Chương 20
Ông Vũ Kim ngồI bo’p tra’n suy nghĩ . Chu’ Bảy tàI xê’ và Băng Thanh đã kể vơ’I ông tâ’t cả những chuyện xảy ra đêm hôm qua
Co’ lẽ nào ? Ông không tin là bà Tường Hân co’ thể làm chuyện đo’ . Mâ’y hôm qua Băng Thanh bỏ học sang Thủ Ddư’c gặp nội . Ông phải giải quyê’t chuyện này như thê” nào đây khi vợ ông cả quyê’t Băng Thanh vì thù ghe’t bà nên bịa đặt mọi chuyện
Tiê’ng của ông quản gia làm că‘t đư’t dòng suy nghĩ của ông Vũ Kim :
Bẩm ông chủ, co’ bà từ Thủ Ddư’c sang
Ông Vũ Kim ra lệnh :
MờI mẹ của tôI vào nhà
Bà MườI Xoa từ trên xe bươ’c xuô’ng, vẻ mặt lạnh lùng, đôI môI hơI mi’m lại . Sau bà là Băng Thanh , ne’t bơ phờ hô’c ha’c vẫn còn trên gương mặt
Đặt tay lên vai Băng Thanh, ông Vũ Kim nhìn bà MườI Xoa , giọng lễ phe’p :
Con chào mẹ
NgồI xuô’ng ghê’, bà MườI Xoa cao giọng :
Gọi vợ của con xuô’ng đây cho ta !
Ông Vũ Kim quay sang ngườI quản gia :
Ba’o vơ’I bà chủ co’ nội của Băng Thanh đê’n
No’I xong ông vỗ nhẹ lên vai Băng Thanh :
- Ba biê’t là con râ’t đau buồn . Ba định là chiều nay sang Thủ Ddư’c đo’n nôI và con về đây . Dù sao thì chu’ng ta vẫn còn may mă‘n là khi chu’ Bảy đê’n kịp để cư’u thoa’t con
Băng Thanh ủ rũ ngồI xuô’ng ghê’ . Nghĩ đê’n la’t nữa phải đô’I diện vơ’I dì Tường Hân . Cô cảm thâ’y khổ sở hơn bao giờ hê’t, cô không muô’n nghe thâ’y những lờI no’I dô’I tra’ của bà
Bà Tường Hân chậm rãI đi xuô’ng từng bậc câ’p cầu thang, vẻ mặt buồn man ma’c . Bà không buo6`n sau được khi một chuyện tày trờI như vậy đã xảy ra mà Băng Thanh lại …… buộc tội cho bà . Oan cho bà
Giọng bà ngọt ngào :
Con chào mẹ
Bà MườI Xoa nhìn chằm chằm vào đôI mày hơI xê’ch lên của bà Tường Hân, tâm địa con ngườI còn được thể hiện qua tươ’ng mạo . Nhâ’t là đôI môI mỏng lu’c nào cũng mi’m lại . Bà không hề khă‘t khe khi co’ nhận định như vậy về con dâu
Bà MườI Xoa lên tiê’ng :
Con nghĩ sao khi Ddư’c Cường no’I vơ’I Băng Thanh là tâ’t cả âm mưu đều do con xê’p đặt ?
Bà Tường Hân vẻ mặt khổ sở :
- Con biê’t là mẹ tin Băng Thanh hơn con vì Băng Thanh là cha’u nội của mẹ . Ai ở trong trường hợp của con mơ’I thâ’m thi’a được nỗI khổ của con . Băng Thanh không thi’ch sự hiện diện của con trong căn nhà này . Chă‘c co’ lẽ mẹ còn nhơ’ co’ lần Băng Thanh đã gọi con là “ phù thuỷ “
Quay sang Băng Thanh đang giận run vì phẫn uâ’t , bà Tường Hân giọng ngọt như đường :
- Dì biê’t con ghe’t dì nên qua chuyện Đư’c Cường làm bâ>y đã đặt điều cho dì . Dì không giận con đâu . Dì hiểu tâm ly’ của con . Chi’nh sự xuâ’t hiện của dì và Mỹ Quyên đã làm xa’o trộn cuộc sô’ng của con
Băng Thanh nghẹn ngào :
- Dì no’I dô’I , Đư’c Cường no’I là dì đã cho hă‘n chià khoa’ phòng của tôI mà
Bà Tường Hân kêu lên :
- Tại sao con lai dễ tin như vậy . Hă‘n là 1 con ngườI đi Ddông đi Tây . Vơ’I chià kho’a vạn năng ngườI ta co’ thể làm được mọi chuyện
Băng Thanh nă‘m chặt thành ghê’ . Dì Tường Hân là một kịch sĩ tàI ba . Cô không đủ Sư’c để đô’I đầu vơ’I 1 con ngườI khôn ngoan lă‘t le’o như dì
Ông Vũ Kim hê’t nhìn vợ lại nhìn Băng Thanh
Giọng ông khàn khàn :
- Ba tin là con không biạ dặt nhưng trong chuyện này rõ ràng Dư’c Cường đã bịa đặt
Bà Tường Hân tặc lưỡI :
- Chi’nh em cũng lầm Đư’c Cường và anh Hoàng của em cũng vậy. Dư’c Cường lừa anh Hoàng 1 sô’ tiền lơ’n, hai ngườI đã cãI vả Nhau và xem nhau như kẻ tử thù . Biê’t đâu vì vậy mà Ddư’c Cường cô’ y’ hại em
Bà MườI Xoa cườI nhạt . Dì Tường Hân co’ đo’ng kịch giỏi ca’ch mâ’y cũng không qua cặp mă‘t tinh tường của bà . Giọng no’I của bà Tường Hân râ’t ngọt ngào nhừng từ đa’y mă‘t thỉnh thoảng lại lo’e lên thư’ a’nh sa’ng lạnh lẽo, độc a’c
Bà nhìn thẳng vào mặt bà Tường Hân :
- Tại sao con lại cho toàn bộ gia nhân nghĩ trọn ngày hôm đo’?
Đã chuẩn bị Trươ’c, bà Tường Hân không hề bâ’t ngờ trươ’c câu hỏi của mẹ chồng
Bà no’I giọng chậm rãI :
- Một sự trùng hợp chê’t ngườI ngoàI y’ muô’n của con, tâ’t cả gia nhân phục vụ Vợ chồng con râ’t tô’t , con muô’n thưởng cho họ Một ngày nghĩ để động viên họ . Không ngờ chi’nh ngày đo’ lại xảy ra bi kịch
Bà MườI Xoa cườI nhạt :
- Trươ’c đây co’ bao giờ con đã làm 1 chuyện tử tê’ như vậy vơ’I gia nhân chưa ?
BÀ Tường Hân ư’a nươ’c mă‘t :
- Mẹ nghi ngờ con à ?
Thâ’y vợ sụt sùI , ông Vũ Kim vội lên tiê’ng :
- ThôI mẹ à . Theo con nghĩ Đư’c Cường đã cô’ tình hại vợ con
Ôm lâ’y mặt , bà Tường Hân rên rĩ :
- Thật oan cho em . Em không ngờ Ddư’c Cường lại no’I như vậy vơ’I Băng Thanh
Vờ như sực nhơ’ra , bà Tường Hân kêu lên thô’ng thiê’t :
- Tại sao anh lại không liên hệ vơ’I nhà chư’c tra’ch để xem Đư’c Cường khai như thê’ nào ? Nê’u em co’ di’nh li’u trong vụ Dư’c Cường, em sẽ ra đi khỏi căn nhà này không 1 lờI oa’n tra’ch
Ông Vũ Kim quay sang no’I vơ’I bà MườI Xoa :
- Con sẽ minh oan cho vợ con
Bà MươI Xoa nghiêm ne’t mặt :
- Mẹ muô’n ba’o vơ’I vợ chồng con là kể từ hôm nay Băng Thanh sẽ về ở vơ’I mẹ
Ông Vũ Kim kêu lên :
- Không thể như vậy được . Băng Thanh là con của con, no’ phải ở vơI con
Khe khẽ lă‘c đầu, bà MườI Xoa pha’n :
- No’ sẽ ở tạm vơ’I mẹ . Chừng nào con thu xê’p ổn thỏa chuyện gia đình của con thì Băng Thanh sẽ về . Mẹ không muô’n con nhỏ cư’ tiê’p tục sô’ng trong đau khổ
Bà Tường Han sụt sùI :
- Tại Băng Thanh ghe’t con nên no’I vơ’I mẹ những điều không đa’ng, con lu’c nào cũng thương yêu Băng Thanh như Mỹ Quyên
Ngă‘t ngang những lờI giả Dô’I của con dâu, bà MườI Xoa lạnh lùng :
- ThôI , ta không muôn nghe 1 lờI thanh minh nào nữa
Quay sang Băng thanh, bà dịu giọng :
Con lên phòng lâ’y 1 sô’ vật dụng, sa’ch vở cần thiê’t . Nội ngồI đây chờ con .
Băng Thanh cu’I đầu chào nội . Cô nhìn ba dể Chờ y’ kiê’n của ông . thâ’y ông gật đầu, cô chơ’p nhẹ mă‘t đi lên lầu
Căn phòng màu xanh . Dâ’u vêt của sự kha’ng cự Vơ’I Ddư’c Cường như đã xo’a sạch .
Cô buồn rầu cho a’o quần vào va ly . Những tập thơ , tập nhạc và sa’ch vở được bỏ vào 1 va ly kha’c . Buồn
Khi nào thì cô dược trở Về lại nơI đâu . Chiê’c nă‘p đàn dương cầm đã đo’ng lại . Bao giờ thì những nô’t nhạc vui tươI được bay bổng khă‘p không gian của ngôI nhà
Mỹ Quyên loa’ đầu vào, cô cườI cợt :
- Ủa, chị không thi’ch ở đây nữa sao . Dọn về quê hả ?
Băng Thanh so vai . Đê’n giờ phu’t cuô’I vẫn chưa được yên thân . Mỹ Quyên bươ’c hẳn vào ph`ong . Cô tò mò nhìn những vật đang nằm ngổn ngang trên nệm . Giọng chê’ nhạo :
- Nê’u chị đi , Mỹ Quyên buồn ghê lă‘m .
Băng Thanh thở Daì :
- Vậy à
- Bộ chị không tin sao
CườI cay đă‘ng, Băng Thanh nhê’ch môI :
- TôI tập cho mình không co’ niềm tin . Cuộc sô’ng đã dạy cho tôI điều đo’
Mỹ Quyên cườI xoà :
- Nghe no’I chị định buộc tộI cho mẹ tôI à ? Dễ gì
Băng Thanh trầm giọng chua cha’t :
- Dì Tường Hân luôn luôn là 1 ngườI tô’t, làm sao tôI ga’n tội cho dì được
Mỹ Quyên ngồI xuô’ng nệm giường . Nhặt chiê’c vòng làm bằng vỏ ô’c lên, cô bĩu nhẹ môI :
- Chị toàn thi’ch sưu tầm những vật vơ’ vẩn
Băng Thanh kêu lên :
- Ddo’ là kỷ Niệm của tôI . Đưa đây
Mỹ Quyên cườI khu’c khi’ch, tung lên và xoay xoay chiê’c vòng khiê’n Băng Thanh lo sô’t vo’ .Ca ca cẩm :
Mỹ Quyên chịu kho’ ra ngoàI chu’t đi . TrờI ạ . Không thể để tôI yên được chu’t nào sao
Ne’m chiê’c vòng xuô’ng nệm . Mỹ Quyên hâ’t cằm :
- Đi dễ, kho’ về . Co’ bao giờ chị nghe ngườI ta no’I như vậy chưa
Băng Thanh nổi giận :
- Chưa . Bây giờ mơ’I nghe no’I . Mỹ Quyên yên chi’ đi, tôI không về đây quâ’y rầy dì và Mỹ Quyên nữa đâu
Mỹ Quyên chô’ng tay lên hông :
- Vậy thì kha’ . Kể ra chị cũng thông minh đâ’y . Mà chị muô’n về, mẹ tôI cũng chẳng cho chị 1 cơ hội để về
Băng Thanh im lặng làm tiê’p công việc của mình . Đư’ng nhìn Băng Thanh cha’n chê . Mỹ Quyên bươ’c ra khỏi phòng, để lại 1 tràng cườI giòn giã .
Băng Thanh ngồI bệt xuô’ng thêm và bật kho’c . Cô tủi thân ghê gơ’m . Tại sao ba không tìm ca’ch giữ cô ở lại . Chỉ cần ba quyê’t liệt từ chô’I lờI đề nghị Củanội, cô sẵn sàng ở lại đây , sẵn sàng hư’ng chịu những lờI no’I và cử Chỉ ghẻ Lạnh của dì Tường Hân . Cô sẵn sàng làm tâ’t cả để được gần ba . Ddược nhìn thâ’y ba hàng ngày
Quẹt nươ’c mă‘t , Băng Thanh đo’ng sập nă‘p va ly lại . Buồn ghê gơ’m . Phải rờI khỏi căn phòng thân thương , ngôI nhàmà cô đã từng sô’ng hơn 20 năm qua sao không buồn được
Liệu tâ’t cả mọi chuyện sẽ đu’ng như lờI đe doạ Của Mỹ Quyên không ? Cũng co’ thể lă‘m chư’ vì sự ra đi của cô hoàn toàn đu’ng như mong đợi của dì Tường Hân . DdờI nào dì để cho cô trở Lại nơI này
Ông quản gia xuâ’t hiện ở ngường cửa :
- Bà đang đợi cô ở dươ’I nhà . Bà hỏi là cô đà să‘p xê’p xong chưa
Băng Thanh thở DàI :
- Ba’c no’I vơ’ nội tôI là tôI xuô’ng ngay bây giờ
Ông quản gia x’ach hai chiê’c valy xuô’ng trươ’c .Băng Thanh thẫn thờ đê’n bên chiê’c dương dầm và mở nă‘p .Cô vuô’t nhẹ phi’m . Những âm thanh rờI rạc vang lên như những tiê”ng kêu buồn Cảm gia’c vỡ vụn ở trong cô . Băng Thanh ư’a nươ’c mă‘t và đo’ng nă‘p đàn lại . Cô bươ’c ra khỏi phòng , đi nhanh như trô’n chạy
Băng Thanh gọi điện thoại cho Triều Kha’nh nhưng ti’n hiệu ở đầu dây cho biê’t ah đã ga’c ma’y . Một tuần lễ không gặp anh . Cô muô’n nổi điên lên . Thật là kho’ hiểu khi hình như anh đang tìm ca’ch tra’nh mặt cô . Anh co’ biê’t là cô suy’t bị Ddư’c Cường làm nhục không .? Anh bận công việc hay gặp 1 chuyện không may nào đo’ ? Cả chục câu hỏi trong đầu và không sao giải thi’ch được
Chải sơ lại to’c, Băng Thanh nhỏ nhẹ , xin phe’p bà MườI Xoa :
- con đê’n nhà anh Triều Kha’nh co’ chu’t việc, nội đừng chờ cơm con nghe
Bà MườI Xoa giọng lo lă‘ng :
- Sao con không gọi điện thoại cho Triều Kha’nh đê’n đoa’n con, đường xa nội không an tâm chu’t nào cả
Băng Thanh gượng cườI :
- Con đi được mà nội
Con đường vào nhà Triều Kha’nh là 1 con hẻm rộng , Băng Thanh dừng xe trươ’c 1 ngồI nhà nhỏ nhưng khang trang, sạch sẽ
Cửa cổng khe’p hờ, xe của anh dựng ở trong sân nên Băng Thanh đoa’n co’ lẽ anh đang ở trong nhà .Cô mở cửa dă‘t xe vào . Chưa kịp lên tiê’ng gợi Triều Kha’nh thì Băng Thanh nghẹn ngào no’I không nên lờI . Một cảnh tượng kinh khủng đang phơI bày trươ’c mặt cô . Mỹ Quyên đang ngôI trên chân của Triều Kha’nh vơ’I da’ng điệu hê’t sư’c lả lơI .Băng Thanh phải vịn tay và cửa để khỏi ngã nhào xuô’ng đâ’t.Triều Kha’nh ! Co’ thể nào
Mi’m môI lại , Băng Thanh hâ’p tâ’p pho’ng xe rờI khỏi nhà Triều Kha’nh . Tại sao anh lại phản bội cô ? Suy’t chu’t nữa chiê’c xe của Băng Thanh đã đâm vào chiê’c xe trươ’c mặt cô . Tại sao lại xảy ra một chuyện tồI tệ dê’n như vậy? Lu’c nãy nhìn thâ’y cô, Mỹ Quyên pha’ lên cườI , còn triều Kha’nh vẻ mặt không 1 chu’t ngượng ngùng xâ’u hổ . Cô co’ mơ hay không ?
Chẳng phải là con a’c mộng khi Băng Thanh ngã xuô’ng mặt đường lu’c cua gâ’p để tra’nh một chiê’c xe hơI ngược chiều. Vai đau ê ẩm và chân trầy xươ’c . May mà tai nạn đã không xảy ra
- Băng Thanh !
Ngẩng mặt lên, Băng Thanh ghim ngàn tia dữ dội vào gương mặt của Tha’I Quô’c . Anh chạy xe ngang qua và nhìn thâ’y cô ngã trên đường nên đư’ng lại
Tha’I Quô’c dựng chiê’c xe Space màu đen dậy . Chợt giật nẩy mình khi Băng Thanh he’t lên :
- Anh đi đi, đừng đi theo quâ’y nhiễu tôI nữa
Tha’I Quô’c dịu dàng :
- Go’t chân của Băng Thanh chảy ma’u rồI . Băng Thanh để tôI đi kiê’m bông băng để cầm ma’u
Cô thu’t thi’t :
- Mặc tôI mà . Đi đi
Tha’I Quô’c chạy đê’n tiệm thuô’c tây gần đâ’y mua cồn và bông gòn . Anh quay trở Lại, giọng dỗ dành :
- Băng Thanh ghe’t tôI như thê’ nào cũng được, nhưng hãy để tôI sa’t trùng vê’t thương, kẻo nhiễm trùng
Cô bật kho’c :
- Hãy để tôI chê’t đi . TôI muô’n chê’t , anh nghe rõ chưa
Trạng tha’I ki’ch động của Băng Thanh khiê’n Tha’I Quô’c đoa’n là vừa xảy ra chuyện gì cho co . Anh lẳng lặng dă‘t chiê’c Space vào qua’n nươ’c gần đo’ và bươ’c đê’n cạnh cô vỗ về :
- Hãy nghe tôI đi Băng thanh
Băng Thanh mi’m môI lại . Sao lu’c nãy cô khôgn chê’t qua’ch cho rảnh nợ Còn nữa tại sao lại gặp “ oan gian “ vào lu’c này
Một sô’ ngườI đi đường tò mò ngoa’I đầu lại nhìn Băng Thanh và Tha’I Quô’c khi thâ’y trên mặt cô nươ’c mă‘t chảy đầm đià . Băng Thanh he’t lên :
- Anh đi đi .Hãy để tôI yên
Tha’I Quô’c buồn rầu nhìn cô . Không muô’n chịu đựng a’nh mă‘t tra’ch mo’c của anh, cô cà nhă*’c đi đê”n chiê’c ghê’ của qua’n nươ’c và ngồI xuô’ng . Tha’I Quô’c lặng lẽ ngồI xuô’ng cạnh cô . Anh đưa bông băng cho cô :
- Nê’u Băng Thanh ghe’t tôI thì cũng nên thương đê’n bản thân của mình
Cô rên rĩ :
- Thật chưa ai đa’ng ghe’t như anh . TôI không muô’n ai quâ’y rầy tôI vào lu’c này cả
Tha’I Quô’c mở nă‘p lộ Cồn . Anh chưa kịp sa’t trùng cho cô thì Băng Thanh đã giật phă‘t lọ Cồn, giọng â’m ư’c :
- Mặc tôI
Trươ’c vẻ mặt ngạc nhiên của anh, Băng Thanh lạnh lùng đổ cồn vào vê’t thương không 1 chu’t xuy’t xoa . Cô mi’m môI lại vơ’I vẻ cay đă‘ng . Hãy dũng cảm . Vê’t thương nào rồI cũng lành . Triều Kha’nh không đa’ng để cô phải kho’c lo’c. NGhĩ là vậy nhưng quả tim nhỏ nhoi tội nghiệp của cô vẫn rung lên đau nho’I
Tha’I Quô’c thương cảm nhìn cô . Anh không muô’n bỏ mặc cô vào lu’c này . Anh đang tự hỏi liệu những giọt nươ’c mă‘t của cô co’ liên quan đê’n Triều Kha’nh hay không ? Ca’ch đây mâ’y ngày anh gặp Triều Kha’nh và Mỹ Quyên từ kha’ch sạn đi ra
Băng Thanh trừng mắt với Thái Quốc :
- Nếu anh còn 1 chút tự trọng thì hãy biến đi
Thá Quốc nghiêng ngườI nhìn cô :
- Tạm biệt Băng Thanh