Trích đoạn: lang thang
Tôi có cách chữa gia truyền bệnh này là lấy độc trị độc mới khỏi thôi....khi nào ho thì mình lấy môi hôn lại nhiều lần là tịt ho liền à....không tin sang phòng mạch sẽ biết..
Khò khò, hừ hừ... cách chữa này của tiên sinh không biết có dùng cho người cùng phái được không ha, lang thang mấy bữa nay cũng ho mà không biết làm sao cho hết, lại đây nhờ tiên sinh bốc cho nhúm thuốc về hút thử coi sao??
Ừ, cái phương pháp này xem ra có vẻ hay đấy. Lang thang dùng thử coi rùi cho anh em bít với nha. Mà cái lão lang băm này không biết có ở nhà không nhỉ? LX già cả rồi đến đây bắt mạch cái, bệnh tui là bệnh chi đây?
"Hà nội một ngày trở gió!
Tôi thấy cảm hứng cho cái ngày lễ Noel và tết dương lịch đâu không biết chỉ thấy lạnh xé da. Cơn gió rít lên từng đợt ùa vào những kẽ hở trong nhà. Nhớ em kinh khủng! giá mà lúc này có em bên cạnh. Tôi đã quen: quen với hơi thở ấm áp nhè nhẹ áp vào má tôi trong đêm đông buốt giá, quen bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy tôi kéo đi khắp các phố phường, quen tiếng nói nhỏ nhẹ và ánh mắt rạng ngời niềm vui của em nhìn tôi mỗi chiều gặp nhau...Không còn gì, tất cả chỉ là quá khứ!
Tôi biết được em đang làm gì giờ này. Em nóng! Giữa cái nắng như cháy da cháy thịt của đất trời Sài Gòn làm sao em có thể quàng được khăn len?
Thời thế đã thay đổi, thay đổi từ lâu rồi mà bây giờ tôi mới nhận ra điều đó! Có một bài thơ cũ và chưa có ai viết nổi cái bài thơ mới của thời bây giờ, em còn nhớ không?
"Chém cha cái kiếp lấy chồng chung
Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng..."
Sao nhỉ? tôi muốn gào lên trong chiếc chăn bông vô tri này:
"Tổ cha cái kiếp yêu vợ chung
Một chiếc chăn bông, có mấy chồng!"
Tôi đang viết thì biết mình đói bụng, híc! cay đắng, bệnh tật chi cũng không đáng sợ bằng nằm đói co ro."