vũkimThanh
-
Số bài
:
10500
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2005
- Nơi: xứ mù sương
|
RE: PHÒNG MẠCH LANG BĂM
-
08.01.2007 04:48:03
Trích đoạn: Bách hoa tiên tử Trích đoạn: vũkimThanh Cái bà đồ nho nào ngày xưa không biết ,cao hứng viết bốn câu thơ : (Chém cha cái kiếp lấy chồng chung Kẻ đắt chăn bông kẻ lạnh lùng ) Vằm mẹ cái duyên lấy vợ đụng Nay đây mai đó đất nào dung …. Hiền Thê Bách Hoá Tổng Hợp ơi … ý Bách Hoa Tiên Tử ơi …Nghĩ tới người xưa thơ phú véo véo ,von von , như véo từng miếng thịt mình ra vậy ,càng nghĩ càng hờn thân tủi phận bọt bèo …. Từ ngày em ra đi bao nhiêu biến đổi không ngờ …Ngày xưa …ừ cái ngày xưa ấy vợ chồng mình biết bao mộng đẹp …tuy nhà cửa không giầu sang hơn người nhưng tình em và anh cho nhau thì núi không so bằng , biển không sánh nổi …gia đình ta có Ðào Hoa đảo …tuy không rộng lắm nhưng địa thế sơn thuỷ hữu tình , hoa trái bốn mùa , núi thắm non xanh , nhà mình lưng dựa núi , mặt nhìn ra biển rộng bao la ….đêm ngày sóng nước hát ca như ru hồn nhau vào trong mộng mị…. Anh luyến tiếc những ngày tháng êm đềm dưới Trăng thanh gió mát vợ chồng mình làm thơ tặng Hằng Nga …mà Hằng Nga thì xa quá làm sao mà nhận được thơ …thế rồi bao nhiêu bài thơ anh tặng cho em hết cả … Vợ chồng mình như đôi chin non , ríu rít dệt thêu kỷ niệm tuyệt vời … Thế rồi một chiều anh lên rừng săn bắn trở về chẳng thấy em đâu Anh hoang mang lo lắng …chẳng một phong thư… chẳng lời từ biệt ….anh chạy đôn chạy đáo đi tìm …rừng thẳm núi cao nào cũng in dấu chân anh …dòng sông con suối nào cũng có tiếng kêu gào của anh vang vọng ..gọi tên người vợ hiền lành bỗng dưng mất tích ? Anh chờ đợi bao năm tháng trong nỗi héo hon tàn tạ …anh chán đời …anh thất vọng vì đột ngột mất đi một tình thương yêu vô bờ bến mà của cải bạc vàng không bao giờ bù đắp được em ơi.... Trong cơn khủng hoảng vì hụt hẫng đến tột độ...vì mất đi chỗ dựa vô cùng quan trọng của tình yêu đôi lứa …đó là niềm tin ….em biết không ? Anh chán đời đâm ra nghiện ngập vào rượu chè , cờ bạc , dấn thân vào chốn vũ trường để tìm vui , vùi chôn niềm đau ly biệt …Từ đó của nả trong nhà cứ đội nón ra đi không thèm ngoảnh lại …đất đai ruộng vườn cũng bị mấy kẻ đầu cơ vụ lợi thấy mình thất thế tung tiền vào mua dần mua mòn hết sạch cả đất cả đai ….đến khi tỉnh lại thì đã mất hết chủ quyền của cải , cái hòn Ðảo Ðào hoa mà cha ông xưa đã bao đời gầy dựng … Lang băm lang bạt kỳ hồ …đầu đường ,xó chợ ,triền núi bến sông làm bao nhiêu công việc nhọc nhằn để sinh tồn và rướn mắt nhìn đời đổi thay đen bạc …. Giá như ngày ấy em đừng bỏ nhà bỏ cửa ra đi thì anh đâu đến nỗi thân tàn ma dại …uổng phí đời trai . .. Anh là người có lòng tự trọng và yêu cuộc sống ,thích đắm mình trong luân thường đạo lý , tử tế và trân thành , thanh bạch và thân ái. Nhưng từ ngày em đi ... mình anh làm sao chống đỡ nỗi những cơn bão lốc phũ phàng của dòng đời …anh bất lực ….anh gục ngã ….anh đã trở thành nạn nhân lắm tội …Bao năm qua không biết bao chứng tích xót đau trên thân thể này rồi ….không biết bao nhiêu vết thương trong tâm can còn đang rỉ máu …âm ỉ …nghẹn ngào . Anh như kẻ thất trí ….anh trở thành lang băm ….anh đi tìm tình yêu bằng bon chen , phù phiếm …anh oằn mình trong đám bùn đen nhơ nhuốc và hèn mạt em có biết không ? Nếu như em không bỏ anh ra đi …thì giờ đây chúng ta đâu có đến nỗi nào chứ ? Hơn hai mươi năm tuổi thanh xuân của anh đã mất …tình yêu cũng thoi thóp từ trần … anh đã trở thành phế nhân trước con mắt mọi người rồi …. Bây giờ em về định tung tiền ra để làm dịu vết thương đau có phải không ? Nhưng muộn rồi em ơi ….Lang băm là kẻ không mê tiền ,mê bạc ….mà chỉ mê tình thương yêu ,nhân aí mà thôi... Tiền tài không chữa khỏi bệnh đó đâu em …Anh rất cám ơn em đã rủ lòng từ bị hạnh ngộ mà muốn trang trải công nợ cho anh . anh không nhận đâu em , không bao giờ anh nhận đâu em ….vì đời anh đã trót mang công mắc nợ thì anh sẽ tự tần tảo mà trả nợ , anh sẽ dùng đôi tay và khối óc của mình làm ra của cải trang trải nợ đời và sám hối tội tình em à …. Anh chỉ nhận của em câu nói là :( cám ơn bà con xóm Tám đã cưu mang giúp đỡ phu quân của BHTT qua cơn hoạn nạn ) Nay mai anh thuê thợ khắc vào bia đá ,dựng ở đầu xóm , để anh đi sớm về khuya nhìn thấy nó cho khỏi quên tên em mà thôi …. Biết tin em về , mấy ông lang trong xóm cố tình tung tin đồn nhảm cho hả giận và vui làng ,vui xóm ,chứ lang băm này từ ngày ấy đến nay, chưa cưới được một ai trong cái xóm Tám lắm Thày ,nhiều Ma này ….   LỠ BƯỚC Người về bên ấy quá xa xôi Ta đứng mình ta một góc trời Bâng khâng con sóng xô bờ đá Hiu hắt hồn ta tiếng : em ơi … Cái tuổi vào yêu bấy nhiêu thôi Em bước sang ngang dệt mộng đời Bỏ lại sau lưng con đường vắng Với từng đêm trắng ánh trăng rơi … Ta ngẩn ngơ buồn viết lên thơ Gửi người con gái quá hững hờ Sao đã bỏ (lấy) chồng chi sớm quá Ðể mình ta lạc bước trong mơ… Lang băm Hai mươi năm rồi, nên phu quân quên cũng phải thôi, ngay cả địa chỉ nhà mình phu quân cũng không còn nhớ nữa, đúng rồi Đào Hoa Đảo là của Hoàng Dung tỷ, nơi đó mới đẹp, mới là chốn thần tiên của hạ giới, là nơi phu quân có biết bao kỷ niệm đẹp, còn Bách Hoa Thần Tiên Đảo chỉ là nơi hoang vu, xa xôi, chỉ có vài bông hoa dại, con người cũng nhạt nhẽo nên chẳng đáng nhớ. Một nơi như thế thì có ai thèm nhớ tới làm gì. Những kỷ niệm thật đẹp kia đâu phải là của thiếp, nên làm sao thiếp nhớ nỗi, vậy ra từ hai mươi năm trước đến bây giờ trong đầu phu quân chỉ có Đào Hoa Đảo mà thôi. Vậy thì sự ra đi của thiếp đã chứng minh được rằng từ trước đến nay trong lòng phu quân không có thiếp, thiếp chỉ là người thay thế cho một bóng hình khác mà thôi. Hai mươi năm trước thiếp đã khóc rất nhiều khi phải rời xa phu quân, trong hai mươi năm đó phu quân có biết thiếp không hề đi đâu cả, vẫn ở Bách Hoa Thần Tiên Đảo, nơi ngày xưa thiếp đã tung tú cầu kén phu quân, trong hai mươi năm thiếp chờ từng ngày, chờ từ lúc bình minh cho đếm khi mặt trời khuất núi, ngày nào cũng như nhau, chỉ có tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sóng biển đánh vào bờ, thiếp chờ cả những tiếng bước chân, nhưng chẳng có tăm hơi phu quân đâu. Thiếp không trách phu quân, âu thì cũng do số phận, có trốn tránh cũng chẳng được, nên thiếp lại trở về, muốn thử một lần đối diện với phu quân chỉ mong xác nhận lại câu trả lời cuối cùng thôi, có một câu trả lời thì thiếp mới cam tâm, bây giờ thiếp đã có câu trả lời rồi, xem như đã có câu trả lời cho hai mươi năm chờ đợi. Hai mươi năm phu quân đắm chìm trong rượu chè, cờ bạc, hai mươi năm phu quân lội tìm kiếm trong rừng sâu núi thẳm, sao phải mất nhiều thời gian đến thế, sao phải tự làm khổ mình? sao không đến Đào Hoa Đảo thổ lộ lòng mình, như vậy có hay hơn không. Thiếp chẳng phải sang giàu gì, nhưng nhìn phu quân khổ như vậy thiếp không đành lòng. Chẳng phải thiếp dùng tiền để xoa dịu vết thương lòng, vì thiếp biết thiếp có dùng tiền bạc của cả thế gian cũng chẳng thể nào làm chàng nguôi ngoai, tại sao chàng có thể nghĩ như vậy? Nỗi khổ của chàng do một nụ cười, một ánh mắt, một bàn tay dịu dàng, một nụ cười duyên dáng gây nên, thiếp không thể tìm ở đâu ra những thứ ấy để bù đắp cho chàng được, vì những thứ đó chỉ có ở Đào Hoa Đảo mà thôi. Thiếp mới đặt chân đến xóm tám này, nên chẳng biết thế nào, chỉ biết rằng hôm trước lúc hỏi thăm, người ta dẫn thiếp đến một toà nhà tráng lệ, mỹ nhân còn nhiều hơn hoa trong vườn, bảo là nhà của phu quân. Lúc đầu thiếp không tin, nhưng hỏi từ người già đến trẻ nít đều bảo vậy, một người nói có thể thiếp không tin, nhưng cả làng, cả xóm nói như vậy thì làm sao mà không tin cho được. Thôi thì cũng đã hai mươi năm rồi, phu quân cũng nên một lần đến Đào Hoa Đảo thổ lộ lòng mình, thiếp đến từ đâu thì sẽ trở về nơi đó, hi vọng phu quân bảo trọng, đường đến Đào Hoa Đảo lắm gian truân, nhiều cạm bẫy, trước khi đi nhớ ghé thầy bói xem ngày, chọn một ngày thật tốt khởi hành, hi vọng phu quân được toại nguyện. Bách Hoa Tiên Tử ơi... Anh cứ tưởng em hỏi tình hình bà con xóm nào chứ xóm Tám này toàn là dân tứ xứ tới đây ngụ cư để học nghề tán dóc …Từ mục đồng cho tới thầy lang , thần phán , thầy bói , thày chùa ….có ai là thích nói thật đâu em …em hỏi họ thì chẳng khác gì xin nước đổ bếp nhà mình rồi em ơi …. Chỉ có em là người phương xa tới giãi bày sự thật nỗi lòng mình như mưa rơi , thác đổ …Như bóng Nhạn nấc tiếng kêu than chới với tìm đàn…. Làm cho anh choáng váng, nghẹn lời như ngập chìm giữa đại dương lệ đắng… Ôi cao xanh ơi…. sao nỡ bịt mắt nhau đến thế? Vợ bơi biển Bắc , chồng tìm bể Nam …Hai mươi năm anh cứ nghĩ em đang sung sướng trong nhung lụa chăn êm đệm ấm , trong vòng tay ai nơi vương quốc xa hoa, diễm lệ nào rồi ….Chứ anh đâu có ngờ em vẫn giữ đức tính dịu dàng đoan trang tiết hạnh ,một lòng một dạ chờ chồng …. Hai mươi năm anh xuôi ngược thăng trầm tìm em trong nỗi thất vọng ngập lòng và chất ngất hận đời dâu bể . Chúng ta như kẻ mù lòa tìm nhau trong đêm tăm tối mù khơi …. Bây giờ gặp nhau em có dằn vặt ,có dỗi hờn thì việc cũng đã rồi …Qúa khứ còn là vết thương trầm đậm máu mà tương lai là nốt nhạc sầu cao vút tầng không .Ðầu óc anh đã băng giá u mê trước mắt ngập một màu tuyết sương tang tóc …Tên em gọi mà còn lứu lắp thì quê hương ngàn trùng xa cách mãi cũng phai sắc tàn hương . Cái ngày xưa ấy trong cơn say chuyếnh choáng…anh cứ ngỡ là em đã mua Ðào Hoa đảo và sát nhập với Bách Hoa Thần Tiên đảo lại làm một rồi chứ , nào ngờ vẫn riêng rẽ như xưa ư ? Trời ơi … sao mấy cái đảo này làm đảo loạn cả trí óc anh rồi … Em có biết từ ngày chúng ta làm hôn lễ xong thì trong anh bao nhiêu là mối tình mới chớm đều như chiếc lá Thu vàng theo cánh gió bay xa …có ai muốn tơ vương với người đàn ông có vợ nữa đâu ….Hoàng Dung ngày ấy cũng lên xe hoa đi về bến mộng nào rồi …Anh và người ấy đã xa nhau mãi mãi …Em còn khuyên anh về nơi đấy mà làm chi ? Trong tâm tưởng anh chỉ còn hình bóng em yêu mà bao nhiêu câu hỏi tại sao chưa tìm được lời lý giải .Dĩ vãng vẫn rục rịch trở về với ác mộng hoang tàn …kỷ niệm tươi đẹp ngày nào như cánh hoa vàng nổi trôi trong rừng xương bể máu ….những móng vuốt ma chơi cứ lẽo đẽo theo anh từng ngày từng giờ gặm nhấm hồn đau … Anh chẳng biết than van cùng ai cả mà chỉ âm thầm chịu đựng niềm đau man rợ , tủi buồn …Rùng mình đơn lạnh mơ một làn môi , ước mong một sự ân cần nho nhỏ những lúc trái gió trở trời , ốm đau bệnh hoạn … Bây giờ gặp lại em đây , hiểu được nỗi lòng em trong sáng , mái tóc óng ả như mây ngày nào nay đã điểm màu khói sương bi kịch, giận hờn.... Anh ân hận vô cùng và trách sao tạo hoá bày chi cảnh xót thương cay đắng đọa đày ? Sao những cơn sóng vô tình cứ đẩy mình ra xa nhau ,xa mãi , mà không có luồng hải lưu nào lôi cuốn mình gần ? Em thực là người vô tội mà anh là kẻ không biết thức thời ….Rượu bia ,đàng điếm đã vùi chôn quá nửa đời người …Lầu xanh gác tía không bố thí cho anh chút tình cảm thương yêu chân thật .Những đêm vui hoan lạc chỉ càng dấn thân mình vào tội lỗi u mê Anh bây giờ chẳng còn biết tin vào ai nữa cả …Thầy bói xóm này cũng nhìn mặt ,đặt tiền ,ngày nào cũng có người xách kiếm , vác dao, tới nạt nộ ,chặt tay , xin huyết .... Anh bây giờ chỉ còn trông chờ vào lòng xám hối chân thành và tiếng nói của trái tim mình thổn thức ….Anh sẽ trở về tìm lại hương xưa nơi Bách Hoa Thần Tiên đảo, một thời đắm đuối yêu thương…anh muốn nói lời xin lỗi với em và sống ẩn dật với lá hoa kỷ niệm …. Hai mươi năm qua bây giờ anh mới tìm thấy được viên ngọc báu cho đời mình đó là Em , kho tàng tình thương bao la và lòng thuỷ trung sắt đá .Cám ơn em đã lặn lội tìm chồng và mở ra cho anh một chân trời xum họp Anh sẽ giã từ mộng giang hồ , giải tán hết những giai nhân , mỹ nữ … Về bên nhau...Ta ghép lại vần thơ đã một thời lưu lạc bơ vơ…  Lang băm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2007 04:27:31 bởi vũkimThanh >
|