Văn tảng hay tản văn? tùy bút và bút tùy??? :d
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục
ánhtrăngtàn 28.03.2007 03:52:48 (permalink)
 Cảm ơn LX rất nhiều..


Vòng qua khu những cánh hoa hoàng hôn đang khép mi,...hắn chọn 1 chỗ ngồi khuất sau tán cây...như vừa có hắn thôi..chẳng cần khung cảnh rộng lớn nào...hắn ngã người trên mõm đá cao....nhắm hờ mí mắt lại cho sự cô đơn được lắng xuống....tệ quá, ta phải làm gì với mình đây...
Cô vẫn bảo vẫn rất yêu hắn, sao hắn cảm nhận trong những nụ hôn nó lạt lẽo thế nào,..hắn buồn nhưng chưa lần nào trách cô....Hắn nhớ đến cái Hồng, cái Trân,..cái Thuỵ...đó là những người mơ ước được hắn đáp lại...còn cô?..Cô có hắn quá dễ dàng hay (...)... mà chẳng tha thiết với sự có mặt của hắn.
Chiều nay, hắn ngầy ngật dù chẳng uống giọt rượu nào, hắn nhớ vẻ lạnh nhạt của cô...mở trừng mắt nhìn vào không gian bao la...Có lúc hắn thấy mình như bóng đêm....Cô dịu dàng xoã tóc trên vai hắn,..có lúc sao mà xa xôi vậy...hởi trăng vàng...Đưa tay ngắt vài cánh hoa hoàng hôn.... Hắn thì thầm với mình... chuyện chúng mình đã dần biến chuyển giống như những cánh hoa này rồi sao....?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2007 01:04:57 bởi BĂNG NGUYỆT >
#16
    BĂNG NGUYỆT 05.04.2007 01:12:30 (permalink)

    Cô dịu dàng xoã tóc trên vai hắn,..có lúc sao mà xa xôi vậy...hởi trăng vàng...Đưa tay ngắt vài cánh hoa hoàng hôn.... Hắn thì thầm với mình... chuyện chúng mình đã dần biến chuyển giống như những cánh hoa này rồi sao....?

     
    Sao nhóc ko nói những suy nghĩ của nhóc cho nhỏ biết, nhỏ tệ quá, xin lỗi nhóc nha mai mốt nhỏ sẽ chu đáo hơn....
    Có chắc tuần hơn rồi ko gặp nhóc...có biết trời bên nhỏ buồn lắm không?,,, Quán cafe quen của chúng ta, chiếc ghế quen bây giờ hình như chật chỗ, mà người ngồi đó ko phải nhỏ và nhóc.... Nhỏ lang thang trên những con đường vắng lặng có, ồn ào có... đi đến đâu cũng có sự lạc lõng theo mình... lạ. Chắc vì nhớ người dưng da diết...Nhóc đừng buồn nữa nha.... dù những cánh hoa hoàng hôn kia rụng hết thì tình cảm này của nhỏ vẫn còn mãi cho nhóc mà...người yêu!
    #17
      BĂNG NGUYỆT 18.10.2007 01:26:00 (permalink)
      Khá lâu ko về thăm căn gác nhỏ này ,,, chà...bụi bám tơ giăng nhiều quá.......Sờ soạn,....
       
       
      Đôi khi muốn viết một tùy bút cho ra hồn..mà sao khó thiệt, thơ, tùy tiện là cũng có được mấy dòng rồi hihi Đôi khi cái không biết thì có dễ cũng là khó, còn cái biết thì có khó cũng là dễ....thiệt tình. Thời gian đi hình như chẳng lấy mất gì của nhỏ ngoài trí nhớ.........nên đôi khi cứ wên wên cái gì đó đang nhớ hihihi chà..........vậy có nhớ cái gì đã quên.....
      Chẳng bạn, chẳng rượu , chẳng thơ,
      Chỉ riêng ta với giấc mơ canh tàn hihihi
       
      Vài dòng nhăn cuội cho gian nhà mình ấm áp xí thôi, cảm ơn bài reply của các bạn hihi Chúc vui hết nha ,,,,,
      #18
        ánhtrăngtàn 18.10.2007 05:39:16 (permalink)
        nhỏ ơi,
        ôi.... nhỏ về đó hả...... đi bao ngày...... để căn nhà nhỏ bụi bám đầy vậy!?...... Sờ soạn....... Mò mẫm.......

        thời gian... thời gian... có phải thời gian là một thử thách chăng?
        thời gian... một mãnh lực tàn phá kinh khủng... thời gian đi qua... cướp đi tất cả..... để lại tuổi xuân là những nếp nhăn cằn cỗi....... thời gian với xa cách là băng giá của tình cảm........
        nhỏ về rồi.... sưởi ấm căn nhà nhỏ.... sưởi ấm cõi lòng nhóc.... tô đậm lại ký ức.... tìm lại thời xa xưa....
        nhỏ quên cái nhớ... là nhỏ cố muốn quên... là nhỏ cố muốn quên mà vẫn cứ nhớ... vậy là thời gian hong có lấy cái gì trong trí nhớ của nhỏ đâu nhỏ...
        nhóc muốn viết nhiều lắm, nhưng...
        thời gian qua nhóc biết là nhỏ trách nhóc nhiều lắm nhưng...
        Giờ thì…
        Này bạn, này rượu, này thơ,
        Mình cùng tìm lại giấc mơ canh tàn…
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2007 05:47:36 bởi ánhtrăngtàn >
        #19
          namtuocbongdem_lfo 18.10.2007 07:27:11 (permalink)
          dối lòng làm chi vào một ngày cuối thu,tự nhiên thèm muốn một buổi đi dạo mát quanh con phố nhỏ.phố vẫn như ngày nào,vẫn những giá lạnh ban mai,từng làn gió hiu hiu se sẽ của tiết trời.tôi thả hồn mình vào trong gió để mong muốn thổi bùng tất cả,chỉ để còn lại tôi và em.thực ra tôi cũng chẳng có người yêu,nhưng tâm hồn lại luôn bay bổng cho nên mỗi sáng thức giấc sau một chuyến chạy bộ tập thể dục,tôi lại cảm thấy hay nói thế nào nhỉ? một cảm giác thật là lạ muốn online để viết những cảm giác ấy mà sao khó quá.con phố nhỏ đầy bụi bặm đã khiến tôi quên mất những cảm xúc ấy.những cảm xúc thật ngọt ngào đến và đi cũng rất nhanh như những con tuấn mã phi vào thời gian vậy.thời gian không hẹn trước,nhưng cũng chưa trễ hẹn và cũng chẳng quay lại bao giờ.
          #20
            BĂNG NGUYỆT 24.10.2007 09:08:39 (permalink)
            Chào NTBĐ và ATT nha...chúc vui và hạnh phúc nhiều..!
             
            Cuối tháng mười đang về ngang...nơi bắt đầu chẳng lẻ là nơi kết thúc?!...Anh biết không thơ đã khóc...khóc nhiều cho một sự hơn thua ko đâu nào đó...Nhỏ thế này thế kia.....Anh thì sao?????.....Lần nào gặp nhau cũng ko giận thì hờn....chắc thành wen anh nhỉ...Cứ nhìn nhau cứ lặng yên hay là sẽ vồn vã để bắt kịp thời gian...?!
            #21
              BĂNG NGUYỆT 16.02.2008 20:43:05 (permalink)
              Chà............2 năm chưa về nhà hihihihi....nhà hoang cỏ rậm,,, quán xưa dẹp mất rồi........mái lá đổ sụp tang thuơng quá,,, những cái bàn cái ghế nằm chỏng chơ hư hỏng,,,, hoang vu.....vậy mà vừa mọc lên những cành hoa tươi tắn dưới sương và gió bạt ngàn............ngồi 1 mình giữa lòng đêm,,,, thời gian, đúng. Là thời gian đã tàn phá tất cả..........dạo này hình như con đường hoa trắng bắt đầu khoe lá xanh......nhưng với mình ko còn hoa trắng nữa...........
              #22
                ánhtrăngtàn 21.03.2008 23:34:35 (permalink)
                Ngoài trời mưa gió ầm ầm,,,anh ngồi đây,, bên khung cửa sổ này , hình dung ra ngày xưa,,nơi chúng ta gặp nhau....cũng là những ngày mưa, em còn nhớ không, tấm màn cửa màu xanh da trời làm dịu mát căn phòng có cửa nhìn ra biển.....
                 
                Anh vẫn về thăm trời kỷ niệm,,dẫu từ bây giờ không có em qua..........bao nhiêu lần cãi cọ nhau nhưng lần này anh thật sự giận em.......em coi anh là gì khi đá anh cho người khác?!...........Cuộc đời này khốn nạn với em hay em đang khốn nạn với nó....đừng tự rước cái khổ vào mình rồi than oán cao thiên. Em cứ đi.......em cứ vui........anh sẽ mở toang cánh cửa cho em bay nhảy...........em sẽ không còn cảm thấy vướng víu vì sự hiện diện của anh...........anh không muốn em nói với anh bao nhiêu lời cay nghiệt để rồi ve vuốt bằng cái câu : Chỉ vì em rất yêu anh và sợ mất anh nên mới làm vậy.
                Em cứ đi...anh không còn lời nào để nói với em nữa cả.......em yêu......!!!
                 
                Anh vẫn về với con đường nhỏ
                Em cứ đi quên hết chuyện đôi mình,
                Rượu cay quên hết sầu cơ nhỡ..
                .....
                #23
                  ánhtrăngtàn 21.03.2008 23:44:51 (permalink)

                  Chà............2 năm chưa về nhà hihihihi....nhà hoang cỏ rậm,,, quán xưa dẹp mất rồi........mái lá đổ sụp tang thuơng quá,,, những cái bàn cái ghế nằm chỏng chơ hư hỏng,,,, hoang vu.....vậy mà vừa mọc lên những cành hoa tươi tắn dưới sương và gió bạt ngàn............ngồi 1 mình giữa lòng đêm,,,, thời gian, đúng. Là thời gian đã tàn phá tất cả..........dạo này hình như con đường hoa trắng bắt đầu khoe lá xanh......nhưng với mình ko còn hoa trắng nữa...........

                   
                   
                  Nàng của ta xưa đã đi rồi.
                   
                   
                  Nàng đi rũ bỏ cung thuơng
                  Gian nhà lạnh vắng phố phường đìu hiu,
                  Chỏng chơ quán nhỏ căn lều,
                  Héo tàn hoa trắng đổ xiêu ghế ngồi,
                   
                  Nàng đi nàng bỏ ta rồi,
                  Đi về sớm tối chẳng lời trách ai,
                  Mùa xưa rụng lá thu phai
                  Mình ta chăm sóc nơi này mà thôi,
                   
                  Nàng đi nàng đã đi rồi,
                  Sầu lên kỷ niệm tình tôi với người,
                  Mai sau hạnh ngộ nữa thôi?!
                  Đời phong sương quá...đêm chơi vơi mình...
                  #24
                    BĂNG NGUYỆT 14.04.2008 00:31:06 (permalink)
                    Văn dốt chữ nghèo nên bi lụy
                    Muốn trải lòng mình cũng khó khăn
                    Chắc mai xếp bút quên mình nhỉ,
                    Như tàn lẩn khuất 1 ánh trăng....
                    #25
                      BĂNG NGUYỆT 12.05.2008 05:23:21 (permalink)
                      Lại chuyện tưởng tượng

                       
                       

                      Hà...anh ở đây nè,
                       
                      Đang đi xoèn xoẹt vào quán cafe, Hà quay lại nhìn Thanh cười hớn hở ngồi trên chiếc ghế khuất trong góc và  một chậu cây cau kiểng..
                       
                      Anh đợi em lâu chưa?
                       
                      Cũng vừa mười phút hơn , em đi đường xe có mệt không?! Em kêu thức uống đi, em đã ăn gì chưa? Thanh vồn vã.
                       
                      Cảm ơn anh, hôm nay cuối tuần cũng khá đông người , anh đã kêu nước chưa? Thời tiết hôm nay cũng khá đẹp đấy chứ anh nhỉ...
                       
                      Trên bàn vẫn bình hoa hồng như thuờng khi nhưng hôm nay đã thay màu trắng bạch thay cho màu đỏ tươi thuờng ngày.
                       
                      Hà vân vê cái muỗng cafe mãi từ lúc cô phục vụ bưng nước ra tới giờ,..hai người chìm vào khoảng không lặng im.
                       
                      Em hạnh phúc chứ?! Thanh phá vỡ sự im lặng. Người ấy có yêu em không?!
                       
                      Cảm ơn anh, anh ấy rất yêu em. Hà nói với ánh mắt nhìn Thanh dò xét, tìm xem có chút nhói đau nào trên vẻ mặt ấy để cô biết rằng anh đã thật sự yêu cô đến dường nào. Thanh vẫn thản nhiên hớp từng ngụm cafe. Anh là thế, cứ vô tâm đến vô tình..vô tình đã đánh rơi, bóp chết tình yêu của mình , để đến lúc anh phát hiện ra thì cũng là lúc cô đã yêu và chấp nhận một người khác. Người yêu cô chân thành qua từng cử chỉ chăm sóc, từng lời nói quan tâm, từng ngọt ngào,........Quân của cô là thế. Và cô yêu Quân vì những điều đơn giản đó.
                       
                      Anh cũng hạnh phúc chứ? Hà hỏi lại.
                       
                      Anh cũng bình thuờng, cô ấy cũng vậy.
                       
                      Bình thuờng là tốt rồi anh à..Hà mim mĩm cười.
                       
                      Ừ! Bình thuờng hơn những lúc không bình thuờng....
                       
                      Là sao..?!
                       
                      Không có gì.
                       
                      Anh bí hiểm như thế từ khi nào vậy ,?!
                       
                      Từ khi em có người ta....
                       
                      Cô nghe nhoi nhói trong lòng.....Cô hình dung đến khuôn mặt và ánh mắt Quân, ánh mắt đó đã giúp cô vững vàng trứơc bao nhiêu cách trở, khó khăn, đau buồn.
                       
                      Mình về thôi anh, trời chiều lắm rồi.
                       
                      Không chờ Thanh phản ứng gì ,Hà nói xong rồi xách giỏ xách đi một mạch ra cửa, bỏ lại sau lưng Thanh và cành hoa hồng trắng. Cô vội vàng đi về phía Quân, nơi có ánh mắt dõi theo cô, có tình yêu đang chảy đều trong từng thớ thịt mình. Bất giác cô đặt bàn tay lên môi đánh làm một cái hôn gió, thổi phù và cười thật tươi.
                       
                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2008 02:57:53 bởi BĂNG NGUYỆT >
                      #26
                        BĂNG NGUYỆT 24.05.2008 00:41:23 (permalink)
                        Văn tảng
                         
                        Như thường lệ Hà mở toang cửa sổ để nhìn ra bên ngoài thoáng mát và xanh ngát những chiếc lá non xanh rì đong đưa theo gió, ngạc nhiên khi thấy bó hoa hồng đỏ để bên thành cửa với lời chúc mừng sinh nhật thật đầy chất xúc thơ.
                        "Tất cả những bông hoa này cộng lại vẫn chưa bằng tình yêu của anh dành cho em, cô bé anh yêu ơi"
                        Nét chữ bay bướm quá, Hà chưa đọc qua bao giờ, của Quân hay của Thanh ? Cô hỏi lòng mình.

                        Xếp chiếc thiệp lại, đặt bó hoa nơi góc tường, những sắc hoa đỏ rực, những chiếc gai đã được tỉa tót bớt, hương thơm thoang thoảng cho nàng cảm giác dể chịu, nàng cũng chẳng thèm thắc mắc ai là người đã gửi bó hoa này đến đây.
                         
                        Chuông điện thoại reo, thoáng chút ngạc nhiên vì đó là số máy của Thanh. Cô không nghĩ là anh còn gọi cho cô.
                        Em khoẻ không, dạo này có gì mới không?
                        Em bình thuờng(đó là câu lúc nào cũng trên môi cô, dẫu có không bình thuờng thì cũng chỉ là câu đó). Anh cũng khoẻ chứ?!
                        ...
                        ...
                        Thăm hỏi nhau vài câu , câu chào nhau nhanh chóng.Thanh không quên chúc cô sinh nhật vui vẻ. Anh cũng còn nhớ ngày sinh nhật mình.
                        Quân đâu? Sao biền biệt thế này, có hẹn ăn tối cùng nhau mà. Chắc lại thêm vài màn ngạc nhiên gì nữa đây, Quân của cô là vậy...hay làm cho cô ngạc nhiên lắm, có những việc vui vẻ thì không có gì, có những việc lại phản tác dụng. Chẳng gì, chỉ là do tình yêu của anh dành cho cô quá nhiều, cô hiểu nên thông cảm mà chẳng mấy giận anh lâu. Nhưng mà đừng có được nước nhé, cô thì thầm, tức nước vỡ bờ.Ông bà mình dạy vậy.
                        #27
                          BĂNG NGUYỆT 16.06.2008 02:52:35 (permalink)
                          Chuyện tưởng tượng (tt)
                           
                           
                           
                          Đang loay hoay với tờ giấy hoa, giật mình vì có tiếng gõ cửa.
                           
                          Anh vào được không, nàng thơ!
                           
                          Chào anh, anh đến khi nào?
                           
                          Vừa đến thôi,, anh vào được chứ?!
                           
                          Vâng, mời anh ngồi.
                           
                          Anh sợ em làm lạ, vì từ khi em có tình yêu mới rồi thì ít gặp được em.
                           
                          Anh nói sao mà lạ, em vẫn đi về với nơi này chứ có gì đâu mà ít thấy, em vẫn như bình thừong, chỉ có điều là em đang yêu thôi mà.
                           
                          Vậy là em chưa từng yêu anh ?
                           
                          Sao anh lại nói vậy?
                           
                          Thì em mới nói em đang yêu đó thôi.
                           
                          Thì em đang yêu vì Quân yêu em,, còn anh có yêu em hay không?! Mà muốn em yêu anh chứ ?
                           
                          Vậy những ngày tháng xưa của chúng ta là gì ?
                           
                          Đó đó, chính cái xưa đó đó, anh đã đánh mất không muốn có nữa thì em níu giữ làm gì chứ,,, anh cũng biết, em đã 1 lần dang dở rồi thì em không muốn có lần tiếp theo không như ý, anh hiểu không ?! Anh không quan tâm đến sự hiện diện của em thì bây giờ người khác chăm sóc tưng tiu em anh mới tiếc núi sao ?
                           
                          Hà không nhớ mình đã tranh cãi bao nhiêu lâu với Thanh,cho tới lúc Thanh đã từ biệt ra về rồi. Với Hà bây giờ tâm trạng đối với Thanh là một người bạn, có thể tâm sự được nhưng nó đã không còn mang âm hưởng của sự thương yêu nữa, cô miên man nghĩ đến Quân, chắc chiều nay Quân sẽ đưa cô và bé An đi khu phố trẻ thơ cùng bé An vui chơi thỏa thích. Xếp chồng giấy tập thơ lại ngay ngắn, cô lẩm nhẩm đọc lại vài câu thơ trong bài thơ của Quân. Phía ngoài mặt trời cũng đang dần lui bóng.
                          #28
                            ánhtrăngtàn 24.06.2008 23:48:06 (permalink)
                            Đêm nay bỗng dưng chợt nhớ về con đừơng hoa trắng, ta nhớ em thuở ấy, chén ruợu nâng trên tay, đời là một cái gì đó,, thiên hạ bảo vô vi. Em bây giờ ra sao?! Em có an vị mà ngồi nhớ ta vào một giây phút nào đó không?!.....Nhìn thấy nơi ta từng trao môi hôn, em có chạnh nghĩ về ta?! Em vẫn giữ yên vẻ lạnh lùng. Chúng ta là những người diễn viên đã vào vai mình một cách quá đạt phải không em?? Những người yêu nhau họ đối mặt nhau, nghe lưu luyến dư vị, nhưng mình bây giờ?? Là gì của nhau em nhỉ?
                             
                            Em đã là quá khứ rồi,, bên đời, bên người, đôi khi anh đã nghĩ đến em, nghĩ xem giờ này em có đang hạnh phúc không. Nghĩ xem trong vòng xóay của chúng ta,, cuối cùng chúng ta sẽ đối diện với điều gì.
                             
                            Miên man,, giọng một ca sĩ nào đó đang trỗi bài ca rất quen, "Tình đã lỡ tim anh như đang vỡ tan, mình anh thôi xin mang thương đau, cầu mong sao em mau quên đi dĩ vãng xưa". Chắc gì em đã nhớ mà cầu cho em quên?!
                             
                            Với mình có bao nhiêu dĩ vãng em nhỉ? Đêm nay anh đang tâm sự với em, người em đã một lần hạnh ngộ, con đường hoa trắng vẫn còn nở đầy hoa mà chỉ có hai ta là đã rời xa vĩnh viễn. Hai hướng đời chẳng thể giáp nhau,,, nhớ về em cũng chỉ là bất chợt, vô tình hay hữu ý mà vạn vật xoay vần, nhớ đến câu nói của em " Đôi khi cứ quên cái đang nhớ....và....có nhớ cái gì đó đã quên?!"
                             
                            Sao đêm nay anh lại có nhiều câu hỏi vậy , anh cũng không hiểu nổi mình, em....em đâu?!
                             
                            #29
                              ánhtrăngtàn 12.08.2008 20:08:36 (permalink)
                              Từng giọt mưa mùa thu
                               
                              Ta đang ngồi giữa cơn mưa sài phố, lạnh ngoài trời chẳng bằng lạnh con tim, chạm tay nhau rồi buông tay nhau có dễ?! Điều đó quá dễ dàng đối với những người họ xem tình yêu là trò vui, còn ta?!...Ta yêu, thì ta mong người phải đáp lại. Điều đó có gì là quá đáng không?!...
                               
                              Ta đang bơ vơ giữa thế giới này, lẩn quẩn đến ngu ngơ. Cảm giác muốn bỏ hết thế giới xung quanh, nhưng đã làm người thì phải cân nhắc. Đó là cái mệt trong đời sống, mà khi người ta chấp nhận cái khổ để chờ cái vui. Dẫu tất cả ko trong tầm tay nữa....ta vẫn với mình ngồi nghe mưa rơi. Chén rượu chiều nay sao không đủ ấm, người con gái của ta yêu,,,, nàng đang ở đâu?! Rồi nàng có phải là của ta không?...Nhếch môi căng mắt nhìn cơn mưa rót.... tận cùng có phải nổi vô ưu.
                               
                              Ta đang viết những lời mà tha nhân này nhàm chán. Hay ta chán bản thân ta rồi nhìn ra như vậy?????...Con trăng mười hai đã bị mưa che khuất đêm này. Em...em có biết không?!
                               
                              Đưa tay hứng những giọt mưa, tâm hồn ta ai là người nâng giữ?!...Nghe Trịnh Công Sơn..cất tiếng ru hời...em hãy ngủ đi. Ai sẽ ru ta trong tháng ngày quên lãng?! Người tình ơi....đau thương. Mưa tháng tám đang nhận chìm ta.
                               
                              Mai kia...
                               
                              Từ đây cho tới bao giờ...?!
                              Ngưng cơn mưa của đất trời hở hang.
                              Từ đây mấy nẻo đoạn tràng?!
                              Thiên thu bóng nhạn , quan san tương đồng?!
                               
                              (att)
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2008 20:11:57 bởi ánhtrăngtàn >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9