Pà kon anh chị em xóm tém thương mến! Thú thực TE cũng giống mọi người trong xóm thía vắng người anh đồng heo cọc chèo tri kỷ nà nôn nao cả ruột, ngày đáng ra ăn ba bữa chừ ăn tới năm bảy bữa hổng no vì hông được đọc những dòng tém nổ bụng của Băm à.
Mãi hôm qua TE mới niên lạc được với anh Băm. Băm nói : Chị chú Em quản anh chặt nắm, biết bao nần chuông điện thoại của các cô nương réo nà bấy nhiu nần chị chú nghiến răng delete hết nha, anh tiếc nót cả ruột; May biết chú Em nà kon chai nên chị chú mới cho eng nói chiện đoá.
Chú mày cho anh gởi nời tới anh em, nhứt nà các chị em xóm tém rằng anh cũng nhớ họ nắm, nhớ nen lỏi từ đầu tới khấu đuôi, nhớ cả ruồi cả rắn,nhớ da nhớ diết, nhớ hông biết để đâu; Sáng mún ra sông câu người đẹp, trưa mún lẻn vợ đi bắt tú cầu, chiều chiều nại muốn cưỡi trâu thổi sáo...
Băm tâm sự: Anh đang đau lặng nắm, đứt ruột đứt gan TE à, chắc phải tĩnh dưỡng nâu nắm mới về xóm tém được; anh còn mở WC cho TE coi đúng nà anh bịnh thiệt, người xanh như tàu ná chuối, mắt mũi ủ ê...
Hỏi thì anh không nói rõ, TE đoán chắc anh bị trâu húc nòi ruột chăng, người co cúm, hình như có đoạn ruột nủng nẳng ra ngoài; Hay sợ mang tiếng nà Nang Băm thần trị mà hông chữa nổi bịnh cho miềng nên nang mới lánh tới động Hoa Đào...à Hoa Đà chữa trị chăng,
Anh Băm ưi, dao sắc cũng không gọt được chuôi mừ, đừng no mất tiếng tăm, yên tâm tĩnh dương nha, chịu khó ăn uống tốt, đói cơm thì tìm Phở mới mau nành à.
À có cô nương nào nhớ anh Băm quá, mún gởi quà, hun trăng hít gió gì gì đó...cho Băm thì cứ gửi qua TE nha, TE nàm bưu điện chung chiển cho đảm bảo nhanh thì một năm, chậm cũng chỉ vài tháng, hơn cả dịch vụ chuyển phát nhanh của bưu điện VN đoá , ko bị nẫn nộn như chiện cái hòm (hôn) của TE chẳng đến Hoa Kỳ mà nại sang Anh cuốc đâu nha , hãy tin TE ...!