Khổ thiệt ! Mới khen thầy LB chữ lớn giờ đã thun lại còn bé xíu, đọc muốn mờ cả cái kính lão cũng cứ lộn đi lộn lại mấy bận mới chắc là mình đọc được đủ, hổng xót !
Thầy LB nè, cái vụ xả xì-trét qua in-tẹc-nét này thì CL chịu đó, bỡi vì chính CL cũng rứa ! Chữ nghĩa tiếng Việt của những người xa xứ kiểu như CL này dường như càng ngày càng trẻ ngược lại với tuổi tác, cứ y như là lúc bập bẹ học khôn thời tiểu học, ý thì lởm chởm mà chữ thì lộn xộn trong khi tóc đang nhường trán, hổng cần ra bíu-ty pac.-lơ mà tự nhiên tóc cũng đã được hai-lai !

Thời thế tạo anh khùng, và để che giấu bớt cái lừng khừng của mình, trong đời thường hàng ngày đành phải lấy vài ba tiếng Tây, tiếng Mỹ mà lấp vào lổ hổng của câu tiếng Việt thoát ra cửa mồm, trong nhà còn đở chứ ra đường lại phải uốn lưỡi, cong môi, xì tiếng gió thêm cho ra vẻ ta đây chứ không thì thiên hạ đồng hương đúng thực là hổng còn hiểu mình muốn nói gì nữa ! Thời in-tẹc-nét, chui vô vừa lẩm nhẩm gõ, dò lại từng chữ rồi lúng búng đọc theo... kể ra cũng phần nào đó ta tìm dìa lại chính mình, một con dân đất Việt, thầy hén?
Riêng vụ ăn thì xin cho CL được miễn bàn bỡi lẽ nhắc tới thôi cũng đã đụng vào nổi buồn Châu Pha, mặt tròn, bụng tròn...thèm ghê gớm cái kiểu ngồi chồm hổm mà bi chừ đã lực bất tòng tâm !
Ấy vậy mà khi nghe thầy ...tưởng tượng ra 1 CL trẻ trung, đẹp chai....vẫn cứ thấy "phê" làm sao đâu ! Kỉ niệm đẹp của 1 thời mong mỏi được như dzậy giờ nhờ thầy mà nó lại lúc lắc trong mơ đó thầy ạ ! Cám ơn thầy nhiều nha !