Blog của riêng ai...
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
langtoi 08.10.2006 13:56:35 (permalink)
Hôm nay chui vô diễn đàn đọc tuỳ bút viết về mẹ mà nhớ mẹ quá. Mẹ ơi!!!!!!!!!!! Con nhớ mẹ quá. ước gì giờ này con lại được nghe tiếng mẹ, được mẹ ôm vào lòng trở che cho con như ngày con còn thơ ngây. Mẹ ơi những kỷ niệm con có về mẹ chỉ dừng lại ở tuôit thơ của con thôi. Vì mẹ đã rời xa con khi con còn nhỏ. Con biết ở một nơi xa xôi nào đó mẹ luôn dõi theo từng bước đi của con và luôn cảm thấy hạnh phúc khi con trai của mẹ đã đi dúng con đường mà mình định hướng cho nó. NHƯNg con còn cần có một tình yêu thực sự, con cần một người mẹ bằng xương bằng thịt cơ, mẹ có hiểu cho con không?
#1
    langtoi 08.10.2006 14:20:57 (permalink)
    Một ngày chủ nhật buồn chán và tẻ nhạt! Sao mình chán đi làm ngày chủ nhật thế, chán tất cả những gì xung quanh mình. Cuộc đời thất là không công bằng với mình. Hắn đã cướp đi của mình những người thân yêu nhất: mẹ, ba...Cho đến khi mình tìm được một người bạn thâm giao, một người bạn gái, một người đã từng yêu mình thì hắn lại lặng lẽ, âm thầm xô dẩy cô ấy đi vào con đường hoàn toàn trái ngược với mình. Mình biết cũng tại tính mình thích làm việc thiện, việc tốt cho mọi người, không thực tế, nhưng như vậy là mình đã sai? Biết làm gì bây giờ? Biết tin ai bây giờ? Một người đã từng yêu mình 6 năm mà nay lại rời xa mình thì mình có thể tìm ai thay thế bây giờ? Bạn bè và họ hàng bảo mình đã chai sạn trong tuình yêu từ khi cô ấy bỏ mình ra đi. Nhưng họ đau biết rằng để quên đi một hình ảnh đã tràn ngập và chế ngự trong trái tim, tâm hồn mình đâu có dễ. Có người đã từng khuyên mình sau cơn mưa trời lại sáng nhưng mình đâu có thấy sáng, chỉ thấy toàn một màu đen tối thôi. Hay là mình quá bi quan? Có lẽ vậy và có thể như vậy lắm. Mình phải gẳng gượng dậy thôi, gắng làm tốt, gắng sống tốt, làm thật nhiều việc thiện hơn. Có lẽ kiếp trước mình là một người quá bạc ác nay mình phải sống không tình yêuu để trả nợ đời!
    #2
      langtoi 09.10.2006 20:50:06 (permalink)
      Lại một ngày với bao lo toan bộn bề sắp trôi qua. Nhưng sao lòng tôi lại cảm thấy trống vắng như thế này? Không biết tại sao, tôi di làm như một cái máy, chẳng để ý cũng chẳng biết gì xảy ra xung quanh. Đầu óc có vấn đề chăng? Có thể! Một nỗi buồn vô hạn, một sự trống trải không biên giới đang bao vây lấy tôi. Cuộc đời ơi sao ngày lại ngày tôi lại mất đi thêm những người mà tôi yêu quý? Tôi biết tìm ở đâu và tìm ai thay thế đây?... Buồn! Pha chút tuyệt vọng. Nhưng vẫn phải tiếp túc đi thôi không được phép quay đầu, mình còn trẻ mà? Sao chán nản sớm vậy? Ngày mai mình lại tiếp tục hoài niệm và tiếp tục tìm kiếm. Tìm! Tìm Tìm!
      #3
        langtoi 11.10.2006 14:16:33 (permalink)
        Hôm nay mình đã cảm thấy khá hơn mọi ngày. Cũng chẳng hiểu vì sao, có lẽ chỉ do mình đã thich nghi dần với cuộc sống này chăng. Mình phải chúc mừng bản thân mình thôi. Cuộc sống thật là kỳ diệu nó đem đến cho con ngườig bao khổ đau mất mát nhưng cũng chính nó lại lặng lé xoa dịu những nỗi đau đó.
        #4
          langtoi 16.10.2006 13:05:18 (permalink)
          Cuộc sống vốn là một dòng chảy không ngừng. Mới hôm nào thôi mình còn gặp bà, thế mà giờ đây bà của mình đã trở thành gnười thiên cổ rồi. Vẫn biết rằng cát bụi lại trở về cát bụi nhưng mình không sao nén được nỗi buồn khi nghĩ về cuộc đời của bà và cựôc đời của một con người. Đúng thất người ta khi chết đi mới thực sự biết là mình đã làm được gì!
          #5
            langtoi 26.10.2006 14:57:52 (permalink)
            Lại một ngày buồn không có em đang lặng lẽ trôi qua! Tôi biết làm gì đây để quên hình bóng em bây giờ. Nó mãi in sâu vào trong tâm hồn tôi, trí óc tôi và ngay cả trong tiềm thức tôi. Có một tiếng gọi nào đó từ một nơi nào đó luôn luôn văng vẳng bên tai tôi. EM có biết rằng tôi vẫn luôn yêu em không cho dù là hiện giờ em không còn yêu tôi nữa. Nhiều lúc để vơi bớt nỗi nhớ em tôi đã thử yêu một người con gái khác nhưng tôi cứ bị nhầm lẫn giữa tên em và tên cô ấy, cố tìm một cái gì đó giống nư em ở một con người khác. Nhưng tôi đã hoàn toàn thất bại. Thất bại thảm hại! Càng đi chơi với cô ấy tôi càng nghĩ về em nhiều hơn, càng yêu em nhiều hơn...Buồn...Thất tình...!
            #6
              langtoi 29.10.2006 12:51:27 (permalink)
              Em !
              Như đã từ lâu anh thờ ơ với thế giới quanh mình ! Cứ giả vờ bận bịu , giả vờ lãng quên. Chẳng biết bao tối thứ 7 đã qua , tưởng chừng nỗi cô đơn bị thời gian gặm mòn gần hết.
              Như một chú sâu lần đầu tiên bị lôi ra khỏi tổ kén của mình , bạn bè kéo anh ra khỏi nhà lang thang khắp phố , ngơ ngác giật mình : Hà Nội về đêm đẹp quá !
              Quanh quẩn một hồi , vô tình làm sao bọn anh lại đến nơi chúng mình thường đến , nhưng sáng hơn , xa hơn một chút nơi chúng mình thường ngồi , có ai đấy đã ngồi vào nơi ấy.
              Lơ đãng ngắm nhìn dòng người qua trước mắt, cười to hơn đám bạn ồn ào đang vui vẻ xung quanh mình và chợt buồn khi ánh mắt chạm vào góc xa nơi chúng mình thường ngồi đấy. Tại sao yêu em để trọn đời anh không nguôi nhớ? Và cả trời sao sao vô tình sáng thế? Còn đâu vì sao nồng nàn của một thưở anh yêu? Chẳng còn ai hỏi vì sao nào anh thích? Đáy hồ kia chỉ rơi lại một vì sao cô đơn. Trời ! Sao hạnh phúc yêu thương đã theo em về nơi ấy ! Vô tình thấy gió ơi , lay động mặt nước để sao trời cũng nhạt nhòa theo nước.
              Ghì chặt đóa hoa trong tay nhói buốt , cũng thế thôi màu đỏ xưa một thời anh thích. Khuya quá rồi , trời se lạnh , thèm được bỏ tay vào túi và sánh vai bên người thương để lang thang trên phố suốt đêm , mà chẳng cơn gió nào làm run được con tim hạnh phúc.
              Nhưng mọi người vẫn đùa vui , anh vẫn lục lọi sao trời , gió vẫn vô tâm thổi... và mùa... sắp đến.
              #7
                langtoi 29.10.2006 13:12:34 (permalink)
                Cuối tuần , buồn đến thê thảm , nhớ thật nhiều , trống trải và cô đơn , vô định trong suy nghĩ và trong cả những bước đi , em giờ này đang yên giấc ( lại suy nghĩ lung tung ). Nhớ em đến lạ lùng...
                Dự đám cưới một người bạn , họ đẹp đôi vô cùng , lại nhớ em , những lời hứa không biết giờ này đang ở đâu. Nhéch mép cười chua xót , em đã xa , nhưng ước mơ như bóng bóng xà phòng dưới cơn mưa , mình lại cố che chở cho nó , mình không mù quán đâu , tình yêu đích thật chỉ đến một lần trong đời , mình sẽ mãi lưu giữ và bảo vệ cho dù qua bao nhiêu thời gian. Nhiều lúc quằn quại trong nỗi buồn và niếm nhớ , lòng hỏi lòng gìn giử để làm gì khi người đã muốn xa , không , mình vốn" ích kỷ " mà ,giử lại nó cho chính cuộc sống riêng tư của mình cho dù người không muốn. Biết là sẽ buồn , nhưng sao lại nghĩ bi quan như vậy chứ , cứ nghĩ đó là một điều tốt cho mình và cho em đi ( lại tự an ủi trong nỗi cô đơn ).Xa xăm kia em có như mình không? Mong là sẽ không như vậy , mong em sẽ không có những phút giây trống trãi thế này , con đường em đã chọn , mình không thể thay đổi được nhưng mong rằng em sẽ không nặng lòng về mình trên bước đường em đang đi. Dấu yêu ơi nhớ em thật nhiều...
                Lại sắp đến Sn tình yêu , "em còn nhớ hay em đã quên"? Quên làm sao được phải không em , chẳng thể lấy gì để xóa nhòa được kỷ niệm đâu , anh cũng biết điều đó , thời gian chỉ phủ lên nó một lớp bụi mờ , chỉ cần một cơn mưa rào nhẹ là mọi thứ lại như vừa như mới xãy ra , hiện thực và gần gủi đến nao lòng.Anh không cố quên vì anh biết là mình không làm được , hình bóng em đã hằng sâu trong trái tim anh tự thủa nào...
                Sinh nhật tình yêu , mình lại một mình CHƠ VƠ ngồi đếm kỷ niệm...
                #8
                  langtoi 29.10.2006 13:14:50 (permalink)
                  Mọi thứ lại rối tung lên thêm lần nữa , mà không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi ," ngày xưa ơi " , thèm một câu dỗi hờn trách móc quá , thèm sự lo lắng cuốn cuồn của em quá. Khùng , ai lại muốn như vậy chứ , ai lại muốn nhìn thấy em như vậy chứ tại mình nhớ quá thôi , những lúc thế này có em bên cạnh sẽ nhẹ lòng biết nhường nào , chẳng biết lấy gì mà bấu víu trong những lúc " Chơ Vơ " thế này , rồi mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi , nhưng tốt đẹp rồi sao chứ , có gì là tốt đẹp cho chính mình đâu. Lại buồn !!!
                  Làm việc rồi nét , nét rồi lại làm việc , có vô vị quá không , muốn tìm lại chút cảm giác của ngày xưa nhưng sao giờ khó quá ,muốn tìm lại chút bình an nhưng trong lòng lại dậy sóng , cõi bình an ơi giờ em đang ở đâu nhớ nửa rồi...
                  Cứ như một người bất cần mọi thứ để mà tồn tại , nhưng đâu biết rằng mình vẫn đang khao khát , vẫn cháy bỏng niềm tin " thủa ban đầu chứ ".... Lại Chơ Vơ trong nỗi buồn và niềm nhớ !
                  #9
                    langtoi 03.11.2006 18:48:34 (permalink)
                    Cô độc! Lại một mình cô độc ngồi nghĩ miên man. Nghĩ gì ư? Mình cũng không thể định hình được toàn vẹn. Khi nhớ về em, nhớ khuôn mặt, cử chỉ, lời nói, giọng điệu của em. Lúc lại nhớ về kỷ niệm thời hạnh phúc. Rồi có lúc thẩn thơ dự đoán ngày mai mình sẽ ra sao? Biết sao được vì có thể số phận đã an bài, biết sao được có thể cuộc đời của mình là phải sống trong đơn độc, cô lẻ. Biết sao được... có lẽ mai mình lại không viết tiếp nhật ký nữa. Thật là một mớ hỗn độn bao suy nghĩ!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2006 20:35:42 bởi langtoi >
                    #10
                      chialy1904 08.11.2006 22:38:58 (permalink)


                      Trích đoạn: langtoi

                      Cô độc! Lại một mình cô độc ngồi nghĩ miên man. Nghĩ gì ư? Mình cũng không thể định hình được toàn vẹn. Khi nhớ về em, nhớ khuôn mặt, cử chỉ, lời nói, giọng điệu của em. Lúc lại nhớ về kỷ niệm thời hạnh phúc. Rồi có lúc thẩn thơ dự đoán ngày mai mình sẽ ra sao? Biết sao được vì có thể số phận đã an bài, biết sao được có thể cuộc đời của mình là phải sống trong đơn độc, cô lẻ. Biết sao được... có lẽ mai mình lại không viết tiếp nhật ký nữa. Thật là một mớ hỗn độn bao suy nghĩ!


                      Bạn ơi, hãy cố gắng lên bạn nhé..., đôi khi có lúc ta cũng cần sống cô độc để ta hiểu chính mình hơn..."Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng" đấy bạn à....Không nên bi quan...mình tin khi bạn đã sống hết lòng với mọi người, với cuộc sống thì bạn sẽ được đền bù xứng đáng...Biết rằng đôi khi lòng bạn cũng nhiều đớn đau...Nhưng bạn cứ nghĩ rằng sau cơn mưa trời lại sáng...Con người sống rất cần niềm tin, nghị lực, bản lĩnh...Hy vọng bạn sẽ đứng vững trước những bão táp phong ba của cuộc đời, của tình yêu...
                      Vài lời chia sẻ với bạn...Chúc bạn vui vẻ nhé..
                      chialy
                      #11
                        mafiana 09.11.2006 02:45:10 (permalink)
                        Hổng ngờ lão Lang Tỏi nhiều tâm sự quá. Compose tí coi: Rối, càng gỡ càng rối. Tỏi, càng nhậu càng tỏi. Tốt nhất không gỡ cũng không nhậu (chỉ khuyên người ta chứ Ma vẫn nhậu), ABC A....B...C cho cuộc đời nở hoa, cho tâm hồn sảng khoái, cho con mắt mở mang,....

                        Lang Tỏi theo Ma....
                        #12
                          langtoi 09.11.2006 09:27:38 (permalink)
                          Chào MA, chào chialy!
                          Cám ơn vì đã chia sẻ cùng LT! Vẫn biết là không nên nhắc đến những kỷ niệm buồn nhưng chẳng nhẽ viết ra để vơi đi nỗi buồn cũng không nên sao? Nhiều khi mình cũng cố quên đi không nghĩ đến nhưng cứ động vào việc gì là ký ức lại tràn về. Biết làm sao được! Có lẽ thời gian sẽ làm cho mình lành dần những vết thương trong tâm hồn! Chúc hai bạn vui khi dạo thuquan!
                          #13
                            langtoi 09.11.2006 19:08:03 (permalink)
                            Hôm nay thiệt là một ngày lãng nhách, mình toàn gặp chuyện không đâu. Đang chat với bạn thì rớt mạng, lão sếp thì suốt ngày đòi "tập hát" với mình. Lão quả là một thằng ngu, còn ngu hơn con bò nữa. Người ta nói dắt một con bò qua biên giới với các nước xã hội chủ nghĩa lúc dắt về trở thành thạc sỹ, tiến sỹ. Đúng thật! Không trật một chút nào đối với lão sếp mình. Có thể mình nói điều đó có trạnh lòng ai đó nhưng mình không có ý vơ đũa cả nắm! Trúng ai thì người đó ráng chịu! Sự thật vẫn là sự thật mà. Mình nghĩ có thể ai đó cho là mình mất dạy khi nói về sếp của mình như vậy. Cũng không sao cả, mình như nào mọi người đều biết cả. Vả lại mình chỉ cần những người thân tín quanh mình hiểu mình là được thôi! Mình nghĩ con gnười ta có ngu thì cũng phải biết che đậy bớt đi, ấy vậy mà lão sếp mình lại còn không biết cả điều đó nữa! Nói về tuổi lão đáng tuổi cha chú mình vậy mà lão thốt ra những điều mình chỉ xem như là của một thằng cầu bơ cầu bất! Sự đời nhiều lúc thật chớ trêu! Sống lâu nên lão làng mà! Cứ như vậy thì xã hội này sẽ đi về đâu? Đi về đâu???
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2006 19:10:06 bởi langtoi >
                            #14
                              mafiana 10.11.2006 00:57:08 (permalink)
                              Nói đến XHCN, kể cho LT chuyện xả xì trét với ông xếp chơi.

                              Hồi còn chiến tranh, một hôm ở trại lính Mỹ được dẫn về một đồng chí cộng sản. Để khai thác thông tin, đồng chí đã bị tra tấn rất dã man, nhưng với tinh thần bất khuất, đồng chí không chịu khai. Bất lực, mấy tên lính Mỹ bèn đưa đồng chí cộng sản lên để chúa... giáo huấn về tinh thần... Tư Bản. Chúa nhận lời. Sau một thời gian, mấy tên lính hớn hở lên đường đến nhà Chúa, với hy vọng moi được thông tin mật từ đ/c cộng sản này. Lúc đến nơi, mấy tên lính kính cẩn:
                              Thưa Ngài... chúa, tên cộng sản thế nào rồi ạ??
                              Chúa nghiêm mặt trả lời: Hừm, thứ nhất không được gọi đồng loại mình bằng tên này tên nọ. Thứ hai, không được gọi là Ngài Chúa mà phải gọi là............ ĐỒNG CHÍ CHÚA !!(???)

                              UI, xì chét mà chết thui.....
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9