Lý trí ơi mềm dịu
Xóa nỗi đau niềm thương
Để hai ta thức dậy
Gặp nhau niềm yêu thương.
MƯA THÁNG SÁU
Nguyễn Quốc Hưng
Mưa tháng sáu lại về trên phố nhỏ
Tôi một mình đứng trú mái hiên người
Cành phượng đỏ gợi trong tôi nỗi nhớ
Một mùa nào vương vấn mãi khôn nguôi.
Mười năm trước, mùa hè trung học cuối
Ngày chia tay tôi đợi để cùng về
Bao buổi đi chung vẫn chưa lần nói
Môi ngập ngừng trăn trở nỗi si mê.
Chiều hôm ấy bất ngờ mưa đổ xuống
Em và tôi đứng nấp dưới hiên trường
Tia mắt nào em quay đi luống cuống
Cơn mưa tạnh rồi cứ mãi bâng khuâng.
Tôi đứng lặng để nghe hồn tưởng tiếc
bao năm qua con nước chảy xa rồi
Tháng sáu mưa về cho ai mắt biếc
Riêng lòng tôi mang chút nhớ ngậm ngùi.
HOÀI NIỆM
Đặng Thị Thanh Hương
Tôi tìm về lại chính tôi
Bên bờ sông cũ, giữa trời tháng năm
Hoa phượng vẫn đỏ âm thầm
Và con sông vẫn réo ầm ầm mùa mưa
Ngày xưa con sông ngây thơ,
Ngu ngơ hai bím tóc hờ trên vai
Ngày xưa hoa phượng học bài
Chú ve rớt xả lời mà kêu
Bên sông hoang vắng tiêu điều
Sợi dây buộc lỏng, cánh diều bay đi
Bây giờ hoa phượng qua thì...
PHÚT SANG MÙA
Trần Ngọc Hưởng
Sớm mai nào như sớm mai xưa
Đã chìm trong nắng, lắng trong mưa
Em đi mắt ướt đôi làn biếc
Guốc mới giòn khua gió chuyển mùa.
Sớm mai nào như sớm mai vàng
Thị xã mưa chùng trên tóc ngoan
Mưa rơi bén gót em tan học
Tơ nhện giăng mềm sợi ngổn ngang.
Sớm mai nào như sớm mai xanh
Đóa ngọc lan hàm tiếu trữ tình
Nón mỏng nghiêng vai em hé nụ
Gió đầu năm thổi mát lòng anh.
Sớm mai nào như sớm mai hồng
Nắng mới về chao vạt nắng trong
Rơi tờ lịch cũ chân em bước
Cỏ nép vào hoa vẫy lá mừng
Sớm mai nào như bao sớm mai
Anh đứng lặng nhìn áo trắng bay
Nhớ em như thể chưa từng nhớ
Gom lại trăm năm một phút này.
MỘT LỐI HAI PHƯƠNG
Huỳnh Thanh Nhàn
Ba đi về phía sương rơi
Con đi về phía mặt trời vừa lên
Phương ba chiều lại chiều thêm
Vàng sân lá rụng - xanh thềm rêu phong.
Phương con hồng nhuộm rực hồng
Cây non rướn cổ vời trông xa vời.
Tuy hai hướng nhưng một nơi
Con theo dấu cũ gặp thời của ba
Nẻo mòn tuổi trẻ thường qua
Đời sau lớp nhỏ giành là của riêng.
MỘT GIỐNG CÂY SI
Nguyễn Phi
Áo trắng, môi son, má hồng, mắt biếc
Lỡ bước ngang trường đừng liếc anh chi!
Lòng anh: hột giống cây si
Xin đừng động đến: hột si trổ mầm!
Nắng mát, môi vui, nhẹ chân, bớt thở...
Vừa bước qua rồi, tiếc: lỡ đi mau
Ngoái đầu liếc lại một câu:
- Mai đem hột giống đến giao tận trường!
MONG MANH
Hoài Thương
Bằng lăng tím ngắt sân trường
Hè sang bỗng chợt... thấy thương bạn bè.
Nói gì, ơi những tiếng ve?
Nhớ gì không, những cốc chè chiều xanh?
Hè ơi sao đến quá nhanh
Nỗi buồn
nỗi nhớ
mong manh... một thời.
KHÔNG ĐỀ
Lê Xuân Hiền
Muuốn xin một chút nắng hồng
Pha màu phấn trắng sang hồng, hồng tươi
Khi thầy viết bảng phấn rơi
Tóc thầy không trắng như lời thơ ca
Muốn mang tất cả loài hoa
Dâng người với những thiết tha ơn người.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: