Asin Tạp bút !
Thầy Khoá Hỏng Thi. Đồ rằng thầy khoá hỏng thi
Đồ rằng thầy khoá bút chì dắt tai
Đồ rằng thầy khoá khôi hài
Đồ rằng thầy khoá tuyệt tài ật ương
Ừ rằng thầy khoá ật ương
Ừ rằng thầy khoá giữa đường bơ vơ
Ừ rằng thầy khoá trơ trơ
Ừ rằng thi cử như mơ cười hề
Thế là thầy khoá u mê
Thế là thầy khoá tê tê khùng khùng
Lấy Vợ Thật Là Đơn Giản. Hôm nay dạm ngõ anh tôi
Giật mình bởi chuyện rất chi khôi hài
Anh tôi quả thật là tài
Ậm ừ cà khật dông dài hết năm
Một viên gạch xếp ba trăm
Đấy là chưa tính ăn nằm phải lo
Gớm chưa chuyện tổ tò vò
Mất công mất việc mất bò mất xe
Vợ con là nợ tè le
Chẳng sớm thì muộn nhiêu khê làm gì
Hỏi ra thì cứ cười khì
Yêu đương cợt nhả cưới gì nữa đây
Bực mình cái lối cù nhây
Thẳng thừng o ép có bay đằng trời
Sớm muộn cũng phải vâng lời
Cầm bằng từ tuyệt bỏ đời đi tu
Ba mươi mà khóc lu bù
Chẳng thà con nít lừ khừ mãi đâu
Nó đà rắp phận con dâu
Tỉnh ra anh mới gật đầu - thì đi
Giọt Xuân ! Một giọt xuân xanh. Mắt biếc long lanh Mùa xuân như gương Tình xuân trên đường Thì thầm thiếu nữ. Má hồng tư lự Trước xuân anh đào Ửng nắng trên cao Rơi vào ngực trẻ. Một giọt xuân khoe Cả trời hương sắc Hai miền Nam - Bắc Rộn vang tiếng cười. Một giọt xuân tươi
Giấc Mộng Quê Hương ! Dừng chân ở cuối chân đồi Bên giòng nước đỏ bồi hồi nhớ thương Trách chi tạo hóa phi thường Làm cho xa cách đau thương thế này. Nhớ xưa má đỏ hây hây Miệng cười chúm chím thơ ngây xuân đào Anh ngang qua ngõ hôm nao Để cho dạ héo ước ao sớm chiều. Chia xa giấc mộng cô liêu Chuồn chuồn hai cánh mỹ miều biết chăng Mây vàng cao thấp giăng giăng Mù sương cánh nhạn như băng ngang đời. Gái quê em ấp ủ lời Một lời chung thủy trọn đời với anh Mặc cho mây gió đành hanh Mặc cho tương thế công khanh nổi chìm. Xót xa ngây ngấy con tim Hoa mơ màng ngủ xin tìm mộng cô Hồi anh vinh hiển tiền đồ Thôn xưa xóm cũ gột hồ nên tranh. Một bức tranh mộng nghiêng thành Uyên ương đồng mệnh ngọt lành xẻ chia Chung thân chẳng thể xa lìa Nắng hoa Hoa nắng Ngát hương quê mình.
Bỏ Phố Lên Rừng !
Một đêm bỏ phố lên rừng
Ngóng sao đêm rụng hàng tùng ngẩn ngơ
Vầng trăng huyền ảo thẫn thờ
Cá lặn mất dấu tăm hờ còn đâu.
Một đêm bỏ phố lên rừng
Chăm bẵm mộng mị bên lưng trời lành
Vứt bỏ hết chuỗi ngày xanh
Nâng niu nấc nựng hoang nhan cuối đời.
Một đêm bỏ phố lên rừng
Bặt câm tiếng khóc u nùng miên man
Ru cam cùng quýt lỡ làng
Gói đau thương bỏ thiên đường mù sương.
Một đêm bỏ phố lên rừng
Phố đông rừng vắng ngập ngừng bước đi
Dẫu rằng trước cõi a tỳ
Bước đi vẫn bước...A Tỳ mê hương.
Phố ngày xưa ! Tôi trở mình trên phố ngày xưa Những cơn mưa Rát mặt Ngày nắng cháy Xám lưng. Ý nghĩ trở thành mộng mị luân hồi Dọc dòng sông Vần đục Đen ngòm Những con đường Rác rưởi Tanh ngòm. Mộng mị chợt tan thành Những đám mây Trăng trắng Trên cao Những cơn mưa Đầu nguồn Mát lạnh. Tôi rời bỏ rừng thiêng đại ngàn Trở về Trong đắm chìm ồn ã Não nề Của phố ngày xưa. Mùa xuân đang về Mùa xuân đã về Mùa xuân trở mình trên con phố ngày xưa. Ngày mưa Ngày nắng Những đổi thay dần trên con phố ngày xưa. Ngày xưa. Ngày xưa. Xã lên phường Ruộng đồng bát ngát xanh Giờ trở thành gò đống ngổn ngang Thợ thuyền đã bỏ đi Nhà văn hóa ngày xưa nhộn nhịp lời ca Giờ chống chếnh cột xi măng sắt thép Dở dang... Thợ thuyền đã bỏ đi. Dòng sông đỏ phù xa Giờ trở thành con kênh ngầu đục Thợ thuyền đã bỏ đi.
Đón Xuân ! Ngửa bàn tay đếm Từng nụ hồng thêm Trăng lạnh nửa đêm Trời vừa hửng sáng. Vầng dương vừa rạng Ánh hồng tỏa lan Cười nụ muộn màng Đón mùa xuân sang.
Xuân Vội !
Xen giữa những ngón tay
Mùa xuân trườn vội vã
Tiếng lòng còn rục rã
Tình bay trong thơ ngây.
Mộng đẹp bức tường mây
Mảnh hoa tiên vương gió
Chim xanh tròn mắt ngó
Oanh yến thảng xôn xao.
He hé nụ hồng đào
Trên cành xuân rất vội
Em bước đi giận dỗi
Anh thở dài lãng quên r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2007 23:50:07 bởi Huyền Băng >
Giòng Cẩm Khê Ứng.
Tôi sẽ bay, nếu chân trời còn lạ
Đôi cánh này, sẽ tới bến bờ xa
Dẫu không hoa, không lá, cũng không cành
Tình yêu nở, nụ cười tươi tắn quá.
Tôi sẽ chạy, nếu bóng hình phía trước
Vẫn là em, yêu dấu độ đương đào
Một dòng sông, cánh nhạn, thoảng nghiêng chao
Với em yêu, trong một khắc dâng trào.
Tôi sẽ biết, nếu tình yêu lên tiếng
Trải không gian, mây trắng lẫn mây hồng
Nắng vẫn đẹp, em xinh, và anh cứ
Ngất ngư trong, rượu đắng với tình qua.
Đếm Mưa Rơi. !
Bước chân lạc lối giữa rừng hoa
Trắng, đỏ, vàng phai tựa tình xa
Trăm năm có ghé bờ ân cũ
Xin mắt môi lần vệt cỏ qua.
Người về phố thị màu nhung nhớ
Kẻ ở sơn lâm luống bồi hồi
Cách nhau muôn dặm mòn cổ độ
Chung vầng nhật nguyệt cạn phai phôi.
Còn lại mình tôi một mình thôi
Nghiêng người đêm vắng đếm mưa rơi
Thương miền ồn ã chìm trong khói
Ác mây che kín mặt em rồi.
Đồng Sàng Dị Mộng
Em quét sân nhà
Anh ngồi đan lát
Em phai dáng ngà
Anh mờ duyên bén
Ngỡ đôi ta đồng bệnh tương lân.
Em xuống ao sâu
Anh lên ruộng cạn
Chăm chút đồng mầu
Vườn cây ao cá
Ngỡ đôi ta đồng bệnh tương lân.
Quét sân cán chổi đập đầu xưng trán
Đan mùng nan lạt cứa máu chảy tràn
Thương hạnh phúc nào
Tình xưa xào sáo
Én lượn mây trôi
Ngỡ đôi ta đồng bệnh tương lân.
Có ngờ đâu giữa đường trắc trở gian nan
Em đầu hè thở ngắn than dài
Anh cuối ngõ rượu chè sớm tối
Việc nhà bê bỏ
Tình làng nghĩa xóm can ngăn không dứt phiền lo
Cha mẹ bạc đầu
Anh em sầu não.
Giá ngày nao hai đứa không trói buộc nhau
Bằng tờ hôn thú
Bằng nghĩa phu thê
Bằng những ngọt ngào man dại đã chán chê
Thì giờ lấy đâu ra cảnh
Chồng vợ nhăn mặt cau mày
Anh em tan đàn xẻ nghé
Con nhỏ từng đêm khóc ré ... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2007 23:52:36 bởi Huyền Băng >
Lời Thề Tiết Thanh Minh
Tiết thanh minh mẹ ốm rồi
Thương người ngoài thế một tôi thẫn thờ
Lễ lạt còn chút ngẩn ngơ
Cời than ủ cháo tôi chờ mẹ ăn
Xin người con đã ăn năn
Lời xưa ứng nghiệm khó ngăn lệ tràn
Xót thân mẹ những cơ hàn
Giờ con đau đáu muôn vàn mẹ ơi
Trời cao triệu cánh hoa rơi
Một ngày bên mẹ suốt đời chẳng quên
Gắng thì nên, gắng thì nên
Vâng, thưa cùng mẹ, tổ tiên con thề... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2007 19:05:07 bởi Huyền Băng >
Bến Đợi Dòng Trôi.
(Tặng Doc_vang)
Rằng sông sông ốm thật rồi
Dòng trầm dòng lặng lững lờ ngã ba
Tưởng sao sông phụ lòng ta
Mà dòng sôi sục lở bồi thân hoa.
Mây trôi qua gió trôi qua
Lục bình hoa tím liên ba dập dìu
Áo thâm dạ thẫm đìu hiu
Bến kia còn đợi dòng đi muôn trùng
Dù cho mưa gió bão bùng
Mặc hoa trôi, cả lục bình cùng trôi.
Người Về Đi Thôi
(Tặng Huyền Nguyên)
Chiều xuống rồi về đi thôi
Chùa xa chuông cũng liên hồi điểm vang
Mặc cho đò dọc đò ngang
Dòng trôi dòng lặng một nàng diễm xưa
Tuỳ thời trời đổ cơn mưa
Áo tơi một tấm muôn đời chung nhau...
Cho dù lạc phách thương đau
Một ngày rồi lại cùng nhau trọn đời
Về đi cất tiếng ru ời
Con thơ, vợ đảm một lời bạn ơi.
Giữa Mùa Đông Đã lâu không có một cơn mưa
Sáng tối thu đông gió chuyển mùa
Đêm lạnh phòng không càng trống trải
Canh tàn gà gáy mỏi mòn trông.
Mấy mươi mùa trước một bóng hồng
Đi về quen lối giữa mùa đông
Tóc cài hoa gió vương hương cốm
Thời gian thấm thoắt đã lấy chồng.
Tôi còn ở lại với tình không
Gió vờn hoa cải chớm trổ ngồng
Lá dập phấn phai mùa hương lả
Nhói lòng dăm bận hết mùa đông.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: