Asin Tạp bút !
Chuông nguyện hồn ai...
Yêu dấu ơi sao đi mãi không về
Thời gian nào lạc lõng chốn sơn khê
Căn gác nhỏ mái hiên giờ đã bạc
Lọn tóc thề còn mãi nữa hay không?
Năm tháng ơi dài lắm những mùa đông
Con thuyền nhỏ băng mình trong giá lạnh
Mặc xung quanh bốn bề cô quạnh
Đợi chờ ai, tin tức của người nào?
Hồn sao thế, dư âm nào uất nghẹn
Dưới âm sâu đã chực dậy ba đào
Mảnh tiên hồng lướt nhẹ dưới vì sao
Tìm về đó, ấy là nơi hội ngộ.
Tiếng chuông vọng trầm u nơi góc phố
Giọng kinh cầu tê tái suốt biên hoang
Phía xa kia tiếng sủa vọng xóm làng
Như đang đuổi ta về nơi viễn tượng
Ôi giá lạnh của hàn băng muôn trượng
Là đây ư hỡi oan nghiệt tình thù
Hay tiếng gào của trăm vạn phù du
Còn vương vất nhân gian chờ...luân chuyển.
Say trọn vẹn ! (Rượu đây ta uống cho say
Cho quên những nhớ bao ngày tháng năm)
Say cho líu lưỡi cà lăm
Quên cho nỗi nhớ hăm nhăm xuân thì
Ngất ngưởng thẳng xuống âm ty
Đổ cho Diêm lão sân si thế nào
Với tay giật sổ nam tào
Bút thiêng gạch thẳng ra sao mặc đời...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2007 12:08:32 bởi Asin >
Phố Chiều ! Phố chiều qua lại xe đông
Thoảng trong ồn ã bóng hồng ngày xưa
Buồn sao không thể đón đưa
Gửi lời thăm hỏi khói vừa mới tan
Giấc mộng ngày cũ bẽ bàng
Đôi đường đôi bước duyên nghèo đã xa Về thôi chuyện cũ phôi pha
Con đường mới, chắc dáng ngà có phai
Chữ hận xanh trước cửa thiền! Em viết lên chữ hận Bởi tình yêu không thành Bởi hương sắc tàn nhanh Yêu thương giờ hóa đá Em viết lên chữ hận Bởi nỗi đã chán chường Bởi thế sự vô thường Không níu chân em nổi Có thật thế không em Nỗi đau giờ xa lạ Yêu thương nào hóa đá Hay bởi rất nhiều điều? Cửa thiền nơi em lánh Chạy trốn được bao lâu Khi những nỗi lo âu Và yêu thương trăn trở Xin em đừng lỡ cỡ Vì những điều mong manh Đừng chạy trốn vòng quanh Dừng lại đi còn kịp
Gửi bạn đôi lời !
(Tôi về tôi khóc riêng tôi
Trăm nghiêng ngả, thói đời hiển nhiên
Đêm mơ ác mộng nhãn tiền
Cười rung địa phủ non tiên tôi cười)
Này em thấy chứ đời văn
Loạn cuồng con chữ băn khoăn góc đời
Phồn thực văn hóa nổi trôi
Một thời dĩ vãng đắp bồi người ta
Kể ra lại bảo ba hoa
Chứ mà không kể người ta tưởng mù
Không lại có kẻ bảo ngu
Đi tìm hình bóng phù du cõi nào.
*
***
*
Ấy thế thì đã làm sao
Thơ văn tôi thế phê bình nữa - không
Trầm mình chết ngạt mùa đông
Để mùa xuân tới nắng hồng sẽ tươi
Thu đi tiễn biệt loài người
Hạ về khóc giống đười ươi giữa trần
Thơ văn tôi khóc lần khân
Không ưu tư lẫn phân vân nữa rồi
Nhầm !
Con hoạ mi hót liên hồi
Con chim khách cũng liên hồi líu lo
Cả hai mày đã nhầm rồi
Mặt trời đã lặn trên đồi thê lương
Nào đâu còn những vấn vương
Xin quay về lại cố hương ngút ngàn
Mùa đông băng chửa có tan
Tình nhân hoá đã ngàn ngàn tái tê.
(Có một vài dị bản ở đâu đó,
nhưng không quan trọng lắm)
Điên Nhân Mộng!
Sáng sáng chiều chiều em vẫn đi
Trên trên dưới dưới vẫn nhu mỳ
Cuộc trồi trụt ấy em có thấy
Tình ta cũng có mấy mùa vui.
Giờ ước mùa sau đui mù điếc
Không thấy, không nghe, không biết gì
Thì chẳng phân vân hay hiềm tỵ
Xoay vần đổi hướng của sân si.
Năm tháng rồi qua, mùa luân chuyển
Mưa nguồn nước lũ ở biển khơi
Gặp người lạ mặt xin chuyển lời
Ta yêu người đấy, chứ chẳng chơi.
Khăn khăn áo áo kìa tả tơi
Hân hoan thống hận ấy là đời
Ngoảnh mặt quay đầu dòng nước chảy
Dòng cũ giờ đây nước đục ngầu.
Cứ tưởng tượng ra trong đêm thâu
Mờ mờ ảo ảo bóng trăm màu
Vây quanh gào thét đòi ân ái
Tỉnh ra sông trắng chảy ngang đầu.
Biệt tương phùng !
I.
Kiệu đến đầu làng em ở đâu
Khi không trời bỗng đổ mưa ngâu
Khăn áo đã thành khăn áo lạnh
Dưới nấm mồ sâu có lạnh lùng.
Giờ đây ai bỏ cuộc tình chung
Để ai đứng đó tái tê lòng
Ước vọng lứa đôi thành lỡ dở
Còn ai chết lặng nỗi nhớ mong.
II.
Nắng chợt vừa lên dựng cầu vồng
Như là ô thước đã sang sông
Sao chẳng nại hà cho anh bước
Qua miền tử khí thỏa chờ mong.
Trăng dọi lên hiên, qua chấn song
Vào đây bè bạn giữa đêm đông
Chia sầu cô lẻ buồn cách biệt
Cho thỏa âm dương khắc tương phùng.
Em là gì giữa bộn bề đời anh
Em là gì giữa bộn bề đời anh
Giọt mưa nguồn hay là những mầm xanh
Tơ duyên ơi hay nấm mồ hoang lạnh
Gác nhỏ ướt mềm chăn gối vắng vòng tay.
Anh ở đây bàn nhỏ ghế lung lay
Buồn vảng vất giữa cơn say chìm nổi
Những nghĩ suy không đành lòng đánh đổi
Sự thật nào hay man trá điêu ngoa.
Những tưởng dòng kỷ niệm cũ đã xa
Không để lại tâm trí sầu mê mải
Con chim non thấy cành cong sợ hãi
Nào dám dừng cánh mỏi giữa trời đông.
Năm tháng đi qua những trận gió hồng
Bụi mờ cát sỏi lắng đáy sông
Ký ức cũ đã không còn nhức nhối
Hiện tại ùa về những bề bộn đời trai.
Đã qua rồi thủa hăm mốt hăm hai
Cái tuổi tình yêu mới bắt đầu trỗi dậy
Mà tình yêu thì muôn đời vẫn vậy
Lắm huy hoàng và chẳng thiếu đắng cay.
Gạt bỏ đằng sau những cơn say
Phiền não cũ và dư âm chất ngất
Anh trở về với cuộc đời chân thật
Với bộn bề và cả những niềm vui.
Từ Thiên thai...! Mây ngàn thác dựng động chơi vơi
Một khắc xuân tiêu đã tới nơi
Hỏi người quân tử bên gan trí
Mộng cảnh hân hoan nhớ cố hương?.
Ừ phải phù hoa với vô thường
Kỳ hình nhu lạc há vấn vương
Dẫu có bạc đầu xin trở lại
Quê xưa làng cũ bạn bè đâu?.
Khói trăng tung bay giữa đêm thâu
Đất trời biến hoá lệ rưng sầu
Mảnh đất ngày xưa sao lạ lẫm
Cảnh cũ người xưa giờ ra sao?.
Tình sư cô Tình xuân chưa trả cho ai
Áo hoa ngày ấy đã phai dáng hồng
Cái thì đi giữa mùa đông
Tái tê trăm mối tơ lòng từ khi
Cửa thiền gói chặt sân si
Có không tiết dục nhu mỳ trần ai
Từ đây biệt khúc vãng lai
Đô thành kẻ chợ riêng ai mặc lòng
Tháng bảy!
Em nở nụ cười buồn
Tháng bảy mưa ngâu nhỉ
Khúc quanh bước thường khi
Giờ ướt mềm ngót ngọc.
Gió qua đời em khóc
Ru ngọt lịm từ ly
Từng giọt lượn bờ mi
Rưng rưng trong nỗi nhớ.
Cả đời anh ở đợ
Em chờ đến khi nào
Ngãy gập tim hanh hao
Uyên ương cùng chắp nối.
Dẫu sao dời vật đổi
Nguyện giữ trọn tình chung.
Định số của con đường
Con đường mà mỗi người đã đi qua
Dù chông gai với lỡ lầm không ít
Dù tương lai vẫn còn đóng kín
Thì hãy cứ cười và bước qua.
Mặc cho những gian khó quanh ta
Cứ hãy hiên ngang tiến tới
Cứ hãy đi tìm những miền đất mới
Định số là con đường của riêng ta.
Nếu có thể quay lại những trùng xa
Thì chắc gì bây giờ ta đã khác
Như là ta của bây giờ
Con đường là định số lắm xót xa.
Một lần và mãi mãi Anh không thể ngồi im giây phút
Chờ mặt trời rơi xuống đáy tim non
Và không thể để hồn em lần nữa
Nhếch mép cười ngạo nghễ trước hồn anh.
Bước vội đi và bước thật nhanh
Về tĩnh lặng giữa triều dâng nhức nhối
Thêm một lần hỡi con tim u tối
Trả cao xanh về lại với cao xanh.
Qua cánh đồng vắng lặng buồn tênh
Đến cửa ngõ biển triều sóng cả
Ngửa mặt uống hoàng hôn cho đã
Rồi bước đi bước mãi mãi không dừng.
Không một lần nhìn lại ở sau lưng
Có những gì lỡ lầm hay lạc lối
Cứ mải miết những bàn chân bước vội
Có hay không những ký ức nhói lòng.
Cho đến khi hồn nhẹ bẫng rỗng không.
Đông...
Tìm em giữa mùa đông
Áo khăn giờ kín lắm
Con đường đầy bụi hồng
Bay về nơi xa vắng
Và rồi mùa đông trắng
Khói thuốc ai bay bay
Giữa khi tỉnh cơn say
Lệ rơi
Hay
Mật đắng?.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: