Văn tảng hay tản văn? tùy bút và bút tùy??? :d
Tiếng chim buổi Sáng
Buổi sáng,nó thức giấc sớm vì những chú chim cứ ríu rít hót vang gọi ngày, gọi bạn trên chạn cây sơ-ri đỏ quả và tím những hoa, mấy chú có bộ lông xam xám và một túm màu xanh đọt chuối ở cổ, đứng chí choé như kể với nhau câu chuyện của ngày hôm trước, trên tán ổi, vài con chìa voi có cái đuôi dài và bộ lông đen mượt ăn vội vàng những trái ổi chín chưa kịp rụng, rồi chúng chuyền nhau bay lên ngọn dừa, đuổi nhau qua ngọn tre, giàn mướp, như để vận động cho bài tập thể dục buổi sáng,…những trái thanh long đỏ kia cũng không thoát khỏi tầm mắt của chúng,..chắc là nhiều loại quá làm nó không biết hết tên, chỉ nghe tiếng hót thanh tao véo von vào mỗi buổi sáng và gọi chung nó là những chú chim , một cách gọi theo lối nhà quê chứ không gọi hẳn hoi tên theo những người trên thành thị.
Nhìn buổi sáng bận rộn của những chú chim non, tâm hồn giông bão của nó cũng như bình lặng dần khi những cành hoa tím cứ lắc lư theo giọng chim hót,… những cành bông trang rực đỏ , …những cây huệ là xà trên mặt đất, những cây mai đầy lá chờ đến tết để cho hoa. Hình như dạo gần đây chim chích mới tập hợp nhiều ở vườn nhà nó chứ cứ như vài năm về trước, những chiếc bẫy đã ko để yên cho chúng, khi anh chị em chúng tôi còn ở tuổi nghịch ngợm và phá phách, khi cùng những con bé cậu bé hàng xóm tụ lại giờ hầu như chúng đã lập gia đình và tản lạc cả…
Sau những ngày tháng phong ba lạc loài, nó tìm về mái tranh nhỏ làng mình để sưởi ấm con tim đầy bão của mình,…có phải những đứa con đi xa nào cũng muốn trú lại dưới mái ấm có tuổi thơ, có kỉ niệm thời chôn nhao cắt rốn ấy,…đó là nơi chúng cảm thấy bình yên nhất… có phải ko!?
Từng buổi sáng, từng tiếng chim gợi nhớ lại một bản làng có một câu chuyện về một cái tên mà ai đó nói với nó rằng như là tấm lòng hay là tình Mẹ gì đó,..ngọn gió vui và ngôi mộ không người, để mỗi khi giận hoặc nhớ về ai nó vẫn lật lại từng trang, từng dòng từng chữ vẫn cuốn hút nó đọc đi đọc lại dù là đã biết hết nội dung câu chuyện, con chim chết dưới cội hoa mà tiếng hát vẫn còn ngân mãi trên bầu trời.
Nó như ngược về một nơi có con đường lên mộ nhấp nhô đá chởm, mùi khói rơm bay thơm ấm cả buổi chiều mà nó bảo giống như quê nó …ngày xưa...Cũng hàng tre xanh mảnh khảnh và những cây cỏ dại mọc hai bên bờ,…chỉ thiếu là nơi ấy chẳng có hoa mua tím ,…như con đường nhà nó, nhưng lại có một rẫy bắp kế bên nhà làm nó nghe hấp dẫn mùi bắp nướng. Khói lam bay toả vào bầu trời chẳng bao giờ gom lại được cũng như tình cảm mà nó đã đặt dành cho nơi ấy ….Ngủ yên kỉ niệm ơi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2007 00:54:35 bởi BĂNG NGUYỆT >
Phải.Đúng là như vậy đó! Cuộc đời vẫn trôi đi theo dòng chảy của thời gian, nhưng trong tâm khảm mỗi người vẫn còn đó biết bao nhiêu điều khó phai: Tình mẹ, quê hương - nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Kỳ lạ thật, con gnười ta dù có trưởng thàng bao nhiêu cũng không quên được ơn nghĩa sinh thành của cha mẹ, nhất là người mẹ - người đã 9 tháng mang nặng đẻ đau ra bản thân mình. Càng trưởng thành, càng thấm thía hơn tình mẹ, cang muốn báo hiếu cha mẹ. Thật là thiệt thòi cho những ai đã mất mẹ, nhìn cảnh những người xung quanh luôn được sống trong tình yêu thương của mẹ mà nhiều khi rớt nước mắt. Những lúc đó một nỗi buồn sâu thẳm và cảm giác tủi thân lại dâng trào, ước gì.. ước gì...Nhưng chỉ còn lại những kỷ niệm và kỷ vật về mẹ mà thôi! Ngoài tình mấu tử con người ta còn không thể quên được quê hương mình. Người Việt mình chắc ai cũng biết câu ca dao:
"Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương"
Có những vật xung quanh bạn tưởng chừng là rất bình thường, rất giản dị nhưng khi bạn đi xa quê nhà, bạn không thể quên được, bạn luôn nhớ da diết.
Tình mẫu tử luôn gắn liền với tình yêu quê hương. Tại sao ư? điều đó chỉ có chính chúng ta mới tìm được câu trả lời cho riêng mình
Cảm ơn LT đã vào vui với bn nha...
Những ngày cuối tháng mười... Sài Gòn vẫn còn nóng bức lắm, đôi khi mới bùng lên bức xúc mà mưa một trận ngập đường phố,... chứ không như phương trời ấy đã se se lạnh đầu mùa,.. từng bước chân mùa đông đang chầm chậm đến rồi phải không,...
Hi muội khoẻ không?
oh chào huynh, em cũng thường thôi á
Lâu ghê mới gặp lại nàng thơ á
Trùi hihi dạ lâu ghê..
Đó là một ngày như mọi ngày onl, nhưng hôm nay với tâm trạng vừa tu hết gần 2 chai rượu nho với 2 nhỏ bạn cùng phòng,..
Vậy mà đã tròn một vòng quay rồi,.. thiên vận,.. những cái đến và đi chẳng khi nào biết trước được, còn dự định thì mãi mãi không thành..
Buổi chiều nay Sài Gòn buồn muốn khóc,... từng mãng mây đen bay về nơi vô định,.. như con én lạc bầy, quẩn trí với khoảng bao la mênh mong, chạy loanh quanh thành phố... cuối cùng điểm dừng lại vẫn là cái máy tính, nơi đây nó không cảm thấy lạc loài giữa những dòng thơ văn của bạn bè,.. dù chẳng biết gì nhau ngoài cái nick người ta dùng hoặc đã gặp nhau rồi... thì cũng cảm thấy ấm lòng như nhau.
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Văn tảng hay tản văn? tùy bút và bút tùy???
Băng Nguyệt làm Title nghe rất ấn tượng.
Tớ đọc ra chất văn Nam Bộ của cậu thì phải.
Thơ, văn là những hạt ngọc nhỏ li ti làm đẹp cho đời sống.
Không hề " văn tảng" tí nào.. văn rất " nền nã" BănG Nguyệt nhỉ.
Còn tùy bút thì bút tùy vào cảm nhận của mỗi chúng ta về một hiện tượng , một sự việc xảy ra trong cuộc sống vốn rất phong phú đa dạng muôn màu muôn vẻ. BănG Nguyệt cứ viết tiếp đi !
Cảm ơn anh PT đã ghé và động viên bn... hôm nay muốn viết rất nhiều thứ... nhưng hình như ko đủ thời gin rồi...rảnh vậy hì !
Băng Nguyệt có nhìn kỹ chưa? Tóc tớ dài ngang vai đấy nhé, ko húi cua tẹo nào đâu.
Hay nhỉ, trên Net mọi người nhìn nhau bằng cảm nhận nên rất ngược với đời thật.
Chúc Băng Nguyệt vui với mọi người nha!
Có người nói viết tản văn và tùy bút chỉ là thứ giành cho trẻ con. Mình thì lại thấy thể loại này rất hay và cực kì ấn tượng. Nếu một người không chuyên viết nhưng khi bắt được cảm xúc bất chợt cũng có thể viết một bài tùy bút dạo chơi. Nó không ép vào khuôn khổ gì cả mà người đọc cũng dễ dàng đón nhận.
Nếu có thời gian mình sẽ theo đuổi thể loại này. Xin hãy vui lòng cho mình vài cảm nhận của các bạn cho hai thể loại trên đi!
Nắng!
Dạo chơi trên cánh đồng hang vắng, nắng về cho bông thóc thêm khô. Dòng người vẫn hối hả chạy đi trên con đường của chính mỗi người. Mặc cho nắng! Mặc cho mình toát mồ hôi! Có đi xa Sài Gòn mới nhớ nhiều về nắng, có đi xa HN lại thấy nhớ mùa đông! Sao nỗi nhớ làm cho ta day dứt, nhớ nắng sân trường, ghét mùa hạ chia ly. Rồi cuộc sống cũng không ngừng chảy mãi. Giữ làm sao chút kỷ niệm một thời
Đây là một diễn đàn của tình bạn ! Mong các bạn vui vẻ và hoà nhã với nhau.
E-Mail | Diễn đàn Chính | Hồ Sơ Cá Nhân | Thư Riêng
Album VNTQ | Thành Viên | Tìm Kiếm | Lịch | FAQ | Ticket List | Thoát
Thân chào lam xuong ! Chúc bạn luôn vui khi đến với VN Thư quán.
Thoảng qua Chiều tối nay, trên con đường quen thuộc ngày nào tôi vẫn đi, suốt cả một thời gian dài không nỡ xa, không muốn bước chân lạc vào con đường khác. Trời mùa thu trong lành mát mẻ, gió thổi hoài mà cây vẫn nhớ nhung. Hà Nội mùa hoa sữa về! mùi hương nhẹ nhàng bay bổng đưa chân ai lạc bước trong chiều tà. Thành phố bắt đầu lên đèn, cái khoảnh khắc nhập nhờ giữa đêm và ngày tạo cho tôi có cảm giác thật khó diễn tả: lâng lâng tận hưởng hương thu ngan ngát, ngây ngất giữa trăm ngàn ánh điện lung linh xanh đỏ, vô hồn thả mình bay theo làn khói mờ sương, các nàng tiên kiều diễn mang trong mình bộ váy trắng muốt long lanh gieo cái nhìn kiêu hãnh thả mình xuống những chiếc lá biêng biếc bên đường_ Sương thu đó! các nàng thật đẹp. Có tiếng còi xe, tiếng lanh canh của những chiếc xe chở hàng, nét mặt vội vã mong về tới nhà của người đi đường, mùi thơm phức cuốn hút từ những quán cơm, quán phở hai bên đường... Lắng nghe bản Romance cùng người yêu và cùng im lặng nhìn những giọt cà phê rơi tí tách, lắng nghe âm thanh của cuộc sống đang sục sôi tôi cảm giác cái giây phút hạnh phúc vô bờ bến ấy không thể lìa xa mình cho dù chỉ là trong giây phút, giờ lại giật mình khi biết: phút giây đó chỉ thoảng qua!
Sỉn say chẳng có nghĩa gì!
Thế nào là một niềm vui? Ta đem nụ cười đến cho mọi người... ta về với lặng lẽ đêm riêng mình... đến và đi? Ta sẽ làm gì trong vòng quay tiếp theo này? Chán nản ngán ngẩm với mấy chai bia em à.. Đêm say thương tổn...
Bộ ba ngày nào tối nay họp lại ở trên chính quê hương mình mà uống những giọt đắng xa xôi một thời... đó là những ngày tháng đã qua... từng và đã như thế ở một thế giới hoang..
Ngồi trên con tàu Sài Gòn... gió thổi lạnh... lạnh một chân trời.. con tàu chòng chành lắc lư như cái tương lai của nó,.. cô bạn của thằng bạn mình cứ theo "chăm sóc" cho mình mãi làm mình phát ngại với bạn bè...
Ngang qua nhà em... em viết những điều về cái gì?! Em "buông thả" tư tưởng quá lọ lem vô tư à...
Chán nản cái gì đây?! Mess cho bạn... nhậu!
"Làm gì mà đòi nhậu giờ này? Định giết em à?"
Đâu có, biết không nhậu được nên nhậu một mình rồi hahahha
"Có chuyện gì vậy?"
Không có gì... đời chán.. nên chán đời..!
"Đã về chưa?"
Đang trên đường về.
"Về đến nhà nhắn tin nghen"
Về đến nhà rồi, em ngủ ngon!
Gĩư em cho đêm nay!
Ngày... chẳng thấp được nén nhang nào cho em,.. buồn...,muốn say nhừ một giấc... call... anh đang ở... đến được ko?!..Hai giờ sau mới có reply.. đưòng đi thế nào vậy... ok gần tới rồi..
Có chuyện gì vậy, tưởng đâu họp mặt gì chứ!
Có đâu... buồn buồn thì ra đây thôi!
Muốn đi nhậu, ủa nhậu rồi mà sao ko sỉn vậy hả?!
..
Bể cái kính xe rồi....trầy tay đau chân.
Sao vậy?!
Có gì đâu,.. thấy đường hẹp muốn thử đo lại xem đựơc bi nhiêu hahhaa
Sao kì vậy..
Ai biết!
..
Về hướng nào?! Đi ra ngoài kiếm quán nào tiện đường về nhà á..
Uh..
Đi ngược vô chứ đi ra là đi luôn đó.
Đi luôn là đi đâu?!
Đi luôn là không có hướng về hahah..
..
Đêm chạy ngoài phố , hoang đoàng muốn thét lên,.. đang chứa đừng điều gì,.. có gì chẳng nói được..Đâu có gì?! thế sao chứa đựng nhiều trầm tư về một thế giới chẳng khi nào là của mình... hahha
Cánh chim én một lần trúng tên, mang trọng thương bay giữa đời lạc lõng,.. chẳng bao giờ nắm bắt đựơc bình yên...nếu ngược về trời ấy,..thì anh sẽ chẳng có được em....
...
Yếu mềm của linh cảm... đã bảo anh... phải giữ em... cho đêm nay!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2006 13:02:55 bởi ánhtrăngtàn >
Dòng đời trôi nghiệt ngã cuốn theo bao nhiêu lớp bụi trần. Khổ ải, đắng cay hay ngọt bùi của số phận. Tất cả gộp vào thành kiếp người đa đoan!
Phải chăng con người ta sinh ra là đã khổ? Tiếng khóc chào đời là niềm vui hay nỗi buồn? Chỉ đến lúc nhắm mắt xuôi tay ta mới tổng kết lại được. Khi ta chỉ có mình ta khóc còn tất cả mọi người xung quanh ta đều cười. Phải sống sao cho khi chúng ta về với cõi vình hằng tất cả mọi người đều khóc chỉ có riêng ta là mỉm cười. Nghiệt ngã! Chân lý! Hay chỉ là giả tưởng?
Tình yêu ư? Đó là quả ngọt trái thơm mà ta tích tụ được từ kiếp trước? Hay ta chỉ tồn tại trên cõi đời này một lần? Kinh thánh viết "Cát bụi lại trở về với cát bụi". Nhưng quả thật sống trên đời mà thiếu vắng tình yêu thì ta khát. Muốn tìm lại những nguồn nước mát trong để xoa dịu cơn khát nhưng những gì đã qua sao lấy lại được. Chỉ hy vọng một ngày kia sau cơn mưa trời sẽ sáng!
Ngang qua nhà em... em viết những điều về cái gì?! Em "buông thả" tư tưởng quá lọ lem vô tư à...
Người ta đâu có giữ được gì Tại sao người ta lại cười vui trong ngày sinh nhật và lại khóc trong ngày từ giã thế gian này?!Mà không phải là cười vui trong ngày nhắm mắt và khóc trong ngày sinh... đến với cuộc đời là tìm thấy sự buồn rầu của cuộc sống và nhắm mắt là một giải thoát vĩnh hằng bình yên.. thế thì tại sao.. người ta luôn đi ngược lại với cái thuận lý trước mắt...Chẳng ai nhìn được điều đó,..lạ.. Mình từng giết mình trong rượu,..chẳng giải quyết được gì,.. biết thế.. ngủ chỉ vì ruợu ngủ,..để rồi hết ruợu, tỉnh ra trân mắt nhìn đêm... nhìn phone, nhìn giờ...nhắm mắt rồi mở mắt , mở mắt rồi nhắm mắt,.. thế cũng hết đêm.. Vậy đó... người ta đâu có giữ được gì...khi thời gian đi qua... Buông thả tư tưởng là thế nào hả anh?!..Nếu em buông thả luôn chính mình thì mọi việc sẽ như thế nào?!.... Nếu một ai đó đạp gãy dãy rào đang cuộn lấy thân em... chẳng muốn nghĩ tiếp vì tất cả đã đi qua... anh còn có bạn để mà nhậu,.. em giờ chẳng còn người bạn nhậu nào... tiếc ghê! Nhìn cây cột đèn vẫn cháy tàn đêm...ánh sáng vàng vọt ấy cho em biết anh đã từng đứng đó, đợi em...đêm...thanh thản như được nghỉ ngơi trên thảm lụa...cảm giác thật bình an của chú cun con được cô chủ ve vuốt,tưng tiu... "Trần gian còn lắm nổi sầu.... sao không ngủ một giấc sâu cho rồi.." "Trần gian còn lắm cái vui....nàng bỏ đi mất...cái vui hoá sầu..!!"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2006 20:44:42 bởi BĂNG NGUYỆT >
Ngày...bỗng như không! Hắt hiu của ngày, lạc loài bao năm,nay về thăm mộ người quá vãng,nghe bao ý nghĩ khác lạ chạy qua đầu, nhìn nấm mồ phun phún cỏ xanh,..ứơt mưa nhàu nắng...trần gian là chi? Địa ngục và thiên đường là gì?...Khi người ta chết, linh hồn sẽ đến nơi nào? Đó là câu chắc ai cũng tự hỏi mình, với ta, ta chẳng buồn quan tâm điều đó... vì sao ư? Vì ta có quá nhiều tội lỗi...Ta chỉ muốn sống thật với mình, mọi việc đi qua, cần và bất cần, ta chẳng cần biết cái âm điệu phản hồi.. ta chỉ cần cho đi những gì ta có được, miễn là mọi người xung quanh ta cảm thấy vui... Ngày mai ta và em, rồi cũng sẽ như nấm mồ xanh cỏ thế.. thì còn điều gì bày tỏ, tiếc nuối, dằn vặt, hờn giận hoặc yêu thương. Lúc đó có còn nghe thấy được nữa hay ko? Mỗi đời người là một xâu chuổi dài mà lần từng hạt ra xem, những dấu móc, có cái nhớ rất an nhiên sơ tại, có cái đã loáng thoáng dáng quên.Và em, người đã qua hay người hiện tại... tất cả..một vòng xoay mà tay ta vô tình làm đứt tràng chuỗi, những hạt chuổi văng tung tóe vào không gian... thời gian nhận chìm tất cả....Ngày ngắn dần theo giác quan suy tưởng, ta chẳng làm được gì, với ta và...với cả em. Rựọu, được đấy chứ..nhưng ta đang dần ngán cả ruợu....thế là còn một thứ duy nhất cùng màn đêm cũng rời xa ta,... chỉ còn ngọn đèn khắc khoải trông đêm,.. thầm thì cùng sương vô thức... "Ngày...bỗng như không! Mai em về đất ta hoang địa Có gì hoàn trả được cho nhau Dế sầu reo rắt từng dạ khúc Sương chầm chậm rớt lên tóc nào.. Khắc khô một mảnh linh hồn úa Chìm dưới cỏ xanh lá rủ mau Ruợu đâu đủ tắm ngàn suy tưởng Đời vui mấy chốc... phải ko nào?!" Xếp lại mấy câu thơ chảy qua đầu hôm đến nhà em chạy loanh quanh qua con đường nhỏ...chỉnh vá lại hồn mình...hoàng hôn đã tím phía chân mây..nơi đó có em nhìn đời bằng dấu chấm than, chấm hỏi hay chấm cảm?...Từng chiếc lá vàng đâu trên vai,..hôn vào đất....có vị ấm nào len qua bờ môi ta!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2006 18:47:32 bởi ánhtrăngtàn >
"Ngày...bỗng như không!
Mai em về đất ta hoang địa
Có gì hoàn trả được cho nhau
Dế sầu reo rắt từng dạ khúc
Sương chầm chậm rớt lên tóc nào..
Khắc khô một mảnh linh hồn úa
Chìm dưới cỏ xanh lá rủ mau
Ruợu đâu đủ tắm ngàn suy tưởng
Đời vui mấy chốc... phải ko nào?!"
Ôi, đọc những dòng này của ánh trăng tàn buồn quá.
Tặng lại cho bác bài thơ này của LX nữa nha:
Nhạc Chiều Chiều gió thổi nghe lạnh về buốt giá
Đường em đi vắng quá, bóng người sang.
Thu qua đi, mưa đổi mùa chợt dến
Nghe cô đơn khắc khoải trong lòng.
Giọt sương nọ vô tình rơi trên má
Thì xin em...đừng khóc cùng sương
Câu chuyện buồn rơi vào đêm cô quạnh
Tí tách mưa rơi với bản nhạc Romance.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: