Đấy...đấy...chính là cái nghề nhập môn của em đấy bác Lang băm ạh
Trước kia em rất mê vẽ vời, cho nên em xin mẹ khắn gói ra đi tầm thầy học vẽ. Cũng 1 bọc gạo cùng vài chục gói mì tôm, vượt mấy chục cây số đường đất đỏ để đến thụ giáo với 1 ông thầy già, nổi tiếng nhất vùng.
Ngày nhập môn em chỉ được học vẽ đường ngang, đường dọc, vài nagỳ sau vẫn thế, em bực quá mới hỏi thầy vẽ thế này thì bao giờ vẽ người cho được, thầy bảo rằng : đúng là tuổi trẻ, dục tốc bất đạt.

Thế là em lại cặm cụi vẽ ngang vẽ dọc tiếp.
Sau 1 năm chăm chỉ rèn tay, luyện ngón, em cũng vẽ đường thẳng còn hơn đám học trò dùng thước vẽ tam giác

Sau đó thầy dạy em vẽ vài túứ linh tinh như hoa lá...gọi là cho có vẻ.
Cho đến 1 ngày, cái ngày này thật là khó quên, em được vẽ người thật bác ạh, mấy hôm nay bác đi tầm sư học vẽ thì chắc bác cũng biết cái nghề này nó...oái ăm lắm. Bác có thấy có thầy còn dùng của quý để vẽ không, đấy là vấn đề...em nói chung là có khiếu vẽ, chân dung hay tĩnh vực cứ gọi là Picasso còn phải thọ giáo chưa phân thắng bại đâu, không phải em tự phong mà có lần ông bạn của thầy ghé thăm, thấy em vẽ nên phán thế
Nếu chỉ có vậy thì không có gì đáng bàn, tài nghệ của em thì bàn làm quái gì, ai cũng biết thầy Lang Thang giỏi có tiếng mà

cuyện là 1 hôm thầy dạy em vẽ... biết nói sao nhỉ, địa khái giống mấy cái hình trên của bác, nhưng vải thì lại thiếu hơn

sau này em mới biết dân gian gọi là nu na gì đấy.
Em chẳng hiểu sao mà cầm bút không vững bác ơi, cứ chấm màu lộn tùng phèo, trán đẫm mồ hôi...suốt cả buổi mà chỉ vẻ được có cái chân của "long leg" chẳng thể nào tiến lên được

Nhìn mặt thày em biết là thầy thất vọng lắm, thế là em bỏ cuộc, dù thầy hết lòng an ủi, khuyên nên theo tiếp, nhưng em quyết từ giã thói mê vẽ vời. Trước khi từ biệt thầy trở về cố hương, em hỏi thầy chứ hồi thầy học vẽ có bị như em không, thầy thật tình kể rằng hồi ấy thầy còn chẳng vẽ xong cái bắp đùi chứ như em vẽ cái chân long leg là khá rồi
Thầy bật mí thêm rằng thầy ấy học thành tài là vì sau đấy thầy lấy vợ rồi mới theo nghề tiếp, chứ cứ độc thân như em thì chắc cũng khó biết lắm, em đã từ giã cái thói ưa vẽ vời gần chục năm mà hôm nay vẫn chưa "ngộ" ra vì sao phảỉ cưới vợ rồi thì vẽ nu mới thành công được?

Chẳng hay bác Lang băm đã ngộ ra tí nào chưa? Theo em phán đoán với tài của bác thì sở trường phải là khoản...đó

Giờ chán chê thì theo học lĩnh vực mới là dùng dụng cụ vẽ đặc chủng nhưng lại sợ mòn
