Asin Tạp bút !
Chết!Không!Dễ. Chết khó không! Chết khó không!
Dạ thưa rằng!
Chết cũng không khó gì
Trước tiên!
Xuống dưới a tỳ
Hỏi!
Diêm vương lão!
Hồ nghi phơi bày. Cách nào!
Gặp giữa ban ngày
Âm dương!
Biệt biệt nỗi này làm sao?
Chẳng cách nào!
Chẳng cách nào
Nhân gian!
Há có thể vào u minh. Từ!
Khi đổ quán xiêu đình
Từ khi!
Trên trán tay mình!
Lãng du
Từ khi đoạn!
Tuyệt trầm phù
Từ khi rũ sạch bụi mù!
Về không.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2006 12:54:32 bởi Asin >
Tự Răn Mình. (Tặng Huyền Nguyên) Đãi!Đằng
Thổi mãi về xuôi
Vàng!Xanh!Đỏ!Tím!
Thắm màu nhân gian
Phố!Phường!
Lặng lẽ bồi hoàn
Giấc trưa ngắn ngủn hoang đàng!
Làm răng. Miên miên!
Rồi lại nghĩ xằng
Mười năm!
Liệu có đất bằng mà chôn
Nghĩ!Đi!
Chớ liệu thần hồn
Nửa đời rong ruổi có khôn một phần. Rằng khôn!
Khôn chẳng một lần
Đạo!Trời!
Cứ níu lấy hồn vãng lai
Âu lo chi nữa văn tài
Mạch làu thông suốt tuyệt phai phóng cuồng. Giờ!Đây!Đã!Đổi
Bước đường
Múa tay cho dẻo minh tường!
Nghiệp văn.
Vô Tình Ngủ Quên. (Một bữa ngủ với bò) Trăm năm!
Mộng trăm năm!
Tròn
Nắng trăm năm!
Vẫn xoe tròn!
Trăm năm
Mưa!
Cứ đuổi nắng giòn tan lạ
Về cuối đồi!
Sim chín lê la. Cô liêu!
Là nắng gió theo nhau
Mải miết!
Bỏ quên!
Bờ cỏ lẫn
Lạch suối mơ đang tuổi xuân thì
Những con bò!
Mang họ bùi nằm khểnh
Nghe!
Lắng nghe!
Tiếng mùa thầm thĩ. Trôi theo!
Dòng nước lạnh nguồn nào
Ngủ quên!
Những trái màu tim tím tròn lăn
Mùa xưa còn!
Rơi xuống tràn đầy
Ngõ hư hoang!
Khánh tận cửa mây dày. Những con bò mặc áo mơ hoa
Pha lẫn!
Màu tuyết sương nửa bán cầu
Cứ bê hê!
Bản tình khúc yêu thương
Khi bàn chân!
Chợt vô tình hôn lên mặt suối.
Chợ Chiều Đông Chợ chiều mùa rét thật là đông Ngồn ngộn bên sông lạnh mùi đồng Chiếc bóng nhạt màu trên giá biếc Chen ngang vương vấn nửa bóng hồng. Chợ chiều mùa rét họp không phiên Cá tôm, rượu thịt chuẩn bị tiền Quây quần bên bếp nồng hương giá Nâng ly mời bạn thật là tiên. Chợ chiều mùa rét túi không tiền Lượn vòng khắp xóm trọ lệ quyên Cháo rau đạm bạc cho qua bữa Đợi tháng lương về sẽ tới phiên.
Về Nhà. Từ li biệt Xa quê bữa nọ Từ đầu xanh Tóc bạc hôm rày Từ mái tranh Nghèo xơ xác lá Từ con đường Nắng lả ban xưa Từ nay Nẻo giang hồ heo hút Chia phôi Kinh lợm giọng nghèo nàn Bạc phếch Bóng thời gian mai một Còn đâu Dòng nước biếc nhu mỳ Trở lại Mái tiêu điều hờn dỗi Năm qua Dấu rêu đã Phủ mờ Lên bóng Tượng Lặng câm tê tái Xin chào nhé Những con đường cũ Ta Gửi lời Vĩnh quyết nghìn thu.
Chiều Thành Nam Gặp Người Con Gái Nam Xương Phố thành nam gió đãi đằng Xe thưa hè vắng đất bằng dậy thơ Dấu chân cũ bóng rêu mờ Tìm trong cổ lục còn ngờ nam xương. Lạnh lòng thương! Lạnh lòng thương! Truyền kỳ mạn lục bất tường hanh hao Tuyền đài dậy gió lao xao Hồn oan cô phụ xiết bao u tình. Nhân gian đổ quán xiêu đình Lần hồi di cảo trọng khinh nỗi nhà Tìm về chốn cũ ta bà Hư không phật đản giang hà tịch liêu. Đèn hương khấn khứa mỹ miều Rớt hồn một nửa trong chiều khói hoang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2006 13:33:41 bởi Asin >
. Sông quê bắc ruộng đằng đằng Chân quê gió lộng thu vàng vàng thơ Buồn trông bóng nến mịt mờ Hỏi trong cổ lục có ngờ Nam Xương Nợ tình vương! Bóng còn thương! Hỏi trong truyện kể có tường hanh hao? Núi đời lặng lẽ thét gào Xác thân góa phụ nghẹn ngào hiển sinh Khóc than khôn xiết sự tình Vật vờ tình cũ yêu khinh một nhà Lệ rơi chốn cũ ta bà Hương thơm ngào ngạt giang hà tịch liêu Khấn chi hứa chuyện mỹ miều Nàng Trương bóng lẻ muôn chiều mơ hoang .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2006 13:55:31 bởi sóng trăng >
Bình Lục Một Ngày Ở Lại Nhàn nhạt bóng cõi!
Tam Nguyên
Thăm làng Yên Đổ xót tuyền lâm xưa
Nếp nhà ngồng cải muối dưa
Dậu thưa vườn rộng khói vừa nhen rơm.
Xa đưa ngan ngát mùi thơm
Cá kho lá nghệ!
Bữa cơm quê
Nhà!
Rượu men lá, ực cái khà
Bạn!Ta!
Ta!Bạn!
Giang hà là đây.
Bầu một dây đã khoả khuây
Long đong chén chén cung mây ô đầu
Mặc cho nan thế phù âu
Chìm trong men đắng nhiệm mầu mù sương.
Tiết Thanh Minh Nhớ Bà Bà ơi nhà đã rêu xanh
Cháu con hội tụ chiết cành tỉa hoa
Xi măng gạch đá dựng nhà
Cỏ lau dọn dẹp giúp bà!
Bà ơi. Nỗi con xa!
Phố chợ giời
Hay tin đón lõng xe đời về thăm
Mới hay!
Bà đã tròn năm
Nhang hương khấn khứa ăn năn!
Muộn màng. Rằng!
Bà thương!
Cháu biết rằng
Mười năm lận đận vẫn khăng câu thề
Dạ vâng!
Từ bỏ u mê
Trước nhà bà nghỉ!
Con về!
Chính con. Chỉn mong yên giấc bà còn
Trăng sao!
Mây gió!
Núi non bên bà
Dẫu rằng muôn dặm giang hà
Nhớ về phần mộ du già! Sơ nguyên.
Mộng Cô! (Thơ họa với người đem về bỏ xó) Khóc cho mộng đã vừa vừa
Rống lời thống tuyệt cho chừa quýt cam
Uẩn u miên viễn non ngàn
Cười ngây ngô lạ cho tràn cung nga
Vẫy tay nhạt nhẽo du già
Nhếch môi nửa phút đẫy đà tịch liêu
Khấp khểnh cuộn gói tiêu điều
Chênh vênh ở trọ góc chiều mơ hoang
Khóc than cho kiếp ngang tàng
Ngày!Đêm!Năm!Tháng thiên đàng mù khơi
Trần ai cho trọn rã rời
Phai hương tuyệt phấn! Rũ người! Mộng cô.
"Sen tàn cúc đã nở hoa
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân". ____________Nguyễn Du____________ Thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà đã mùa nối mùa, chẳng mấy mà ngoảnh mặt quay lưng đã bạc đầu. Hoài vọng lại năm cũ, còn chút gì để nhớ. Lạnh! Và Bão giông, năm qua, cả mười cơn bão! Mất mát thứ gì!. Năm Bão Và Em. Bão!
Em ơi bão cứ khua
Bão lật thuyền!
Trốc mái cũ chùa xưa
Bão cuốn phăng!
Lúa nửa mùa
Bão!
Thiên đình đó!
Hoa mua dập rồi.
Bão theo!
Gió lốc sườn đồi
Bão tràn khung cửi mẹ ngồi sớm mai
Bão giật tung!
Mái tóc ai
Bão xổ mũi!
Nước phôi phai ruộng đồng.
Bão miền trung!
Bão miền đông
Bão về khắp khắp chiêng cồng ngẩn ngơ
Bão đánh động!
Nỗi thờ ơ
Bão bán!
Giá đắt ngu ngơ khinh thường.
Bão mua nhân đạo!
Tình thương
Bão trả!
Rỗi cứu thiên thượng linh hồn
Bão đùa em!
Phút tân hôn
Bão nhen!
Chung cuộc trường tồn ái ân.
Thương Cha Cha ơi bệnh đến thế thì Nghỉ đi cha ạ diên trì làm sao? Mặc công việc ngộn bề cao Ốm tha già thải! Thiên cao chẳng chừa? Ôm đồm! Cũng chẳng ăn thua Việc công! Há lại không thừa người ư Bốn mươi năm đã có dư Một tay cống hiến phong tư đã mòn Kìa kìa! Lớp trẻ! Măng son Dành dành tiếp bước! Cha con! Bước đường Rằng: Cha hãy cứ an tường Phong ba! Bão tố! Muôn phương chẳng nề.
Từ Sapa Đến Bản Dốc Hôm xưa đi giữa phố đông
Dáng mai len lén tìm hồng tim nhau
Vườn trầu xa ngái gốc cau
Tịch liêu chất ngất thương đau ngập hồn
Bon bon đuổi ánh hoàng hôn
Về chân trời lạ cuối thôn lập loè
Đầu tường cuối ngõ xun xoe
Dập dìu đâu đó điệu xoè váy hoa
Một Lần Thôi Xin Được Quên Chỉ một lần thôi xin được quên
Trăm ngàn nhung nhớ từng đêm hoang sầu
Xa trăng gió ngẩn cô đầu
Em đi biển cạn gãy cầu đăm đăm
Đau - Thấm!.!.! Có những lúc
Đôi chân hờ hững đá nhau
Những cánh tay
Nhạt màu âu yếm.
Và
Cây cối
Gió
Nắng mưa,
Chỉ vẽ nên những mảng vô hồn.
Màu thì
Cũng chỉ hơn hớn trong mê loạn si cuồng
Không hơn một tin yêu
Cưỡi trên đôi cánh
Loài di trú.
Cái gọi là phương hướng
Không còn
Nam hay Bắc chỉ còn là khái niệm mơ hồ
Đông hay Tây trở thành sát thủ của trí nhớ
Chữ nghĩa bị bẻ cong, gãy vụn, rơi rớt
Như những mẩu bánh
Lên mùi
Chua
Nhỉ?.
Khoảng lặng xâm chiếm ngột ngạt
Tôi tự hỏi mình
Có phải
Tôi đang sống?.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: