Trích đoạn: lang thang
Sẽ qua...sẽ qua...nhưng chưa biết khi nèo?
Tấm lòng của LT luôn hướng về người nghèo thầy ạh, được biết sứ sương mờ 1 đồng bạc to còn hơn thân hình của LT mà người nghèo nhiều kể cũng oái ăm nhỉ.
(The Venice Junly-2008 -photo by vu kimThanh)
Người như pho tượng bên đường
Chìa tay thấu cả nhiễu nhương cuộc đời !
VKT
Thầy Lang Thang có tấm lòng hướng thiện , hướng về người nghèo thì quả là một đại phúc cho nhân loại đó….Lang Băm cũng luôn thương người nghèo nhưng mỗi tội lực bất tòng tâm nên thấy người nghèo mà xót xa ngậm ngùi chứ chẳng giúp được thiên hạ cái gì đáng kể cả…Mà Thày bói nói có khác , chẳng chệch đi đâu được , cái đồng Bảng Anh nó cũng to lắm đó thày ơi…nó còn to hơn cả những người Tây bệ vệ phục phịch nữa cơ thày ạ.Thày mà có sang xứ sương mờ chắc phải gánh một thúng tiền đi rải cho người nghèo may ra mới đỡ áy náy .Lang Băm đi tới nơi đâu cũng hay chụp những tấm ảnh của người nghèo để làm lưu niệm và ghi lại cái khoảnh khắc đáng ghi nhớ của nhân loại...Nước nào cũng vậy cũng đều gặp người ăn xin ăn mày cả. mỗi người một vẻ , dáng dấp khác nhau đủ xoáy vào lòng người những ấn tượng khó quên, những cảm xúc ngậm ngùi vô tận…
Hôm rồi Lang băm có chụp lưu giữ được hình ảnh một vài người ăn mày trên thành phố nổi tiếng xa hoa của Ý. Ðó là người đà bà khăn trùm kín mặt , y phục mầu đen đã bạc màu bởi phong sương ,dầu dãi… bà ta qùi bên đường , một tay chống xuống đất , một tay cầm cái cốc giấy chìa ra phiá trước , lưng còng gập xuống ,không nói một lời van vỉ hay xin xỏ cái gì , bất động như pho tượng đồng đen bên đường gió bụi, nơi mà hàng ngàn khách du lịch ngày ngày lướt qua thưởng lãm những kỳ quan kiến trúc từ thời xa xưa của đất nước này.Lang Băm thấy mủi lòng ,nhẹ nhàng đến bên bà và bỏ vào cái cốc mấy đồng tiền Ý rồi lặng lẽ đi ra khoảng xa ,chụp một tấm hình lưu giữ . Gần đó có một nghệ nhân người Ý dáng dấp bệ vệ khoẻ mạnh đang ngồi ôm cây ghi ta và dạo một vài bản nhạc u hoài..trước mặt là cái hộp đàn mở ngõ , tênh hênh mấy đồng xu lẻ mà ai đó đã giúp đỡ và mấy cái điã nhạc CD chơi ghi ta , chắc là sản phẩm của ông ta thu âm để bán...Lang Băm giơ tay chào ông ta bằng một câu Anh ngữ , ông ta nhìn tôi gật đầu và vui vẻ trả lời , thế là Lang Băm liền dừng chân và ngồi gần bên nghe ông ta đàn , thỉnh thoảng trò chuyện với nhau mầy câu tán thưởng và tỏ lòng mến mộ những nét nhạc du dương , trầm bổng . Ông ta nói chuyện với Lang Băm bằng anh ngữ không được lưu loát lắm nhưng Lang Băm cũng hiểu .Ông ta hỏi : chắc anh cũng là người chơi nhạc nên biết được rõ những bản nhạc tôi chơi ? . Lang băm mỉm cười và nói : Tôi cũng biết chơi đàn đôi chút và tôi rất thích nghệ sĩ Julio Lglesias hát bài Tona a surriento (trở về Soriento)và Quando Minnamoro (Mặt trời của tôi ) đó là những bản tình ca nổi tiếng của Ý mà một thời tôi thường trình diễn nó …. Tuy ngồi trò chuyện về âm nhạc với người nghệ sĩ này nhưng tôi vẫn để mắt nhìn về phiá bên kia đường bóng người đàn bà bất động và những dòng người du lịch nườm nượp đi qua , dường như vô cảm mà tôi chưa nhìn thấy ai đó nhón tay làm phúc bỏ vào cái cốc giấy nhẹ tênh trên bàn tay xương xẩu đó.Bất giác tôi cảm thấy bùi ngùi với những kiếp người khốn khổ , tôi chào tạm biệt người nghệ sĩ này vì không còn cảm thấy thú vị nghe nhạc tiếp được nữa , trước khi chia tay tôi không quên bỏ vào cái hộp đàn kia mấy đồng tiền Ý và tiếng người người nghệ sĩ nói tiếng Thank you thân thiện….tôi đi dần ra phía bờ sông có dòng nước xanh và bóng tầu thuyền ngược xuôi trong nắng… tiếng nhạc vẫn trầm bổng réo rắt bên tai và bóng hình người đàn bà như tượng đá trĩu nặng tâm hồn và trái tim tôi thầm lặng….

(The Venice July-2008 Photo by vukimThanh)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2008 06:52:23 bởi vũkimThanh >