Asin Tạp bút !
Gái Trần Gian Hư Em vừa xinh, ngón tay xinh
Miệng môi mắt mũi cũng xinh như mình
Mà sao đối đáp linh tinh
Dối cha dối mẹ dối mình như không
Ở tây lại nói rằng đông
Vui duyên cá nước phải chồng đấy ư
Cũng không dám chắc là hư
Ngẫm qua lại thế riêng tư mặc người
Có điều nhếch miệng tự cuời
Rõ đàng điếm!
Ở quê!
Người biết không?
Chắc rằng nào biết nào thông
Tối ngày bán mặt bán mông cho trời (*)
Hỏi thì cũng biết là lời
Nào hay thật giả ở đời dối gian
Đứa con cứ mãi hoang đàng
Sớm mà!
Tỉnh mộng ngỡ ngàng bướm hoa?
Liệu thân đừng dại ba toa
Có ngày!
Vương tục còn ra nỗi gì?
Nhớ chưa!
Phải bỏ sân si
Chín phương lỡ dở nhu mỳ một phen.!
(*) Tục
Mặt Trời Không Bao Giờ Có Thật. Nếu một ngày. Trời,
Không còn mưa nắng. Nếu một ngày
Không còn
Ngày đêm... Nếu một ngày
Thời gian không còn trôi. Nếu một ngày
Hoa lá và cỏ cây
Không còn,
Sinh sôi nảy nở và
Em không còn yêu như ngày đầu. Nếu quanh ta
Không còn bất cứ gì.
Thì, điều gì làm cho ta.
Nghĩ, về những gì đã từng tồn tại. Và, liệu rằng,
Ta có nuối tiếc lấy một mảy may?. Ở nơi không tồn tại kia
Em liệu có muốn trả lời. Rằng: Mặt trời, mặt trăng đi đâu?
Và, Gió đuổi theo mây về chốn nào?
Vì sao, cây cỏ lá hoa không sống trên mặt đất?
Em ra đi vì đâu?. Nhưng trên tất cả
Xin hãy gượm đã
Để ta, tìm, lại một lần. Có thể, gió đùa mây và
Trăng trốn mặt trời
Hoa lá buồn
Cây cỏ khóc theo chăng?
Em đi,
Đâu gì níu giữ
Những ngặt nghèo tạm bợ vốn là chi?. Rồi ta tìm ra sự thật
Rằng: Mặt trời không bao giờ có thật. Thì cớ gì, lại có khuôn trăng?
Mặt đất kia vốn nào có thăng bằng
Và hoa cỏ
Từ hàng triệu năm đã mục
Thành những viên ngọc đen chìm sâu. Em sinh ra
Không phải để nếm trải những niềm đau
Thì sao lại, chẳng đi về miền xa đó. Có những điều hiển nhiên
Tự đánh mất
Thân mình.
Ba Mươi Sinh Nhật Ba mươi sinh nhật rộn ràng
Tháng tư khép hạ thu vàng vừa sang
Bôn ba nào kiếp dọc ngang
Vội vàng đứt gánh giữa đàng tương tư.
Ngẩn ngơ một chút phù hư
Về nơi xa ngái em chừ ra sao
Gửi anh một chút hanh hao
Có cơn gió thoảng chốn nào biết không.
Thắp nến cho má em hồng
Cho môi chúm chím cho đồng tiền tươi
Cũng là cầu nguyện cho người
Xa xăm ngun ngút mấy mươi năm dài.
Giậu giăng gày bóng tương lai
Xưa kia ngan ngát hương nhài tóc em
Lật trang nhật ký ra xem
Hồng hoa ngày ấy lấm lem bây giờ.
Xót thương đóng giả khù khờ
Ngơ ngơ ngáo ngáo bên bờ tình sâu
Cười vang cho át niềm đau
Cười cho chất ngất nhiệm màu về đây.
Phút Không Thể Gọi Tên (Tặng Rùa con !) Thương tay đốt nến cho mình
Mấy mươi ngọn nến lung linh cõi này
Ngày xưa chưa uống đã say
Tình xanh bữa nọ hôm nay hiện về
Giá như!
Trọn vẹn câu thề
Tóc mây!
Tà áo mân mê thẹn thùng
Giá như!
Ngọn lửa đừng bùng
Rừng khô cháy lá đùng đùng dập sao?
Để giờ dạ thoáng nao nao
Bài thơ ngọt lịm cất vào mù sương
Dạ! Vâng! Để lại chút hương
Ai vương tóc thoảng bên tường hồng hoa
Ngày Sinh Của Rắn! Từ trùng xa mừng ngày sinh của rắn
Lá rong liêu gói lại những mộng vàng
Cây cỏ chim muông ca hát rộn ràng
Đời trùng ngộ dẫu rằng vừa đủ muộn. Tròn trịa quá những dư thừa rắn cuộn
Gom khát khao và cả những nguồn cơn
Và bầu trời như cũng sáng nhiều hơn
Gió thổi mây bay gặp ngày sáng nắng. Gạt qua nhé muôn vàn điều cay đắng
Củi mục cành khô trơ trốc tiêu điều
Để vươn lên bay như những cánh diều
Vui với gió lộng trào trên mắt biếc. Lãng quên hết cả những điều hối tiếc
Tuổi phong sương cây thập giá đời ai
Để thấy lại cuộc tồn lưu xa ngái
Giấc mơ nào tay dan díu hừng đông
CHÚT GÌ GỬI CHO NHAU
Gửi cho nhau những bộn bề
mang đi mấy cõi mang về mấy nơi
động vàng mấy nụ hoa tươi
trời xanh mấy thuở / em cười mấy khi
Một đời mấy cội lưu ly
đợi nhau bên khóm tường vi mấy lần
khói nhang nhau thắp mấy tuần
ở bên nhau
mấy mộ phần với nhau !
Thương Trọn Vẹn! Níu giữ!
Cho nhau!
Chút bộn bề
Hai phương trời thẳm!
Chia về!
Hai phương
Thương nhau cho trọn!
Vẹn minh tường
Dẫu đời cát!
Lở sâm thương!
Đãi bồi.
Chờ! Chờ em một tiếng chuông ngân Phương xa vọng lại một lần đoàn viên Quá khứ nhìn ngắm hiện tiền Long lanh mắt biếc! Trong ngần sương đêm!
Em Và Giáng Sinh! Em đùa bông tuyết trên tay Giáng sinh gặp lại một ngày hôm nay Tuyết tan! Em khóc! Tròn đầy Áo hoa trong gió hây hây má đào. Đường xa! Quen lạ! Tiếng chào Phố đông chen chúc hanh hao mi gày Tình nồng chưa uống đã say Vòng tay chưa xiết Trọn ngày rong liêu!.
Câm! Sáng!
Ngày!
Cười nói lả lơi
Đêm qua sương đậu trên môi đắng lòng
Thằng câm!
Ú ớ thinh không
Về, đi một ngón!
Tây,đông ngỡ ngàng.
Điệu đà!
Nặng nhẹ!
Xót xa
Đòi cơn bão lửa mới xa nửa giòng
Cười khan máu ứa A phòng
Thẳng tay chỉ mặt!
A dua a tòng.
bạn thân mến ơi ! vui noel và đón năm mới nhiệt tình quá thể . chia sẻ nhau chút gì cho ấm long đi chứ
người chừng nào mới biết ? ta dại đến bao giờ ? con dốc nào mỏi mệt con dốc nào quanh co
* lưng chừng con dốc đợi chênh chao cốc ruợu đời ta như nguời khách cuối say tỉnh cũng buồn thôi * lưng chừng con dốc ngả thuơng ta gánh xuân thì nửa đời căn bếp lạ tắt nguội lửa về / đi * lưng chừng con dốc mãi dắt díu thêm nợ nần cả ngàn NHAU góp lại vẫn thiếu MÌNH trăm năm * người chất buồn chất nhọc ta leo nhớ leo sầu cách nhau một con dốc cách nhau một ... đời nhau * leo chừng nào mới hết ?
yêu cho đến bao giờ ? con dốc đời mỏi mệt ! con dốc tình quanh co !.
HiềnThảo! Năm mới vui, khoẻ, sáng tác luôn! Mật Ngọt Điêu Ngoa! Tết vui năm mới lại rồi
Ngày trôi theo tháng tháng trôi theo đời
Ngoảnh lại thêm nỗi rã rời
Canh tàn chợt tỉnh rượu đời cũng tan.
Xá gì một chút dốc oan
Lọ là thiên lý non ngàn rừng xa
Thương cho nhau chút hương hoa
Lệ là mật ngọt điêu ngoa chín ngàn.
Nhiệm Màu Ban Sơ Tại anh tất cả tại anh
Tình yêu dang dở không thành vì đâu
Nỗi vui chìm đáy hang sâu
Chênh vênh khổ ải cô đầu riêng em.
Nhìn ai vui vẻ mà thèm
Hai phương trời thẳm buông rèm khóc nhau
Nhìn trăng chia bóng mà đau
Biển hồ luyến ái thêm rầu tình riêng.
Dẫu là thâm tạ linh thiêng
Anh vầy duyên mới em siêng việc nhà
Ừ vậy là cuộc tình xa
Phím đàn lỡ nhịp dây ngà dở dang.
Em xây đắp mộng huy hoàng
Thì vui trọn với huy hoàng ấy đi
Bận gì luyến nhớ so bì
Chồng em cũng tốt huống gì vợ anh.
Đừng lấy quá khứ dỗ dành
Trái ngang lỡ cỡ không thành được đâu
Hai ta chung một cung sầu
Xin cùng từ bỏ nhiệm màu ban sơ
Mùa! Lá bàng rơi Và mùa về Xe hồng đường thánh chiều đông Và ta đơn độc mơ hồng Tim nhau!
Quan Cách...Sợ! Sáng phở Khoanh chân đọc tin hờ Xoe tròn Đời lỡ cỡ Rộc Rạc tấm thân ngơ. Trưa Cơm Ăn nhờ vợ Tội thân Đời ở đợ Hồng hoang có ai ngờ. Tối quán xá bơ vơ Gia đình Sầu hơn nợ.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: